Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến - Chương 2
[Nếu là thật thì cũng đã chia tay rồi, để cho tỷ tỷ của tôi sống tốt đẹp một mình đi.]
[Đúng vậy, người sáng suốt đều nhìn ra được Tạ Dịch Bạch cố ý. Tiểu Khát sợ xảy ra án mạng nên mới làm vậy.]
[Hu hu, thật sự hù chết tôi rồi, cám ơn Hoắc mỹ nữ đã ngăn cản anh trai.]
Sau đó, Tạ Dịch Bạch giữ im lặng, không gây chuyện nữa.
Những người khác hiển nhiên cũng phát hiện ra điều gì đó, tôi cũng không có gì để giải thích, ai mà chưa từng yêu đương ở đại học chứ?
Khi tôi ở ban công hút thuốc, Tạ Dịch Bạch cũng đến, nói là muốn hít thở không khí.
Hắn ho nhẹ một cái, tôi nhíu mày rồi dập tắt điếu thuốc vừa châm. Lúc đó tôi mới nhận ra khóe môi hắn đang nở một nụ cười mờ nhạt.
Hắn vừa cười sao?
[Hoắc Khát dập thuốc lá?]
[Hai người có thể kết hôn tại chỗ luôn không?]
[Hoan nghênh xem “Ảnh đế tâm cơ”]
Tạ Dịch Bạch có vẻ không khỏe, sắc mặt tái nhợt, thái dương thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh. Chậc, hắn sống chết ăn cay, giờ thì chịu phạt đi. Đáng đời.
“Thuốc đâu?” Thật sự là phiền muốn chết, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.
“Không mang…” Hắn yếu ớt phun ra những lời này, dường như hai chữ này đã hao hết hết sức lực của hắn.
Người này không biết tự chăm sóc mình, giờ thì bị đau dạ dày. Tôi bảo tổ đạo diễn đưa hắn đi bệnh viện.
“Không cần.”
Tôi không để ý đến hắn nữa.
“Đau…” Hắn kêu lên vì bụng đau.
“Uống nước nóng.” Tôi cố kiềm chế cảm xúc muốn ôm hắn, thản nhiên nói.
“Tay lạnh.”
“Uống nước nóng.”
Tạ Dịch Bạch mím môi không nói gì, rõ ràng tâm trạng không tốt lắm.
[Xem mà tổn thương thay anh ấy, tôi thật sự rất muốn cười thì làm sao bây giờ?]
[Hoắc Ma – giê – ni – ca, cô dỗ dành anh ấy đi.]
[Cảm giác tỷ tỷ không có ý định quay lại.]
[Nhưng cô ấy vì anh ấy mà bỏ thuốc lá.]
Mọi người đều biết tôi nghiện thuốc lá rất nặng, cũng đã bị không ít người mắng về điều đó. Giờ không có thuốc, tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy, muốn hút một điếu.
Trước đây vì Tạ Dịch Bạch, tôi đã cai thuốc, trong khoảng thời gian cai thuốc, chỉ cần tôi muốn hút thuốc là sẽ hôn hắn, vì so với thuốc lá, hắn còn khiến tôi nghiện hơn nhiều.
Dù hắn có nghiêm mặt thì vẫn ngồi bên cạnh tôi.
[Tôi có thể tổn thương, nhưng không thể không có vợ.]
[Lầu trên, cậu có phải là giun đũa trong bụng Tạ mỗ không?]
[Tôi muốn nói, Tạ Dịch Bạch thật sự có nhiều tật xấu, say xe, say máy bay, còn bệnh dạ dày nữa, ừm… Còn sợ quỷ.]
Tạ Dịch Bạch muốn quay lại, nhưng tôi không muốn. Nếu như quay lại, có lẽ sẽ có người nói rằng tôi đá hắn khi hắn không nổi tiếng, giờ khi hắn ở đỉnh kim tự tháp thì lại muốn quay lại.
“Chị Hoắc, tôi có chút choáng váng đầu óc.”
Tạ Dịch Bạch nói yếu ớt, nhìn về phía tôi, trong mắt lộ rõ sự yếu đuối và khó chịu.
“À.” Tôi cố gắng không nhìn vào mắt hắn, trả lời qua loa.
[Bà xã, chóng mặt, chết tiệt.]
[Lầu trên thật hiểu Tạ Dịch Bạch.]
[Vốn không muốn cười, nhưng thấy Hoắc Khát xem thường, tôi thật sự cười muốn chết.]
[Hoắc lão sư, tôi có thể tựa vào vai cô ngủ một lát không? Tôi rất yên tĩnh, hơn nữa cũng không chảy nước miếng đâu.]
Tôi nhận ra hắn đang rất khó chịu, âm lượng nói cũng nhỏ hơn bình thường.
Tạ Dịch Bạch cứ như vậy nhìn tôi, quật cường cố chấp, tựa như hắn thời đại học vậy.
“Chậc.”
Trong lòng tôi cảm thấy phiền muộn, không nhịn được chậc một tiếng, tức giận nhìn hắn.
[Nghe đến chữ ‘chậc’ này tôi liền biết cô ấy muốn thỏa hiệp.]
[Sóng này nhân cơ hội bán thảm tôi cho điểm tối đa.]
[Cảm ơn fan, vợ tôi chính là quá lương thiện.]
Tôi nhìn hắn một cái, không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết tôi đã đồng ý, nhẹ nhàng tựa vào vai tôi.
[A a a a tôi chết rồi…]
[Tạ Phấn thật sự không công bằng, sao chị gái của tôi thì không được chấp nhận, còn Hoắc Khát lại được.]
[Trên lầu chưa đánh răng đã ra ngoài nói chuyện à?]
[Một người là thích anh trai còn một người là anh trai thích, làm sao có thể giống nhau được.]
[Đừng biện minh, một đám người tiêu chuẩn kép.]
[Đúng vậy, tôi thật sự thấy thương cho bảo bối Cầm Cầm nhà mình.]
[Đỉnh đỉnh đỉnh, Liễu Ngọc Cầm đúng là kẻ giá rẻ mà cứ tưởng mình là hàng cao cấp.]
Tạ Dịch Bạch thật sự rất khó chịu, lông mày hắn cau lại lộ ra sự đau khổ, lông mi run rẩy, màu môi trắng bệch.
So với trước đây, hắn đã khác nhiều.
4
Tạ Dịch Bạch trước đây không bao giờ nói cho tôi biết khi bị thương hay cảm thấy không khỏe, cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn luôn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. Vô số lần tôi bảo hắn không cần nhẫn nại như vậy, có gì thì phải nói ra.
Nhưng hắn lại không có tiến bộ gì, vẫn như cũ, chỉ khi nào tôi tức giận, hắn mới yếu ớt lại gần nói về sau sẽ không như vậy nữa, nhưng mãi sau vẫn không thay đổi.
Cho nên lần này hắn yếu thế với tôi, nói cho tôi biết hắn khó chịu, trong lòng tôi lại hiện lên một tia vui mừng.
Đến nước F, chúng tôi nhanh chóng đón nhận nhiệm vụ đầu tiên: “Đánh dấu các điểm tham quan nổi tiếng của địa phương hoặc các dự án du lịch nổi tiếng trên mạng”.
[Ô. Không được ủy thác cho sở thú hoang dã.]
[Đến nước F mà không đi một chuyến đến nhà ma theo chủ đề Alpha thì thật sự quá tiếc.]
Tổ đạo diễn tuyên bố sẽ không cung cấp dịch vụ di chuyển cũng như chi phí, chúng tôi phải tự tìm cách đi lại.
“Mời mọi người chia làm hai nhóm rồi bắt đầu hành trình.”
Còn chia thành hai nhóm à?
Không thể không nói, đạo diễn này thật khéo léo trong việc nắm bắt tâm lý để đẩy lưu lượng.
Hiện tại Tạ Dịch Bạch cùng tôi dây dưa, còn chưa biết dư luận trên mạng đang như thế nào.
Tạ Dịch Bạch vẫn đứng ở bên cạnh tôi, ánh mắt Vu Trạch cùng Liễu Ngọc Cầm nhìn lại theo bản năng, nhưng thấy tôi cùng Tạ Dịch Bạch đứng cùng một chỗ nên cũng không tới mời chúng tôi vào cùng một tổ với bọn họ nữa.
Mọi người có vẻ ngầm thừa nhận rằng tôi và Tạ Dịch Bạch có mối quan hệ, nên cũng không muốn quấy rầy chúng tôi.
Tôi định trực tiếp đi đến chỗ gần nhất, nhưng khi liếc nhìn Tạ Dịch Bạch, tôi thấy hắn đang chăm chú vào bản đồ, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Tôi không nghĩ rằng hắn lại muốn đến đó, bởi vì hắn sợ ma.
Tôi cảm thấy việc chuyên chế không tốt lắm, vẫn muốn theo hướng dân chủ, nhất là khi đang phát sóng trực tiếp, nên tôi quyết định hỏi ý kiến Tạ Dịch Bạch.
“Tạ ảnh đế có ý kiến gì không?”
“Tôi muốn đi nơi này, có được không? Không được cũng không sao, tôi đều nghe lời chị.”
Tôi chỉ cảm thấy thái dương có ba cái gạch đen. Hắn đã nói như vậy tôi có thể nói không được sao?
[Leng keng – trà trắng của ngài đã online. Xin chú ý kiểm tra và nhận.]
[Tạ Dịch Bạch giống trà xanh.]
[Không thể nào.]
[Tôi phục rồi, họ Tạ này tâm cơ quá, vợ tôi cũng không dễ từ chối, thích làm khó người đúng không?]
Tôi liếc nhìn hắn.
“Được, vậy thì đi Địa Đàng Khủng Bố.”
Tôi định bắt taxi, nhưng hắn có vẻ không muốn.
“Tôi say xe, khó chịu, chúng ta ngồi xe buýt được không? Đương nhiên nếu không thể cũng không sao.”
[Má, đừng ngăn cản tôi, để cho tôi đem trà xanh nhỏ này nấu chín.]
[Chỉ cần mặt đủ dày sẽ được bà xã ôm vào lòng.]
Chúng tôi vẫn ngồi xe buýt, sau khi gật đầu chào buổi sáng với tài xế, liền đứng đợi đến trạm.
Người trên xe khá đông, hơi chật chội, Tạ Dịch Bạch lảo đảo, dán sát bên cạnh tôi và cứ như vậy cho đến khi xuống xe.
Tôi nhận thấy chóp tai hắn cũng đỏ ửng, trông thật đáng yêu.
[Đã học được.]
[Đã học +1]
Khi chúng tôi đến nhà ma, thấy một đống người vây quanh một cái bàn bên cạnh, dường như đang làm hoạt động gì đó.
“Các cặp tình nhân tham gia và chụp ảnh tuyên truyền sẽ được giảm giá thêm một vé xem phim.”
Tiếng Pháp trên bảng quảng cáo có vẻ đặc biệt hấp dẫn.
“Chị Hoắc…”
[Hắn động. Hắn động. Hắn lại muốn bắt đầu rồi đấy.]
[Lần này Hoắc Khát có thể chịu đựng được công kích của Bạch Trà không?]
“Cút.”
[A ha ha ha, trực tiếp cắt đứt trà xanh.]
Tạ Dịch Bạch nhìn tôi với vẻ mặt vô tội, như thể đang chăm sóc và nhắc nhở chúng tôi về tình hình tài chính hiện tại.
Tôi nhìn thấy tổ tiết mục nhét một tờ tiền mặt, rồi lại xem giá vé vào nhà ma cho hai người… Hơn nữa, còn phải đợi xe để trở về nữa…
[Hắn thành công rồi.]
Tôi lại thỏa hiệp.
“Nhưng… nếu không nắm tay thì bọn họ có nghi ngờ chúng ta không phải người yêu không?”
Ý hắn bảo tôi nhìn những cặp tình nhân đang đăng ký, không chỗ nào không nắm tay hay ôm cánh tay nhau, thỉnh thoảng còn hôn nhau nữa.
Tạ Dịch Bạch đạt được mong muốn, nhẹ nhàng nắm tay tôi, tay hắn lạnh đến thấu xương. Tôi không nhịn được mà nắm chặt tay hắn hơn, muốn làm cho tay hắn ấm lên một chút.
[Cô ấy mềm lòng rồi.]
[Vợ tôi chỉ thương tiền thôi.]
[Nhà ma là hạng mục đắt nhất, mẹ kiếp, hơn nữa nói thật tôi đã đi qua, rất không có ý nghĩa.]
[Chúng ta là muốn xem nhà ma sao? Chúng ta là vì nhìn đôi tình nhân nào đó chán ngấy.]
[Lầu trên chú ý dùng từ, là xem hành trình trà xanh theo đuổi vợ.]
Hắn nắm chặt tay tôi, khóe môi cong lên ý cười như có như không, sau đó im lặng đi theo tôi, nhưng khi xung quanh một mảnh đen kịt, hắn vẫn nhịn không được dựa sát vào tôi hơn, tay có chút run rẩy.
“Đừng sợ, tôi ở đây.” Tôi như trấn an dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay hắn.
[Ban đầu tôi cho rằng Tạ Dịch Bạch muốn chờ Hoắc Khát sợ hãi sau đó bị dọa đến trốn vào trong lòng anh, là tôi sai rồi.]
[Hắn sợ còn muốn đến nhà ma?]
[Tạ Dịch Bạch: Vì vợ, chút hy sinh này tính là gì.]
[Bà xã, anh sợ, anh sợ, ôm một cái.]
[Lầu trên, cậu câm miệng lại.]
Kỳ thật nhà ma nước F cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút nhàm chán, nhưng Tạ Dịch Bạch sợ nên kéo chậm tiến độ của tôi.
Đột nhiên, trong bóng tối một cái đầu máu chảy đầm đìa bay ra, sau đó là như phù thủy dơ móng vuốt ‘oa.’
Một giây sau, tôi bị ôm trọn.