Tình Đầu Của Chồng Tôi Bị Ung Thư Giai Đoạn Cuối - Chương 1
Lúc Hạ Chiêu quỳ hai gối trước mặt tôi, tôi chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Trong lòng bỗng dưng có cái cảm giác cuối cùng ngày này cũng tới.
Hai ngày trước Hạ Chiêu dẫn tôi đi bệnh viện khám thai.
Lúc tôi đang vui sướng tưởng tượng về đứa bé sắp chào đời, thì xém bị một cô gái đụng trúng.
Hạ Chiêu ôm tôi vào lòng, bảo vệ tôi chu đáo.
“Hạ Chiêu?”
Chỉ hai từ đơn giản, nhưng lại khiến bàn tay đang đỡ tôi của Hạ Chiêu cứng còng lại.
Tôi nhìn sang cô gái đó, cũng sững sờ.
Là Hứa Thiến.
Mối tình đầu của Hạ Chiêu.
Mặt mày cô ta tái nhợt, đứng cạnh cơ thể sưng phù của tôi lúc này lại càng như một cây trúc.
“Lâu rồi không gặp. Em về nước khi nào?”
Giọng của Hạ Chiêu vẫn bình thản, vững vàng dắt tay tôi, khách sáo hỏi cô ta.
Anh đang trấn an tôi.
Biết vậy nên trái tim không hiểu sao hốt hoảng của tôi dần bình tĩnh lại.
Đúng, tôi với Hạ Chiêu cưới nhau bốn năm rồi mà.
Hứa Thiến không trả lời câu hỏi của Hạ Chiêu, chỉ thầm quan sát cái bụng bầu của tôi.
Cô ta siết chặt hồ sơ bệnh án trong tay, cắn cắn môi, vẻ bi thương trên mặt ai nhìn cũng thấy.
“Hạ Chiêu, em bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn lại một tháng.”
“Em nói cái gì? Sao lại thế được?”
Cái tay nắm lấy tay tôi lập tức buông ra.
Tay tôi không còn điểm tựa, buông thõng bên hông.
“Hạ Chiêu, thấy anh hạnh phúc như bây giờ, em yên tâm rồi.”
Hứa Thiến nhìn bọn tôi thật lâu, rồi nhanh chóng quay đi.
Hạ Chiêu không kịp nghĩ gì, vội muốn đuổi theo.
Trước khi cất bước, anh liếc sang tôi, ngừng chân.
Anh ôm lấy tôi, dịu dàng nói nhỏ bên tai: “Vãn Vãn, em đón xe về trước đi nhé?”
Còn chưa kịp đợi tôi trả lời, anh đã cuống cuồng quay lưng đuổi theo Hứa Thiến.
Giờ Hứa Thiến rất yếu, đi chưa xa lắm.
Ít nhất vẫn cho tôi thấy rõ cánh tay Hạ Chiêu bắt lấy tay cô ta như thế nào.
Từng khớp ngón tay tôi cuộn chặt.
Cái tay đó, mới nãy vừa nắm lấy tôi thật chặt.
Mà giờ đây, đã vội nắm tay người con gái khác mất rồi.
Tôi hoảng hốt nhớ lại, chuyện tình của Hứa Thiến và Hạ Chiêu, dài tận năm năm.
Nhiều hơn bốn năm của tôi với Hạ Chiêu tận một năm.
Và cái hồ sơ bệnh án giai đoạn cuối kia, đúng là tuyệt chiêu lấy mạng Hạ Chiêu.
Tôi trầm mặc xoay đi, đón xe, về nhà.
Trên xe, bác tài lịch sự hỏi thăm tôi: “Trong người chị có sao không? Tôi thấy mặt chị hơi tái!”
“Chồng chị không đi với chị hả?”
Tôi nhìn mặt mình trong gương chiếu hậu, mới phát hiện mặt mình tái cũng không kém mặt Hứa Thiến là bao.
Người dưng nhìn thôi cũng phải lo lắng cho sức khoẻ tôi, còn Hạ Chiêu lại để tôi tự về.
“Tôi không sao.” Tôi sờ cái bụng nhô to.
Mười hai giờ đêm, Hạ Chiêu vẫn chưa về.
Tôi ngơ ngác ngồi trên sô pha, vỗ về em bé trong bụng.
Từ khi tôi mang thai, Hạ Chiêu chưa bao giờ ra ngoài trễ như vậy, tôi cũng chưa từng ngủ trễ thế này.
Cho dù có phải đi xã giao, Hạ Chiêu cũng sẽ về nhà thật sớm, đấm bóp cho tôi, vì chân tôi bị phù do mang thai.
Tôi làm tổ trên ghế sô pha, nhìn anh cẩn thận xoa bóp cho tôi.
“Anh tốt với em thật đó.”
Hạ Chiêu sẽ sáp lại hôn tôi, “Em là vợ anh, là mẹ của con anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?”
Hạ Chiêu là một người dịu dàng, tôi biết chứ.
Lúc tôi đang định về phòng ngủ, chỗ huyền quan chợt có tiếng mở cửa.
Hạ Chiêu hơi kinh ngạc: “Sao giờ còn chưa ngủ?”
Tôi cũng muốn hỏi: Sao giờ mới về nhà?
Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ cúi đầu nhìn cái bắp chân như củ cà rốt của mình.
“Chân hơi đau, ngủ không được.”
“Ừm.”
Lòng anh ấy không yên, trả lời tôi cho có.
Tôi chủ động nhắc tới Hứa Thiến: “Hứa Thiến sao rồi?”
Hạ Chiêu cau mày, nỗi buồn quanh quẩn không tan: “Vãn Vãn, Thiến Thiến chỉ còn đúng một tháng nữa thật.”
Tôi nhận ra nỗi hoảng loạn và ánh lệ trong khoé mắt anh.
“Em ấy gầy lắm, hay ho ra máu nữa.”
“Em ấy nói giờ không có ai chăm sóc em ấy cả, em ấy hay thấy lạnh.”
“Thiến Thiến mới hai mươi lăm tuổi thôi, sao lại bị ưng thư cơ chứ?”
Từng lời anh nói ra đều nghẹn ngào nước mắt, cứ như anh đã mất đi một bảo vật vô cùng trân quý.
Còn tôi, người vợ hợp pháp của anh, đang ngồi trên sô pha nghe anh lo lắng cho một người phụ nữ khác.
“Hạ Chiêu.” Tôi cắt lời anh, “Nên đi ngủ rồi.”
Hứa Thiến rất đáng thương, nhưng nếu tôi cứ tiếp tục nghe Hạ Chiêu nói mấy lời này.
Thì tôi sẽ cảm thấy tôi mới là người đáng thương đáng tội nghiệp.
Hạ Chiêu cũng kịp nhận ra không nên nói với tôi như vậy, ngượng ngùng im lặng.
Trước khi đi ngủ, Hạ Chiêu vẫn xoa bóp cho tôi như thường, nhưng động tác rất qua loa.
Cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi tới, là Hứa Thiến.
Tay Hạ Chiêu bóp thật mạnh, làm tôi thấy đau.
Anh bắt lấy điện thoại đi ra ngoài, bước chân rất vội vã, cứ như sợ bỏ lỡ điều gì.
Tối đó, bọn tôi đưa lưng về phía nhau mà ngủ.
Anh ấy trằn trọc suốt nửa đêm, tôi cũng không ngủ được.
Bắp chân tôi sưng đau, tiếng anh lăn qua lộn lại bên cạnh cũng thật ồn ào.
Ồn tới mức phiền lòng.
Lúc mơ màng thiếp đi, tôi có nghe tiếng Hạ Chiêu thở dài bên cạnh.
Ngày hôm sau, Hạ Chiêu quỳ xuống trước mặt tôi, đặt tay lên đầu gối tôi, đỏ mắt khẩn cầu.
“Vãn Vãn, xin em cho anh một tháng.”
“Thiến Thiến chỉ còn đúng một tháng để sống, anh muốn… cùng em ấy trải qua đoạn cuối cuộc đời.”
Tôi kéo đôi tay trên đầu gối, đặt lên cái bụng bầu đã nhô cao, nhẹ nhàng hỏi.
“Hạ Chiêu, vậy nó phải làm sao?”
Cách ngày sinh dự kiến của tôi, chỉ còn một tháng.
“Vãn Vãn em yên tâm, ngày cục cưng chào đời anh cũng sẽ tới. Chắc chắc anh sẽ chứng kiến khoảnh khắc bé cưng chào đời.”
Hạ Chiêu cúi đầu, trầm thấp nói.
Tôi không trả lời, anh lại bồi thêm một câu: “Vãn Vãn, người chết là lớn nhất. Thiến… Hứa Thiến chỉ còn một tháng mà thôi, em ấy nói nguyện vọng sau cùng của em ấy là có anh bên cạnh.”
“Em ấy chỉ có mình anh.”
Giọng Hạ Chiêu, làm tôi hiểu rõ nỗi đau lòng và trân trọng Hứa Thiến của anh ấy.
Không sao giả được.
“Bên cạnh thế nào? Giống một đôi vợ chồng à?”
Anh hơi sửng sốt: “Sao mà thế được? Anh với em mới là vợ chồng.”
Tôi nhìn gương mặt ngơ ngác của anh, trong lòng rất đau.
Hạ Chiêu đứng lên, ôm tôi vào lòng, trấn an tôi.
Từng câu từng chữ đều nói, anh ấy là của tôi, Hạ Chiêu là của Lâm Vãn Vãn.
Bụng bầu chín tháng rất nặng, tôi bị đè hơi khó chịu.
Tôi hỏi một câu sắc bén.
“Hạ Chiêu, nếu ngày cục cưng ra đời là ngày Hứa Thiến chết, anh sẽ chọn bên nào?”
Vấn đề này rất không thoả đáng, nhưng tôi vẫn hỏi.
Mặt tôi dán vào lồng ngực anh, bên tai tôi nghe được tiếng tim anh đập, rất rõ ràng.
Nên cũng cảm nhận rõ cơ thể anh cứng còng.
Tim đập thình thịch liên hồi, làm tôi đau đầu hoa mắt.
Hạ Chiêu bắt lấy bả vai tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay anh.
“Vãn Vãn, sao em hỏi được một câu như vậy? Thiến Thiến còn chưa chết, em đã nguyền rủa người ta rồi à?”
Mặt Hạ Chiêu tối sầm, nói mà cật lực nén giận.
Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ muốn xem thử, trong lòng Hạ Chiêu, rốt cuộc tôi và con sẽ nặng bao nhiêu.
Và câu trả lời ban nãy của anh, hoàn toàn không nhắc nhở gì đến bé con.
Dường như Hạ Chiêu đã chắc chắn rằng tôi là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, lạnh mặt với tôi.
“Vãn Vãn, anh tôn trọng em nên mới hỏi ý kiến của em. Thậm chí anh còn quỳ xuống xin em.”
“Sao em không thử đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ? Em tội nghiệp Thiến Thiến chút được không?”
Bởi vì cô ta sắp chết, nên tôi phải đưa chồng cho cô ta mượn sao?
Dựa vào đâu cơ chứ?
Hạ Chiêu đẩy tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi: “Hai chúng ta cùng bình tĩnh lại đi.”
Anh xoay người rời đi, không chút nào lưu luyến.
“Hạ Chiêu, anh trở lại đây!” Tôi lớn tiếng gọi tên anh, thét đến mức chói tai.
Nhưng anh không quay lại, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng anh dần biến mất.
Tiếng sập cửa nặng nề ngăn bọn tôi thành hai thế giới.
Tiếng đóng cửa rất lớn, gần như khiến tim tôi ngừng đập.
Cảm giác tê dại nơi tim dần chảy khắp toàn thân, cuối cùng tụ lại chỗ cái bụng nhô cao.
Tôi cúi người ôm bụng, tự mình lẩm bẩm: “Không sao đâu, có mẹ ở đây.”
Tôi gọi cho Hạ Chiêu rất nhiều cuộc, anh ấy không hề bắt máy.
Tôi ngồi trên sô pha đợi anh cả đêm.
Nhưng anh vẫn không về, ngược lại thì người mẹ chồng chưa từng thích tôi xuất hiện.
Bà xách một đống đồ bổ tới thăm tôi, hiển nhiên là tới làm thuyết khách giúp con mình.
“Vãn Vãn, mẹ nghe Hạ Chiêu kể chuyện của Hứa Thiến rồi. Mẹ cũng không muốn làm con uất ức, nhưng mà con thấy đó, Thiến Thiến thật sự không còn bao nhiêu thời gian nữa. Chi bằng con cứ thả lỏng đi?”
“Mẹ, vậy nghĩa là sao? Con cho người ta mượn chồng?” Trong lòng tôi bất mãn.
“Con nói gì vậy? Để Hạ Chiêu chăm sóc con bé chút thôi mà. Lúc trước hai đứa nó rất hợp nhau, giờ còn có chút thời gian cuối cùng, con hào phóng một lần được không?”
“Dù thế nào thì Hạ Chiêu vẫn là chồng con, con cứ so đo từng chút một thế để làm gì?”
Lúc mẹ chồng tôi nói câu này, trong mắt toàn là chán ghét.
“Hạ Chiêu nhà tôi sao lại gặp cái người không biết lý lẽ thế này cơ chứ.”
Mẹ của Hạ Chiêu chưa từng thích tôi, bà thấy tôi không xứng với Hạ Chiêu.
Lần nào Hạ Chiêu cũng đứng giữa làm người trung gian, cứ mỗi lần có tranh chấp, là Hạ Chiêu lại đứng về phía tôi.
Anh ấy nói: “Em gả cho anh, đương nhiên anh phải đứng về phía em.”
Anh biết tôi không thích chung đụng với mẹ chồng, bèn chuyển khỏi căn hộ gần nhà bà.
Anh ấy biết hết, nhưng vẫn tìm bà tới thuyết phục tôi.
Thái độ của thuyết khách, cũng chính là thái độ của Hạ Chiêu.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, để con suy nghĩ thêm một chút.”
Cả đêm không ngủ, đầu tôi choáng váng vô cùng, không muốn đôi co với bà ấy nữa.