Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến - Chương 4
8
Hắn vẫn không có loại cảm giác hung ác này, nhưng môi hắn rất mềm, rất thoải mái.
Đạo diễn Trương nói cũng không có gì sai, hắn thực sự không biết hôn môi, hút đến nỗi môi tôi mơ hồ có chút sưng đỏ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, hắn không tìm thấy cảm giác sẽ tiếp tục kéo dài, thậm chí còn kéo chậm tiến độ đoàn làm phim.
Hắn ở một bên hôn tôi, tôi ở một bên suy nghĩ làm sao để cho hắn phẫn nộ.
Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Kỳ thật, sau khi chia tay với cậu tôi đã yêu một người khác.”
“Cái gì?” Tay hắn chống lên đầu tôi, ánh mắt hơi trừng lớn.
“Ừm… đại khái vừa mới chia tay với cậu nửa tháng tôi liền… Ưm.”
Hắn không cho tôi cơ hội nói chuyện mà mạnh mẽ hôn tôi, như thể muốn cướp hết không khí trong miệng tôi.
Cho đến khi đạo diễn Trương ở bên ngoài gọi, hắn mới cắn cắn môi tôi rồi buông ra.
“Tìm cảm giác thế nào rồi?”
“Được rồi.” Tôi đáp, Tạ Dịch Bạch lại trầm mặt, hiển nhiên không muốn phản ứng với tôi.
Dưới ống kính, mắt hắn đỏ lên, ánh mắt mang vẻ dữ tợn và ác ý, hắn thô bạo hôn tôi. Ánh mắt của hắn như một con rắn độc, dường như muốn thấu hiểu mọi điều về tôi.
“Cắt. Vô cùng tốt, quá tuyệt.”
Sau khi kết thúc, Tạ Dịch Bạch vẫn giữ khuôn mặt âm trầm, như thể ai đó nợ hắn tám triệu. Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ theo sau, ánh mắt đầy oán trách nhìn tôi.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được khi hắn theo tôi đến cửa phòng nghỉ.
“Được rồi được rồi, đừng theo nữa, tôi lừa cậu đấy, chỉ yêu qua một mình cậu thôi.”
Hắn lập tức chuyển từ buồn sang vui, không những không rời đi mà còn không biết xấu hổ bước vào phòng nghỉ của tôi, nắm lấy tay tôi và lại trở về với dáng vẻ nhu thuận.
“Chị thật tốt.”
Khi chính thức công bố danh sách diễn viên, fan CP gọi thẳng lễ mừng năm mới.
[A a a a em trai chị gái là nhân vật CP.. Ai hiểu…]
[Nhìn nguyên tác, mặt đã đỏ.]
[Tư Cáp Cáp là đường…… Ha ha…… Đường……]
[Hoắc Khát, đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin cô.]
[Trên lầu có chút cốt khí, nhưng không nhiều.]
Một đại ca chuyên môn quay ngôi sao đem video Trương đạo răn dạy tôi cùng Tạ Dịch Bạch cùng một ít video nam nữ chính tương tác thông qua marketing đăng lên mạng, coi như là một cái dự nhiệt.
[Cười đến đầu tôi cũng không tìm thấy.]
[Tạ Dịch Bạch: Tôi chính là tiểu bạch thỏ còn chị Hoắc thích tiểu bạch thỏ.]
[Hoắc Khát: Tôi quyến rũ bạn trai cũ của mình một chút?]
[Thấy các người vui vẻ như vậy, vậy liền nói cho các người biết Đông Phương Cổ Nguyệt cùng Khải Vân nguyên tác là BE. (ác ma cười)]
Tôi để ý đến bình luận bảo rằng nếu không làm thì cũng đang trên đường đi làm, tài khoản nhỏ đã lặng lẽ nhấn like. Khi xem kịch bản, mọi người đều bất ngờ, cùng cầu nguyện rằng diễn viên Khải Vân phải là người quen. Kết quả là… đúng là người quen và còn rất quen thuộc nữa.
“Chị, tay lạnh.”
Tôi liếc nhìn rồi nắm lấy tay hắn với khuôn mặt vô cảm.
[A a a, bọn họ nắm tay.]
Cách đó không xa, một đám cô gái khoảng hai mươi tuổi vây quanh, nhìn tôi và Tạ Dịch Bạch với ánh mắt đầy phấn khích.
Tôi nhìn họ một cái, trong đó có một người bị xô đẩy đi ra, đỏ mặt đưa cho tôi một tấm áp phích.
“Cô Hoắc, có thể ký tên cho tôi không? Tôi là fan của cô.”
Fan hâm mộ của tôi? Cầm ảnh chụp chung của tôi và Tạ Dịch Bạch đến xin chữ ký, nói thẳng là fan CP đi.
Tôi ký tên cho cô ấy, quả nhiên, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía Tạ Dịch Bạch. Cùng một công thức, cùng một hương vị.
“Thầy Tạ, tôi là fan của anh, có thể ký tên cho tôi không?”
Ở dưới chữ ký của tôi, Tạ Bạch Dịch viết lên tên của hắn, cô gái cúi đầu 90 độ, kích động nói câu ‘cảm ơn’ rồi chạy về phía các chị em của cô ấy cùng nhau kích động.
“Chị Hoắc, ở đây có một đoạn kịch tôi không hiểu lắm, chị có thể giúp tôi giải thích không?”
Tôi chỉ biết rằng đây chỉ là cái cớ để hắn có thêm cơ hội hôn.
Tại vô số lần hắn cố ý diễn không đạt, vô số lần lặp lại hôn môi, về sau, tôi rốt cuộc được giải phóng, bởi vì rốt cuộc cũng đóng máy.
Trong bữa tiệc đóng máy, Tạ Dịch Bạch vẫn thành thật ngồi đó, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi.
“Tiểu Khát, hai người lúc nào thì tuyên bố vậy?” Đạo diễn Trương ở trước mặt mọi người trực tiếp hỏi.
Tạ Dịch Bạch lập tức nghiêm túc vểnh tai lên, còn ân cần gắp thêm món ăn.
“Không ở cùng một chỗ.” Tôi nói, Tạ Dịch Bạch lập tức ỉu xìu, ánh mắt ấm ức nhìn tôi, nhưng đồ ăn vẫn tiếp tục gắp.
“Dịch Bạch tốt như vậy, cô ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ.”
Tôi nghe được Tạ Dịch Bạch nhẹ giọng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Sao lại đáng yêu như vậy chứ?
“Ừm, tôi biết rồi.”
Khi tôi quay lại từ toilet, tôi nhận ra Tạ Dịch Bạch có vẻ không ổn. Hai má của hắn ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, lúc nhìn thấy tôi giống như là tràn đầy sao, sáng lấp lánh.
“Chị…”
Tôi liếc nhìn cái ly trước mặt hắn, là của tôi, rượu trắng.
Tôi nhìn vào ly của hắn, chỉ thấy một chút rượu, nhưng đối với hắn, ngay cả một ngụm nhỏ cũng đủ khiến hắn say.
Tôi ngại ngùng với mọi người rồi dẫn hắn ra ngoài, thấy ánh mắt họ như muốn nói “Tôi hiểu” khi nhìn theo chúng tôi.
“Cậu thật sự không lo lắng gì về bệnh dạ dày của mình à?”
Trên xe taxi, hắn ôm eo tôi, ghé vào vai tôi gọi chị.
Hắn như vậy, giống như lúc tôi uống hai chai rượu trắng, say đến mức không nhận ra mẹ.
9
Cũng may hắn vẫn ổn, không cần tôi phải đỡ, hắn cứ thế đi theo phía sau tôi.
Tôi tận mắt chứng kiến hắn vụng về cởi giày, rồi bọc tất vào trong giày, bước vào nhà tôi.
Tôi thở dài, để hắn ngồi trên sô pha, nấu canh giải rượu cho hắn và tìm một hộp thuốc dạ dày cho hắn uống.
“Không cần.”
Hắn kháng cự uống thuốc, cau mày không muốn động đến.
“Ngoan một chút, nếu không tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài.” Giọng tôi mang chút mệt mỏi và phiền muộn sau một ngày dài.
Hắn im lặng một cách kỳ lạ, cuối cùng ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhớ lại trước đây, hắn ngủ một mình không có cảm giác an toàn, luôn ôm gối kề sát tôi để ngủ, tôi quyết định không để hắn ngủ trên sô pha nữa, mà dẫn hắn vào phòng ngủ.
“Chị… rất thích chị, hì hì.”
Hắn ôm eo tôi, hôn lên má tôi rồi nói với giọng nửa mơ nửa tỉnh, lời nói của hắn như một hòn đá rơi xuống đại dương, tạo ra những gợn sóng trong lòng tôi.
Chẳng bao lâu, tiếng hít thở đều đều của hắn truyền đến, hắn nghiêng người ngủ đối diện tôi, trán dán vào vai tôi, còn vô thức cọ xát hai cái.
Ngày hôm sau, Tạ Dịch Bạch tỉnh dậy, có vẻ hơi đau đầu, hắn ấn huyệt thái dương. Khi nhìn thấy tôi đang bận rộn trên bàn làm việc, trong mắt hắn phát ra vui sướng.
Sau đó, hắn vén chăn nhìn mình, có lẽ thấy quần áo vẫn không thay, trong mắt hắn hiện lên chút mất mát. Chẳng lẽ mị lực của hắn không đủ sao?
“Tỉnh rồi à?”
“Ừm, chị Hoắc, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, đi rửa mặt đi.”
“Chị Hoắc… đêm qua, chúng ta… ngủ cùng nhau sao?”
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định nói rõ ràng với Tạ Dịch Bạch về mối quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi đều đã ngủ chung một giường, nên cần có lời giải thích.
“Ừm.”
“Vậy bây giờ chúng ta…?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Là người yêu.”
“Trả lời đúng rồi, thưởng cho anh một bát cháo ở trên bàn ăn phòng khách, nếu không ăn sẽ nguội đấy.”
Tôi nhìn kịch bản, không quay đầu lại nói.
Hắn vui vẻ vô cùng, dùng cái miệng chưa đánh răng nhanh chóng “moa” lên má tôi một cái, rồi hí hửng đi rửa mặt.
Tôi xoa xoa chỗ hắn hôn, có chút ghét bỏ, nhưng trong lòng lại không thể không cảm thấy ngọt ngào. Hắn thật sự rất đáng yêu.
Ra ngoài, tôi thấy Tạ Dịch Bạch một tay cầm bàn chải đánh răng, tay kia cầm điện thoại nhắn tin.
“Lo đánh răng đi.”
Hắn đặt điện thoại xuống, nghe lời vô cùng.
Nhưng hắn không muốn nghe lời tôi, không chịu giấu diếm tình cảm.
Hắn nói như thế này: “Anh đã hao hết tâm tư tại chương trình giải trí như vậy, nên không muốn không danh không phận đâu. Nếu không phải thời đại học em không chịu công khai, để mọi người không biết, thì anh cũng không cần tốn công như vậy.”
Tôi ngẫm lại, có vẻ có lý. Thời đại học, tôi không muốn bị người khác hỏi han này kia, cảm thấy phiền phức.
Hơn nữa, tôi nghĩ yêu đương là chuyện riêng của hai người, không cần phải cho mọi người biết.
Nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ Tạ Dịch Bạch không nghĩ như vậy.
10
Mấy tuần sau, đạo diễn phát ảnh tuyên truyền, tôi và Tạ Dịch Bạch cũng nhanh chóng tham gia quảng bá.
@Hoắc Khát Khả Khả: [Quanh đi quẩn lại thì gặp lại mới là một bắt đầu lãng mạn @Tạ Dịch Bạch?]
@Tạ Dịch Bạch: [Anh sẽ không chút do dự chạy về phía em, cho dù là lần này hay bất kì lần nào khác @Hoắc Khát Khả Khả]
Trên mạng lập tức nổ tung, ngay cả chính chủ như tôi cũng không chen vào được.
[Hu hu, anh nhà rốt cuộc cũng có danh phận rồi.]
[Tôi biết họ là thật hu hu…]
[Gặp lại là bắt đầu.]
Các bạn tốt cũng nhao nhao chúc phúc, ngay cả Vu Trạch không quá quen thuộc cũng đến cọ xát nhiệt độ.
[Chúng tôi đang nói rằng lễ mừng năm mới đã đến… Tôi phải dập đầu trước CP này… Ai ngờ lại được chính chủ ấn đầu dập đầu… Ai hiểu nhỉ?]
[Tôi đã nghĩ ra tên con của hai người họ rồi (biến thái)]
[Con của Hoắc Khát và Tạ Dịch Bạch? Mặc kệ lớn lên giống ai cũng rất đẹp.]
Kỳ thật, tôi vẫn cho rằng cư dân mạng chỉ vì cảm giác CP giữa tôi và Tạ Dịch Bạch mà phấn khích một chút. Nếu thật sự ở bên nhau, chắc chắn sẽ có nhiều tiếng chửi rủa, dù sao tôi cũng sắp ba mươi tuổi. Lưu lượng không nói là thấp, nhưng không còn như trước, còn Tạ Dịch Bạch đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Không nghĩ tới fan của Tạ Dịch Bạch tiếp nhận tốt, nhưng một ít fan của tôi vẫn có chút ý kiến nhỏ, âm dương vài câu, cũng không có phản đối mạnh mẽ.
“Em, em cau mày làm gì? Em sẽ không hối hận chứ?” Anh nâng cao âm lượng, vẻ mặt tức giận, còn có chút ấm ức.
“Hối hận cũng không được. Đã tuyên bố rồi.”
Tôi nhìn anh hờn dỗi, Tạ Dịch Bạch bình thường im lặng càng ngày càng sinh động như ánh mặt trời, làm tôi nhớ tới lúc anh học đại học cũng như vậy.
Thì ra, hạnh phúc thật sự có thể làm cho người ta trẻ hơn.
Chúng tôi đã có một cuộc phỏng vấn đôi.
“Xin hỏi hai người có nghĩ tới chuyện kết hôn không?”
“Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là đùa giỡn lưu manh, trừ khi hai người đều là đùa giỡn.” Tạ Dịch Bạch đáp.
“Xin hỏi cuộc sống trước và sau khi yêu có gì thay đổi?”
“Không cần tự mình nấu cơm. Cũng không cần tự mình cởi quần áo.” Tôi đáp.
Tay tôi có chút mỏi, đổi tay cầm microphone, buông lỏng tay Tạ Dịch Bạch ra, ánh mắt anh hơi tối, nhưng may mắn không đổi vị trí.
“Vậy hai người hy vọng đứa nhỏ giống ai đây?”
Lúc phóng viên hỏi đến, tôi mới nhận ra mình đã xem nhẹ một vấn đề quan trọng. Tôi nghĩ nhưng chưa từng nói với Tạ Dịch Bạch.
Cho nên, tôi trầm mặc, quay đầu nhìn Tạ Dịch Bạch. Trong mắt Tạ Dịch không có cảm xúc đặc biệt gì, anh quay đầu nhìn tôi, ý bảo tôi nói, tựa hồ tôi nói cái gì chính là cái đó, anh có thể tiếp nhận tất cả.
“Chúng tôi… không có ý định có con.” Tôi khẽ cười.
“Ừm, sinh con quá khổ, tôi không muốn cô ấy phải chịu tội này.” Tạ Dịch Bạch phụ họa.
Phóng viên tiếp tục hỏi.