Tình Không Biết Từ Đâu Đến - Chương 4
Hơi thở của Thẩm Hướng Bội rõ ràng rối loạn hẳn lên, gần như cắn môi tôi, đột nhiên anh như bị thú dữ nhập vào, chiếm lấy hơi thở của tôi.
Trong lúc tình cảm rối ren, tiếng gõ cửa đột ngột khiến đầu óc tôi tỉnh táo ngay lập tức.
“Có người!”
Thẩm Hướng Bội dừng lại, ánh mắt vẫn còn đầy dục vọng, cúi đầu tiếp tục nụ hôn sâu.
“Có… có người.”
Tôi thở dốc đẩy anh ra.
Anh có chút oán trách: “Đồ nhát gan.”
Anh mới là đồ nhát gan ấy.
Để người ta quay lại rồi truyền khắp các group tám chuyện thì không nhát gan hả?
Một ông chủ không hiểu về truyền thông dư luận thật đáng sợ.
11
“Tớ không khỏe lắm, đã uống thuốc kháng sinh rồi, thật sự không đi được.”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Thu hít một hơi thật sâu.
“Tống Trà Phỉ, cậu đã từ chối tớ lần thứ ba rồi.”
“Nếu một giờ nữa cậu không có mặt ở quán thì tớ sẽ đến đánh cậu đấy.”
Không phải tự nhiên người ta nói ngoại tình là khổ sở, bởi luôn phải đề phòng cái này tránh né cái kia.
Khi tôi đến nơi, Lâm Thu khoanh tay quan sát xung quanh: “Dạo này cậu không bình thường lắm.”
“Tớ có gì không bình thường đâu?” Tôi lớn tiếng, miễn là giọng to thì sẽ có lý lẽ.
“Cậu đang tránh tớ.” Cô ấy tiến lại gần, “Cậu đã làm chuyện gì không thể cho tớ biết phải không?”
“Không có, chỉ là gần đây bận rộn thôi.”
Chết tiệt, những ngày sống lén lút thế này đến bao giờ mới kết thúc đây.
Lâm Thu cười lạnh một tiếng: “Hy vọng là vậy”
“Đến đây, xem hôm nay tớ có gì bất ngờ cho cậu này.”
Trời! Mẫu nam trẻ tuổi ngây thơ à?
“Chị có tiền” Lâm Thu vung tay, “Phỉ Phỉ, hôm nay em gái muốn làm gì thì làm.”
Tại sao loại chuyện tốt này không đến sớm hơn?
Phải đợi đến khi tôi cần tuân thủ đạo đức mới đến…
Để không làm cho Lâm Thu nghi ngờ, tôi cố gắng tỏ ra như trước đây, tự nhiên như không có gì.
Cùng cô ấy chơi đoán ô chữ và giải đố với mấy cậu em người mẫu, còn phải trò chuyện, uống rượu và vui đùa hết mình.
Không biết có phải Lâm Thu bị kích thích quá hay không, sau đó cô ấy trực tiếp sờ từng cái bụng sáu múi của mấy cậu em người mẫu.
Tôi không khỏi thốt lên, to gan kích thích thế.
Nhưng mà, không thể phủ nhận là nhìn có vẻ thực sự rất vui.
“Đến đây nào Phỉ Phỉ.” Lâm Thu mở camera, chuẩn bị quay lại cảnh tôi.
Sau khi thầm xin lỗi ba lần trong lòng, tay tôi vừa mới chạm vào được hai cái, thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện từ bên cạnh.
“Tần… Tần Dã?!” Tôi kinh hãi thốt lên, “Thu Thu, là Tần Dã.”
Ánh mắt Tần Dã rơi vào bàn tay của một cậu em đang đặt trên eo của cô ấy, trong mắt đầy băng giá.
“Lâm Thu, gan to lên rồi nhỉ.”
Miệng Lâm Thu rất độc, bởi vì cô ấy —
“Anh không sao chứ, đại ca?”
“Thật sự nghĩ mình là bá tổng à, học gì không học, học theo lời thoại của bá tổng làm gì.”
“Bà đây luôn có gan nhé, bản lĩnh của tôi còn to hơn nhiều.”
Tần Dã không muốn nói thêm với cô ấy, lướt qua đám đông trực tiếp vác cô ấy đi ra ngoài.
“Anh bị bệnh à” Lâm Thu la lối, “Phỉ Phỉ, cứu tớ!!!”
“Thả cô ấy ra!” Tôi gọi các cậu em chặn Tần Dã lại, “Tôi báo cảnh sát đấy, anh làm gì vậy.”
“Không tôn trọng pháp luật.”
“Tôi quay lại đăng lên mạng để anh lên top tìm kiếm đấy, anh tin không?”
“Cô nói nhiều thật” Tần Dã bất lực, “Thẩm Hướng Bội không thấy phiền à?”
??????
Bệnh hả, tôi đâu có gây chuyện với ai mà bị chửi vô cớ thế này.
“Anh nói gì vậy?” Lâm Thu bắt được manh mối, “Tống Trà Phỉ???”
“Im miệng.” Tần Dã giữ chặt thân thể đang giãy giụa của cô ấy.
“Đồ ngốc!” Sao có người lại thích kiểu bá tổng động tí là tấn công người khác như vậy!!! Hôm nay tôi không đưa anh ta lên mạng thì…
Chưa kịp nói xong, Tần Dã quay về phía sau tôi mà nói.
“Quản lý vợ của cậu đi.”
Theo ánh mắt của anh ta, tôi quay đầu lại, Thẩm Hướng Bội đứng yên nhìn tôi, vẻ mặt khó đoán.
“Hả?” Lâm Thu lại giãy giụa, “Tống Trà Phỉ, vợ cái gì?!?”
“Tần Dã, thả tôi ra.”
Phiền chết được, đến giờ này rồi còn không quên hóng chuyện.
“Im đi, về nhà rồi tính sổ với em.” Tần Dã nói xong, vác cô ấy rời đi.
“Này…” Tôi nuốt nước bọt, “Là Lâm Thu bắt em đến đây.”
“Về nhà.”
12
Trên đường về, tôi lén lút quan sát.
Người bên cạnh nhìn thẳng phía trước, gương mặt lạnh lùng hơn vài phần.
“Em có thể giải thích.”
“Về nhà rồi nói.”
Thôi được, hay cho câu về nhà rồi nói đầy lạnh lùng.
Vừa mở cửa vào nhà, chân chưa kịp đứng vững, tôi đã bị đẩy mạnh vào tường.
“Em… ưm.”
Nụ hôn lần này sao lại điên cuồng hơn bất cứ lần nào trước đây vậy, cứ như có một con thú dữ thoát khỏi gông cùm, cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết dục vọng của mình vậy.
“Sờ tay nào?” Giọng anh khàn đặc.
“Hả?” Tôi không hiểu.
Anh cười mỉa: “Mẫu nam, bụng sáu múi, sờ tay nào?”
Đôi mắt anh đỏ như phát sáng trong đêm tối, như con thú dữ rình mồi trong bóng đêm, làm tôi run rẩy đến tê dại.
Giây tiếp theo, cả người tôi lại bị anh phủ lên, tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị anh dẫn dắt từng chút một, đầu óc trống rỗng.
Chầm chậm, bầu không khí trở nên không đúng chút nào.
Cảm giác có một bàn tay lạnh trượt vào áo, thăm dò phản ứng của tôi từng chút một.
“Thẩm Hướng Bội.” Giọng tôi run lên.
“Trước đây em không gọi như vậy đâu, ngoan nào.” Giọng anh trầm thấp, trong mắt vẫn còn đầy dục vọng.
Nhớ đến lần trước tôi gọi anh là “Hướng Hướng”, mặt tôi lại đỏ bừng.
Bàn tay trong áo vẫn tiếp tục xoa nắn, anh ghé sát tai tôi, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy.
“Không gọi thì có thể sẽ hối hận đấy.”
Tôi suýt khóc: “Hướng… Hướng Hướng.”
Đôi mắt anh dần chuyển sang màu đỏ thẫm, nhìn tôi như con thú rình mồi.
Vừa được đặt lên sofa, tôi lập tức ôm chặt lấy mình.
“Em… em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Nghe lời, anh sẽ không làm em đau đâu.”
Anh ôm lấy tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tiếp đó là lên xương quai xanh…
Cảm giác nóng rực từng chút nuốt chửng tôi, tôi dần chìm đắm trong đó.
Cho đến khi một cơn đau xé lòng làm tôi tỉnh lại ngay lập tức.
“… Đau quá…”
Chẳng phải anh đã nói sẽ nhẹ nhàng, không làm tôi đau sao?
Đau quá đi mất.
Giọng tôi đã pha chút tiếng khóc.
“Nghe lời, để anh làm chậm hơn một chút nhé, được không, ngoan nào.”
Anh nhẹ nhàng dỗ dành tôi, động tác quả thực chậm lại nhiều, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Nhưng chân tôi vẫn run lên, vô thức siết chặt eo anh.
Ai mà ngờ như chạm phải công tắc gì đó của anh.
Tôi không nhịn được mà bật khóc: “Anh là đồ khốn.”
“Nghe lời.” Anh bịt mắt tôi lại.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh càng không kiềm chế được.”
…
Không bằng cầm thú.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là chiều rồi, mở mắt ra thấy anh trước mặt, tôi bực tức không chịu được.
“Anh nói không giữ lời!”
“Đừng giận nữa.” Anh ôm lấy tôi, lấy một thứ từ tủ đầu giường ra, “Để anh bôi thuốc cho em nhé, sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Tôi ngượng đỏ mặt: “Không cần!”
“Nghe lời.” Anh nhẹ nhàng nói, “Không bôi một lát em lại kêu đau.”
“Để em tự làm.” Tôi chìa tay ra lấy thuốc mỡ từ tay anh, không tự nhiên nói.
Anh cười khẽ, “Cũng được.”
Rồi anh thì thầm vào tai tôi một câu, khiến mặt tôi đỏ bừng ngay tại chỗ.
13
“Tần Dã rốt cuộc làm sao vậy?”
Lúc đang ăn cơm, tôi bỗng nghĩ tới Lâm Thu.
“Không đúng, hôm qua anh ta tại sao lại phải vác Thu Thu đi?”
“Em nghĩ sao?” Thẩm Hướng Bội bất lực, gắp thức ăn vào bát cho tôi, “Hôm qua tại sao anh lại phải vác em đi?”
“Em nói họ mà, anh nhắc cái này làm gì?” Mặt tôi đỏ bừng, có chút không tự nhiên.
Nhưng chuyện Bạch Nguyệt Quang này thế nào cũng không thể giải thích được, còn thái độ của Tần Dã trước đây đối với Lâm Thu nữa.
“Anh đâu biết rõ đến thế.” Anh cười nhẹ.
“Anh chỉ biết là tối qua cậu ấy rất bực.”
“Hả?” Mắt tôi sáng lên vẻ hóng hớt.
Theo lời Thẩm Hướng Bội, hôm qua Tần Dã vốn đang ở buổi tiệc nọ, nhìn thấy cảnh Lâm Thu chạm tay vào cả một hàng người mẫu nam trong điện thoại của người khác thì mặt đen kịt lại.
Anh ta đứng dậy, chạy thẳng đến quán bar tìm người.
“Còn em nữa.” Anh bất lực, “Tiếng cười của em vang ra ngoài làm anh muốn phát điên.”
“Thế còn Bạch Nguyệt Quang?”
Thẩm Hướng Bội nửa ngày không nói rõ, tôi quyết định trực tiếp đi hỏi Lâm Thu.
Không tin chuyện này tôi không làm rõ được.
“Trước đây anh trai của Tần Dã không phải đã qua đời rồi sao, Bạch Nguyệt Quang là chị dâu của anh ấy. Trước đây tớ luôn nghĩ rằng Tần Dã thích chị ấy.”
“Vậy kết quả không phải sao?”
“Không phải,” Lâm Thu cười vui vẻ, quay lại dáng vẻ mơ mộng yêu đương, “Chị dâu đã giải thích lại với anh ấy.”
“Vậy sao trước đây anh ta không đáp lại cậu?” Tôi thắc mắc.
“Có lần cãi nhau hồi cấp ba, tớ viết trong nhật ký rằng tớ cực kỳ ghét anh ấy, nhất định sẽ cho anh ấy một bài học vào một ngày nào đó. Anh ấy luôn nghĩ rằng tớ ghét anh ấy, chỉ muốn trêu chọc anh ấy thôi…”
?
Hai người thật kỳ quặc…
“Tay cậu sao vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
Sao cứ xoa tay mãi thế.
Mặt Lâm Thu đỏ bừng, nghĩ đến đêm đó với Thẩm Hướng Bội, tôi bỗng hiểu ra.
Thôi được rồi, miễn là mọi người vui vẻ là được.
Ngày Thẩm Hướng Bội cầu hôn.
Tôi nhìn một loạt máy bay không người lái trên bầu trời, cảm thấy sung sướng.
Cái cảnh tượng náo nhiệt này, lại thêm đoạn video viral nữa là tôi cũng có thể bắt kịp rồi, hú hú.
Quả nhiên tôi vẫn thích kiểu tổng tài bá đạo này.
“Đám cưới của cậu tớ phải ngồi bàn chính nhé.” Lâm Thu khóc như hoa lê trong mưa.
“Không có tớ, cậu sao có được tổng tài bá đạo này.”
Tần Dã bất lực đỡ lấy cô:
“Bà cố ơi, bác sĩ bảo bây giờ cảm xúc của em không được dao động quá mạnh.”
Tôi và Thẩm Hướng Bội nhìn họ, trao nhau nụ cười đồng cảm.
Thành công yêu được người mình thầm mến là một xác suất rất nhỏ.
Nhưng nếu thành, có lẽ đó là may mắn cả đời.
Khi ông trời đã ban cho một chút cơ hội nào đó.
Mọi kẻ nhút nhát đều phải dũng cảm tiến về phía trước mới có thể đạt được điều mình mong muốn và biến giấc mơ thành hiện thực.
(Hết)