Tình Không Biết Từ Đâu Đến - Chương 3
“Tống Trà Phỉ, cậu đang làm cái gì vậy!!!”
“Một người trong chúng ta có não yêu đương đã đủ rồi, chẳng lẽ cậu thật sự muốn trở thành cặp chị em ‘chó liếm’ như họ nói sao?”
Tôi còn chưa kịp chen vào, cô ấy tiếp tục:
“Cậu quên cái hôm anh ta đi dạo với cô gái kia rồi sao?”
Tôi như bị sét đánh trúng đầu, hôm qua mải mê đắm chìm trong cảnh bị tổng tài cưỡng hôn nên hoàn toàn quên mất chuyện này.
Sau khi phân tích tình hình với Lâm Thu.
Tôi nhìn vào tin nhắn ở mục chat với Thẩm Hướng Bội không biết được gỡ chặn từ khi nào: “Lát nữa tôi đến đón em đi ăn nhé?”
Dừng một lúc, tôi lại kéo hắn vào danh sách chặn.
“Tớ sẽ tìm cho cậu một người tốt hơn.” Lâm Thu thở dài, an ủi tôi.
“Cậu nên lo cho Tần Dã đi.” Tôi gục đầu xuống bàn, yếu ớt nói.
“Toàn mạng đều đang bàn tán về ánh mắt tình cảm giữa anh ta và Bạch Nguyệt Quang trong buổi đấu giá đấy.”
“Cũng là người có tiền, sao cậu không đi buổi đấu giá?”
Lâm Thu bực bội đẩy đầu tôi xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Lúc này cậu nên nói là chị em đừng khóc mới phải.”
Thất tình trên mạng là: du lịch Tây Bắc + đăng dòng trạng thái thật emo.
Còn thất tình của tôi là: làm việc, làm việc và làm việc.
Khó khăn lắm mới xong việc, khi định đi uống rượu giải sầu thì lại nghĩ đến việc mai phải dậy sớm đi làm, tôi ngoan ngoãn quay về nhà.
Chỉ là vừa ra khỏi thang máy và nhìn thấy bóng dáng đứng trước cửa nhà, tôi đột nhiên hối hận.
Biết vậy thì đi uống rượu cho rồi.
“Tống Trà Phỉ.” Thẩm Hướng Bội bước đến, chặn lối thoát của tôi.
Đôi mắt hắn càng đỏ hơn, như thể sắp khóc.
“Ai nói cho tôi biết đi, đêm qua còn đang hôn, hôm nay lại vào danh sách chặn là sao?”
Tôi muốn rút tay lại, nhưng hắn nắm càng chặt hơn.
Nên tôi chỉ có thể tránh ánh mắt của hắn, hắng giọng:
“Bạn trai không cho phép, hôm qua không…”
“Em nói bậy thêm câu nữa, tôi sẽ hôn nát môi em.” Hắn ngắt lời tôi.
“Quên ai là người đã nhận điện thoại của cậu ta hôm qua rồi à?”
Chết tiệt! Quên mất chuyện này rồi.
“Có vấn đề phải nói ra để giải quyết chứ, không phải sao?”
Hắn giữ tôi chặt trong tay, ra vẻ nếu không nói rõ thì không buông tay.
Nói ra, nói ra cái gì! Ghét nhất là các sếp cứ thích bảo có vấn đề gì thì phải nói ra.
“Anh không thích tôi, hơn nữa chẳng phải anh có bạn gái rồi sao?” Tôi quyết định phá ngang.
“Hôm đó, anh đi dạo với một cô gái xinh đẹp, tôi và Lâm Thu đều nhìn thấy.”
Thật là, tổng tài càng bá đạo càng lắm chiêu, giờ sao lại giống như tôi sai thế này.
Thẩm Hướng Bội sững người, rồi bật cười khẽ, xoa đầu tôi.
“Hôm đó là chị họ tôi, sống ở nước ngoài nhiều năm, không có mấy người biết mặt.”
Hả? Sai to rồi?
Trong khoảnh khắc, tôi bỗng nhiên không nghĩ ra gì, mặt nóng dần lên, xấu hổ chết đi được.
“Vậy chỉ vì chuyện này mà em chặn tôi hai lần sao?”
Ừ… cũng không hẳn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu tôi: “Còn nữa, tôi đã từng nói là tôi không thích em sao?”
Không thích sao lại để lễ tân chặn tôi! Tổng tài vui đùa kiểu gì vậy.
Tôi chưa kịp mở miệng, hắn dường như biết tôi định nói gì:
“Lần đó chỉ là tôi chưa kịp thông báo thôi, hơn nữa mỗi lần em gửi đồ, tôi đều tự mình đi lấy mà?”
Tôi đột nhiên nín thở, như này đâu tính là tôi nghĩ bậy chứ?
“Đừng chặn tôi nữa, được không?” Hắn khẽ hôn lên tai tôi, “Lần sau có gì thì hỏi trực tiếp tôi.”
“Tôi thích em, từ rất lâu rồi.”
8
Lúc đó, Tống Trà Phỉ thường đi cùng Lâm Thu, nụ cười tươi tắn rạng rỡ của cô quá đỗi chói mắt.
Khiến người ta không thể rời mắt.
Ban đầu, Thẩm Hướng Bội rất tò mò, tại sao một tiểu thư như Lâm Thu lại chỉ vì vào đại học mà đột nhiên lại có thêm một cô bạn thân “bình thường” như vậy.
Môi trường trưởng thành từ nhỏ khiến hắn luôn suy nghĩ mọi việc từ góc độ lợi ích trước tiên, hắn nghĩ có lẽ Tống Trà Phỉ có ý đồ gì đó với Lâm Thu.
Cho đến một lần nọ, hắn bắt gặp Tống Trà Phỉ ở bệnh viện, cô đang vừa truyền dịch vừa gõ máy tính làm đề án.
Thế mà vẫn gọi điện như bình thường với Lâm Thu.
“Đừng đừng, công ty tệ hại này không xứng để cậu đi cửa sau.”
“Tớ làm ở đây cũng tốt mà, muốn làm gì thì làm, haha.”
“Nhớ mang cho tớ cái sạc máy tính nhé.”
Sau đó, khi Lâm Thu quyết tâm theo đuổi Tần Dã, hắn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Nhưng Tống Trà Phỉ chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện hay liên hệ nào với bất kỳ ai trong số họ.
Giống như một NPC, làm xong nhiệm vụ liên quan đến Lâm Thu thì biến mất.
Thẩm Hướng Bội bắt đầu không tự chủ mà chú ý đến cô.
Cô gái bị Lâm Thu kéo đi đóng giả làm như tình cờ gặp Tần Dã ở quán bar nhưng vẫn có thể viết bài báo cáo ngay tại chỗ.
Cô gái vừa phàn nàn về công ty, vừa kiên nhẫn an ủi đồng nghiệp giải quyết vấn đề.
Cô gái vì muốn dò la tin đồn mà kết bạn với nhân viên lễ tân khách sạn.
Cô gái than thở mình làm muốn hộc máu vẫn không bằng “tiểu tam”, đỡ phải lo cơm ăn áo mặc…
Hắn dường như nhìn thấy một cuộc sống khác, đầy sức sống, đầy thú vị.
Nếu ở bên cô ấy, chắc sẽ rất thú vị?
Ý nghĩ này vốn nằm sâu trong lòng, lại không thể kiềm chế được vào khoảnh khắc Tống Trà Phỉ chủ động thêm WeChat và tiếp cận hắn.
Mặc dù ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã nhận ra cô chỉ đang giúp Lâm Thu theo đuổi Tần Dã thôi.
Không sao, hắn chịu được.
9
Chuyện tôi và Thẩm Hướng Bội quen nhau, tôi hoàn toàn không dám nói với Lâm Thu.
Chỉ có thể lén lút âm thầm tiến hành.
Chủ yếu là sợ kích thích cô ấy.
Nhưng tôi cũng không phải vì yêu đương mà quên bạn bè.
Tôi dự định tiếp tục thám thính rồi báo cáo, xâm nhập vào hậu phương địch.
Nhất định phải làm rõ chuyện của Tần Dã.
Đồng thời, tôi cũng hơi lo lắng chuyện của tôi và Thẩm Hướng Bội bị Lâm Thu phát hiện.
Không ngờ Lâm Thu còn chưa phát hiện, mẹ của bá tổng đã phát hiện trước rồi.
“Cô Tống.”
Trong quán cà phê, quý bà đối diện lịch sự cười nhẹ, chuẩn bị bắt đầu lời mở đầu kinh điển.
Tôi có chút không nói nên lời, không phải chứ, sao mới yêu nhau chưa được mấy ngày đã muốn chia tay rồi.
Ít ra cũng để tôi lợi dụng xong đã chứ, môi cũng chưa hôn được mấy lần đã muốn dung tiền đẩy tôi ra nước ngoài rồi.
Có bao nhiêu tôi cũng thấy thiệt thòi.
“Cháu nghĩ chuyện này hay là ba bên cùng ngồi lại bàn bạc đi.” Tôi cắt ngang lời tiếp theo của bà ấy.
“Nói một cách nghiêm túc thì là anh ấy theo đuổi cháu.”
Nước bẩn này sao chỉ có mình tôi phải hứng chịu, chuyện này cũng không phải tôi làm trước.
Giống như chuyện yêu sớm phải mời phụ huynh vậy, tại sao lại cứ vì lỗi của tôi mà mời ba tôi, vậy có lý không?
“Cháu hiểu nhầm rồi.” Quý bà vội vàng xua tay.
“Bác không phải đến để đưa cháu năm trăm vạn rồi bảo cháu rời xa con trai bác.”
“Hả?”
“Bác chỉ muốn nói chuyện với cháu về nó thôi.”
Bà nói mình rất ghét những cuộc hôn nhân liên minh trong hào môn, giả dối vô tình như một bộ phận máy móc bị lắp đặt vào một vị trí phù hợp để bảo đảm cả hệ thống vận hành tốt và nhanh hơn.
Bà cũng thực sự không thích ba của Thẩm Hướng Bội nên cũng không thích cả đứa con này.
“Nó rất tốt, hiểu lễ nghĩa, có tiền đồ, đã lớn lên thành một người rất tốt.”
“Nhưng tất cả những điều này là vì từ nhỏ nó luôn tìm cách để làm vui lòng ba mẹ mình.”
Vì ba mẹ không muốn nhìn thấy nhau nên cả hai cũng không muốn gần gũi với hắn.
Thậm chí, khi tranh cãi với nhau, họ còn không hề quan tâm đến việc hắn cũng đang có mặt.
“Nó rất sợ cãi nhau hoặc cãi nhau với người khác.” Quý bà thở dài.
“Ở nhà cũng không dám nổi giận, vì mỗi lần nó nổi giận sẽ phải chịu sự trách mắng của cả hai người.”
Tôi thực sự không ngờ hắn lại lớn lên trong một môi trường gia đình như vậy.
Người có tính cách ôn hòa chẳng phải đều xuất thân từ gia đình hạnh phúc viên mãn sao?
“Hôm nay bác đến tìm cháu, trước là chúc phúc, sau là muốn nhờ cháu chăm sóc nó.”
“Trước đây, có thể nó đã sống… có phần khổ sở.” Bà ấy cười khổ.
“Nhưng nếu có cơ hội làm lại, bác cũng chưa chắc đã thay đổi quyết định.”
“Lần này xem như bác thực hiện nghĩa vụ làm mẹ của mình một lần, chuyện liên hôn này sẽ chấm dứt từ nó.”
10
Ra khỏi quán cà phê, đột nhiên tôi muốn gặp anh.
Chạy đến Tập đoàn Thẩm thị, ngồi trong văn phòng của anh chờ, tôi vẫn cảm thấy có chút… ừm.
Tội nghiệp người bạn trai có tuổi thơ bi thương.
Một câu chuyện bá tổng sủng ngọt như vậy sao lại có thể có chuyện này chứ.
“Em yêu, sao thế?” Anh kết thúc cuộc họp, bước vào đóng cửa lại.
Tôi chạy đến ôm anh, không nói lời nào.
“Sao vậy?” Anh vòng tay ôm lại tôi, nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Bị ức hiếp à?”
“Bị bệnh à?”
“Không.” Tôi trả lời khẽ.
“Em nói ra thì anh mới biết làm thế nào để dỗ em chứ, bé ngốc.” Anh xoa đầu tôi, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mẹ anh vừa rồi có… tìm em.” Tôi cẩn thận nói ra.
Ánh mắt của Thẩm Hướng Bội đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn vài phần, “Bà ấy tìm em làm gì?”
Tôi lặp lại những lời mẹ anh nói.
Như một vị thánh mẫu hiền lành ôm chặt lấy anh.
“Sao lại cứ tốt với người ta như vậy.”
“Bá tổng lên cho họ xem.”
Anh cười khổ: “Anh đã bảo sao đột nhiên em ngoan như thế.”
“Đừng nghe bà ấy nói nhảm, lúc nhỏ có thể anh sẽ để ý.”
“Lớn lên rồi thấy cũng bình thường, nào có nghiêm trọng như vậy, bà ấy diễn trò quá rồi.”
Ôi, càng khiến tôi thương hơn, tội nghiệp quá.
Bạn trai bá tổng có trái tim nhân hậu của tôi.
Tôi ôm anh chặt hơn.
Ừm, tiện thể sờ sờ cơ bụng hai lần, cảm giác không có tám múi thì cũng phải sáu múi.
“Em đang làm gì thế.” Giọng anh hơi khàn, “Tay để đâu đấy?”
Tôi híp mắt, ác ý thổi hơi vào tai anh.