Tình Đầu Của Chồng Tôi Bị Ung Thư Giai Đoạn Cuối - Chương 2
Mẹ chồng đi rồi, nhà chỉ còn lại mình tôi.
Tôi nằm trên giường miên man suy nghĩ.
Thậm chí tôi còn nghĩ: Không thì cứ đồng ý với Hạ Chiêu đi.
Một tháng so với cả đời, hình như cũng đâu có gì to tát.
Tranh giành với một người sắp chết mà làm gì.
Tôi sờ cái bụng bầu, cố sức thuyết phục bản thân.
Dù sao Hạ Chiêu cũng đã nói, anh ấy là của Lâm Vãn Vãn.
Chỉ một tháng, đúng một tháng thôi.
Lúc tỉnh ngủ thì thấy có một lời mời kết bạn, là Hứa Thiến.
[Chị Vãn Vãn, cảm ơn chị!]
Tôi không chấp nhận lời mời kết bạn, tôi nhận không nổi câu cảm ơn này.
Bạn thân Trần Á An gửi wechat cho tôi.
[Vãn Vãn, cậu với Hạ Chiêu chụp bộ ảnh cưới này bao giờ thế? Sao mình không có chút ấn tượng nào hết vậy?]
[Hay ha, hai người giấu tận bốn năm cơ đấy?]
Tôi bối rối: [? Ảnh cưới gì]
Cậu ấy chụp màn hình cho tôi xem, trên trang cá nhân của Hạ Chiêu.
Là chín ô ảnh cưới, có đan chặt tay, có mặt kề mặt, và cũng có cả xoay lưng lại với máy ảnh. Duy chỉ lộ mặt là không có tấm nào.
Nhưng tôi nhận ra, người đang mặc bộ váy cưới trắng tinh kia, là Hứa Thiến.
Tôi nhìn bóng lưng của hai người trong bức ảnh, thấy lòng hoảng hốt.
Ảnh này giống ảnh cưới của tôi với Hạ Chiêu thật.
Chỉ có điều, lúc ấy tôi và anh chụp ảnh chính diện, trên mặt cả hai đều có nụ cười hạnh phúc.
Ở sau ống kính, có khi nào Hạ Chiêu và Hứa Thiến cũng đang cười càng hạnh phúc hơn chăng?
Dưới khu bình luận, ai nấy đều hâm mộ.
[Thằng nhóc này, kết hôn bốn năm rồi còn khoe ảnh cưới!]
[Cuồng sát cẩu độc thân!!]
[Anh Hạ với chị dâu thắm thiết thế, kết hôn bốn năm rồi mà vẫn ngọt ngào như xưa.]
Có rất nhiều bình luận, nhưng Hạ Chiêu không trả lời cái nào cả.
Tôi cầm điện thoại, nhấn vào trang cá nhân của Hạ Chiêu.
Như trong dự kiến, không hề thấy bài này.
Hạ Chiêu ẩn tôi.
Tim tôi cứ như bị ai đó siết chặt, nước mắt không thể ngừng rơi.
Tôi chấp nhận lời mời kết bạn của Hứa Thiến.
Sau đó chuyện đầu tiên tôi làm là vào xem trang cá nhân của cô ta.
Chín tấm ảnh giống Hạ Chiêu như đúc, caption là: Nguyện vọng đã được thực hiện!
Tôi kéo xuống tiếp, thấy danh sách nguyện vọng của cô ta.
Trong mười mấy cái nguyện vọng, cái đầu tiên là: Chụp ảnh cưới với người mình thích.
Cô ta thực hiện được thật rồi.
Tôi đọc hết mười mấy nguyện vọng của Hứa Thiến, toàn là những chuyện vô cùng thân mật.
Trong đó có một cái là, ngồi đu quay với người mình thích, ôm nhau khi vòng quay lên đến nơi cao nhất.
Là một việc rất lãng mạn, tôi cũng từng muốn làm chung với Hạ Chiêu.
Nhưng anh ấy sợ độ cao.
Lúc ấy anh xanh mặt ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao nhất của đu quay, rồi quay sang nhìn tôi: “Vãn Vãn, cao quá, mình chơi cái khác đi.”
Tôi cười anh, tự mình chơi đu quay.
Lúc vòng quay lên đến nơi cao nhất, tôi cúi người selfie một tấm, khoe anh ấy phong cảnh nhìn từ trên này xuống.
“Em ngắm giúp anh!”
Tôi xuống vòng quay, Hạ Chiêu ôm tôi vào lòng.
Hai mắt anh rất sáng, chất chứa một thứ tình yêu không thể nào ngăn được.
Lúc ấy tôi nghĩ, thế này cũng rất lãng mạn.
Thật ra thì tôi cũng hơi sợ độ cao, lúc xuống đất thấy váng đầu, muốn nôn.
Nhưng lúc cảm nhận được niềm vui của Hạ Chiêu, tôi chỉ thấy cõi lòng mình vui vẻ.
Hạ Chiêu, anh ấy sẽ ngồi chung với Hứa Thiến sao? Sẽ ôm lấy Hứa Thiến ở nơi cao nhất đó sao?
Tôi nghĩ tới hình ảnh đó, chỉ thấy dạ dày chua xót.
Tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn không kiềm chế được.
Lâu rồi không nôn.
Mấy tháng tôi nôn nghén nặng, lúc nào Hạ Chiêu cũng đứng đằng sau vỗ nhẹ lưng cho tôi, cầm sẵn một ly nước ấm.
Còn bây giờ đây, tôi chỉ có thể tự nhịn cái cảm giác lợn cợn trong cổ họng.
Tôi nhìn bãi nôn, trong lòng thầm nghĩ: Thật buồn nôn.
Tôi chuyển tiếp post ảnh cưới đó cho Hạ Chiêu.
[Anh chụp ảnh cưới với Hứa Thiến?]
Màn hình hiển thị đối phương đang nhập, hai phút sau, Hạ Chiêu trả lời tôi, [Ừ.]
[Một trong những nguyện vọng của Hứa Thiến là muốn bổ sung một lần chụp hình cưới với anh.]
Tôi nhìn hai chữ “bổ sung”, thấy thật gai mắt.
[Bọn anh chỉ đến studio chụp mấy tấm thôi.]
[Vãn Vãn, giả thì chỉ là giả, em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ đang thực hiện nguyện vọng cho Thiến Thiến thôi.]
Từng dòng tin của anh gửi đến, không biết là đang cuống cuồng giải thích hay nóng lòng phủi sạch.
[Ừ.] Tôi không biết phải nói gì.
Cuối cùng Hạ Chiêu cũng nhớ tới tôi và con.
[Vãn Vãn, cục cưng sao rồi? Trong người em có khoẻ không?]
[Nếu anh muốn biết, sao lại phải hỏi em?]
Có câu mắt thấy mới là sự thật, nhưng trong mắt Hạ Chiêu giờ đây chỉ còn mình Hứa Thiến, đã không cách nào thấy được tôi.
Tôi vẫn kiềm lòng không đặng, hỏi anh.
[Hạ Chiêu, rốt cuộc thì đến khi nào anh mới về nhà?]
[Xin lỗi Vãn Vãn, dạo này Thiến Thiến hay ho ra máu. Đợi anh một tháng nữa, một tháng nữa thôi là được rồi.]
Tôi còn đang nhập câu [Anh không tính trở về nữa rồi đúng không?], nhưng giờ đã có sẵn câu trả lời.
[Em yên tâm ở nhà nhé, tuần sau anh dẫn em đi khám thai.]
Nhưng lòng tôi ở nhà không yên.
Mười tuổi, ba tôi ngoại tình xách đồ đi khỏi nhà.
Ba giằng tay ra khỏi cái nắm tay của tôi và mẹ, để lại cho tôi một bóng lưng.
Mười lăm tuổi, mẹ tôi nói mẹ chịu hết nổi rồi, đem theo con chồng trước thì làm sao tái giá.
Nên mẹ tìm một người tốt để kết hôn, trước khi đi để lại cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, và cả một bóng lưng.
Tôi không có mái nhà hoàn chỉnh, tôi muốn một mái nhà hoàn chỉnh.
Hạ Chiêu nói, anh có thể cho tôi.
Thế mà năm 26 tuổi, Hạ Chiêu vì một căn bệnh ung thư của mối tình đầu, rời khỏi tổ ấm bốn năm của bọn tôi, còn chụp cả ảnh cưới.
Tôi chỉ thấy được một bóng lưng.
Tôi kể hết chuyện Hứa Thiến ung thư giai đoạn cuối và lời thỉnh cầu một tháng của Hạ Chiêu cho Trần Á An nghe.
Cậu ấy chậc lưỡi, thấy thật hoang đường, và phẫn nộ.
“Hạ Chiêu là chồng cậu, không phải chồng Hứa Thiến.”
“Cô ta sắp chết thì cứ tìm một xó xỉnh nào đó yên lặng qua đời đi được không.”
Cậu ấy ngồi cạnh tôi, không hề kiêng nể mắng Hạ Chiêu làm thế là rất khốn nạn, tôi thì sờ bụng.
Cuối cùng, Trần Á An nhìn tôi bằng ánh mắt một lời khó nói hết.
Cậu ấy nói: “Vãn Vãn, ai cũng nói người sống không bao giờ bằng người chết.”
Lúc cậu ấy nói câu này, em bé trong bụng đá tôi.
Câu nói đó, đã cho tôi hiểu được sao nước mắt mình lại cứ không ngừng tuôn rơi.
Đúng vậy, tôi sợ.
Một tháng sau, khi Hứa Thiến rời khỏi thế gian, vậy lòng của Hạ Chiêu, có khi nào cũng sẽ đi theo cô ta.
Một tháng sau, con của bọn tôi sẽ chào đời. Một sinh mạng vừa mới ra đời khi ấy, có thể nào bị Hạ Chiêu xem là minh chứng nhắc nhở cho thời khắc anh mất đi Hứa Thiến hay không.
Một tháng sau, tôi và Hạ Chiêu, có bao giờ còn có thể cùng nhau đi qua vô số cái bốn năm như trước.
Không thể. Sâu trong tâm trí tôi đã có sẵn một câu trả lời.
Có một cái hộp nhỏ trong trong kho chứa đồ nhà tôi, Hạ Chiêu bỏ mấy thứ liên quan tới Hứa Thiến trong cái hộp đó.
Lúc tôi phát hiện ra nó, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Hạ Chiêu đứng đằng sau, ôm tôi vào lòng: “Vãn Vãn, anh chỉ để làm kỷ niệm thôi.”
Như để chứng minh, anh chỉ vào một cái hộp lớn hơn cũng trong kho.
“Trong cái hộp này có minh chứng tình yêu của đôi ta.”
Trong lòng tôi vẫn ôm tâm lý may mắn, đắm chìm trong ảo tưởng Hạ Chiêu vẫn yêu tôi nhiều hơn.
Dù sao thì hộp của tôi cũng lớn hơn.
Giờ tự dưng tôi chợt nhận ra, thứ được cất giấu với thứ người ta hào phóng trưng ra, có ý nghĩa không hề giống nhau.
Ngày khám thai, Hạ Chiêu về đưa tôi đi bệnh viện.
Tôi lạnh mặt đòi tự đón xe, lại bị Hạ Chiêu ngăn cản.
“Vãn Vãn, anh là cha của bé cưng, cho anh xem con chút được không?”
Tay anh ấy chạm nhẹ vào bụng tôi, đúng lúc em bé cũng đá tôi một cái.
Tôi mềm lòng.
Đến lúc tôi mở cửa ghế phó lái theo thói quen, thì thấy Hứa Thiến.
Cô ta lại gầy hơn một chút, nhưng ánh mắt rất sáng.
Tay tôi cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Hạ Chiêu: “Ý anh là sao?”
Hứa Thiến ho mấy cái, yếu ớt nói: “Chị Vãn Vãn, chị đừng giận. Dạo này tôi ho nhiều, A Chiêu không yên lòng về tôi.”
“Với lại tôi cũng muốn đi chung với chị Vãn Vãn. Chắc tôi không có cơ hội nhìn em bé chào đời đâu.”
Đầu ngón tay khô gầy của cô ta siết chặt cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được sinh mệnh cô ta đang dần trôi đi.
Tôi bình tĩnh lại, kéo cửa ngồi phía sau.
Hình như Hạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận bảo vệ đầu và bụng cho tôi.
Vẫn thân mật như thường.
Trong bệnh viện, Hứa Thiến nhìn ảnh siêu âm, hai mắt toả sáng.
“Thai nhi phát triển rất khoẻ mạnh, cũng sắp tới ngày dự sanh rồi, ba mẹ phải chú ý nhiều hơn nha.”
Tôi với Hạ Chiêu đồng loạt mỉm cười, đồng thanh trả lời.
Trên đường về, tinh thần của Hứa Thiến khá hơn, toàn nói về tôi và em bé.
“Em bé của chị Vãn Vãn nhìn đáng yêu ghê, bác sĩ còn nói bé rất khoẻ mạnh nữa.”
“Tốt ghê.” Hứa Thiến nói bằng giọng hâm mộ, Hạ Chiêu nghe thì đau lòng xoa đầu an ủi cô ta.
“Em bé có ba mẹ tốt thế này, tương lai chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
“Ủa, chị Vãn Vãn, tôi quên mất ba mẹ chị không ở cạnh chị.”
Cô ta chuyển đề tài nhanh một cách chóng mặt, tôi hiểu rõ mục đích của cô ta.
“Hứa Thiến, cô đâu cần phải như vậy.”
Hứa Thiến vô tội nhìn tôi.
“Chị Vãn Vãn, sao vậy? Tôi nhớ hồi cấp ba chị còn bị…”
“Cô sắp chết rồi còn lắm mồm thế nhỉ?”
Nói lời như vậy với người sắp chết, đúng là có hơi quá đáng.
Nhưng tôi không nhịn được.