Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến - Chương 3
8
“Cô cũng đấy, chồng là cổ đông của trường, chuyện bỏ qua , để con cô xin con là xong.”
Bà kiểu dĩ hòa vi quý, nhưng cái thái độ thì đúng kiểu “bề ”, khiến tức .
Khương Ôn Ngôn chẳng chẳng rằng, rút điện thoại gọi luôn: “Giám đốc Vương, hợp tác của chúng khỏi cần bàn nữa.”
Người đầu dây bên lập tức hoảng hốt.
Bà mẹ vẫn còn đang ngơ ngác, đến khi điện thoại reo mới hồn.
“Mẹ nó, cô làm cái quái gì hả?!” Giọng gào rú của chồng bà vang lên qua điện thoại.
Cặp vợ chồng đúng là, ai nấy cũng chanh chua kém.
“Cô còn xin ngay ? Mà nếu vụ hợp tác hỏng thật thì đừng vác mặt về nhà nữa!”
Giọng ông cuống hết cả lên.
Bà cũng bắt đầu hiểu chuyện đơn giản, dập máy liền cúi đầu xin :
“Xin , là chúng sai. Tôi đảm bảo sẽ chuyện như thế xảy nữa.”
Bà kéo theo con , mà thằng bé thấy mẹ thay đổi thái độ 180 độ thì cũng đành nhỏ giọng xin Tiểu Bảo.
Hai phút , chính chồng bà cũng gọi cho Khương Ôn Ngôn, gì mà: “Lần là sơ suất, lần nhất định sẽ đích thân đến nhà xin tử tế.”
“Giải quyết xong , giờ đưa con bệnh viện .” Khương Ôn Ngôn .
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Dù gì mặt con cũng thương nhẹ, kiểm tra kỹ càng.
“Giám đốc Khương, cùng ? Tiền viện phí để trả.”
Bà Vương vội vàng bước tới, nịnh hệt như biến thành khác, chẳng còn chút gì của bộ mặt cay nghiệt ban nãy.
“Không cần.”
Khương Ôn Ngôn lạnh nhạt từ chối, đích thân đưa và Tiểu Bảo .
Lên xe , khẽ vuốt mặt con, lòng đầy đau xót: “Vừa nãy mẹ hỏi con, con lý do đánh ?”
Chỉ cần nghĩ đến việc suýt nữa đã để con chịu oan, tim thắt .
Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc, mới , nhỏ: “Mẹ ơi, con biết dạo mẹ bận lắm, con làm mẹ buồn.”
Nghe xong, ôm chặt lấy con.
Thằng bé nhà mà hiểu chuyện đến , càng làm thấy xót xa hơn.
Tiểu Bảo trong vòng tay , ngẩng đầu lên về phía ghế lái, tò mò hỏi: “Chú ơi, chú thật sự là ba con hả?”
Emmmm?!
Toàn bộ cảm xúc đau lòng, cảm động trong lòng lập tức… đông cứng.
Tôi phắt sang Khương Ôn Ngôn, cũng đúng lúc .
Hắn trả lời ngay, như đang chờ mở miệng.
“Cưng , chú Khương chỉ là đang giúp đỡ mẹ với con thôi. Bây giờ tụi nợ chú một ân tình to đấy.”
Tôi vẫn thể thật, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách đánh trống lảng như .
Khương Ôn Ngôn bật lạnh: “Để xem em cứng miệng bao lâu.”
Tôi giả vờ , lập tức đánh lái câu chuyện.
“Cưng đói ? Xong viện ăn gì ngon nhé?”
“Hôm nay mẹ xin nghỉ chiều , tối bận gì hết, sẽ ở bên con cả buổi luôn.”
Khương Ôn Ngôn thêm lời nào, chỉ lặng lẽ lái xe chạy về phía .
9
Từ bệnh viện , Khương Ôn Ngôn đưa và Tiểu Bảo tới một nhà hàng.
Dù cũng giúp một phen lớn, cũng chẳng còn lý do từ chối, đành cùng ăn bữa cơm .
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Hai tiếng hắt vang lên cùng lúc.
Tôi sang thì thấy Tiểu Bảo và Khương Ôn Ngôn cùng hắt một lượt, động tác giống y hệt, đến mức nổi hết da gà.
Khương Ôn Ngôn liếc Tiểu Bảo đầy ngạc nhiên, còn thì vội bước tới ôm lấy con.
Trong lòng “cạch” một tiếng— một cô gái ôm bó hoa ngang, chắc hai cùng dị ứng phấn hoa nên mới hắt đồng thời.
Lúc xuống bàn ăn, Khương Ôn Ngôn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, chú dị ứng phấn hoa, con cũng ?”
Tôi cứng đờ , chỉ ngăn nhưng kịp.
Tiểu Bảo đã hào hứng trả lời: “Dạ ! Con còn dị ứng lông động vật nữa!”
Khương Ôn Ngôn khẽ: “Chú cũng .”
Tôi cảnh hai trò chuyện vui vẻ, ánh mắt Tiểu Bảo rạng rỡ như tìm “đồng loại”, chỉ biết bất lực ôm trán.
Ăn xong bữa , đúng là mệt tới mức gục.
“Khương Ôn Ngôn, tự gọi xe về .” Tôi thật sự để hai họ tiếp tục dính nữa.
Hắn một cách đầy ẩn ý, nhưng thấy kiên quyết đuổi khéo thì cũng ép.
“Xe sửa xong , năm mươi vạn, em thanh toán?”
Giọng lười biếng mà đầy ám chỉ.
Tôi trợn mắt: “Sao cướp cho nhanh?”
Khương Ôn Ngôn thẳng , nghiêm túc đề nghị: “Nếu là bạn gái thì cần trả.”
Mẹ kiếp, giờ chỉ giết chết tên cho xong!
— là sếp, là… còn phụ thuộc vì con trai.
Hơn nữa, giết là phạm pháp.
Tôi còn nuôi con trai ngoan của cơ mà!
Tôi cố kiềm chế cơn giận thì Tiểu Bảo ngây thơ kéo vạt áo Khương Ôn Ngôn, hỏi một cách nghiêm túc:
“Chú ơi, chú thích mẹ cháu thật hả?”
Câu hỏi chân thành đến mức nỡ cắt lời.
Khương Ôn Ngôn gật đầu đàng hoàng.
Lòng “cạch” một tiếng.
Hắn còn thích thật ?
Chứ là trả thù chuyện từng chủ động chia tay?
“Vậy thì, nếu chú làm ba cháu, cháu kiểm tra kỹ đã.”
Tiểu Bảo tỏ vẻ nghiêm túc, giống y như lớn.
“Được.” Khương Ôn Ngôn mỉm, đồng ý luôn.
Còn thì thấy như đang sống trong phim giả tưởng.
Hai họ kết thúc màn “giao kèo cha con”, đã gọi xe và chuồn thẳng, chạy nhanh như tên bắn.
10
Hôm , khi đến công ty làm việc, lập tức cảm nhận khí gì đó sai sai.
Cả buổi sáng, cảm giác đó hề dịu bớt, mà còn càng lúc càng rõ rệt.
Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Tới khi phòng nước, cuối cùng cũng tin đồn liên quan đến .
“Cậu biết , hôm qua thư ký Diệp với tổng giám đốc Khương vội vội vàng vàng đó?”
“Tôi cũng thấy, gấp lắm, rõ chuyện gì…”
“Hình như là con của thư ký Diệp gặp chuyện thì , nhưng tổng giám đốc Khương cũng theo, lạ nhỉ?”
“Tôi đang theo đuổi cô .”
Một câu vang lên, khiến tất cả trợn tròn mắt về phía Khương Ôn Ngôn.
Cả văn phòng im bặt.
Công ty vốn cấm kỵ mấy chuyện tám nhảm, mà bây giờ chỉ đích thân nhân vật chính bắt gặp, mà còn thản nhiên tuyên bố: đang theo đuổi .
Câu trả lời dứt khoát, rõ ràng, để ai cơ hội tưởng tượng lung tung.
Quả thật… ngất.
Tôi vội vã rời khỏi phòng nước, một giây cũng để đồng nghiệp nhào tra hỏi.
“Tối nay dự tiệc với .”
Khương Ôn Ngôn đến thẳng bàn làm việc của , lạnh lùng giao nhiệm vụ.
Tôi cũng chẳng còn cách nào từ chối.
Dù thì làm thư ký, mấy chuyện tiệc cùng sếp là trong phạm vi công việc.
Tôi gọi điện cho mẹ, nhờ bà đón Tiểu Bảo giúp, đến giờ hẹn thì cùng Khương Ôn Ngôn đến buổi tiệc.
Trong buổi tiệc, ai cũng uống rượu, mà Khương Ôn Ngôn thì giao thiệp nên uống cũng ít.
Tôi bưng ly rượu, tươi trò chuyện cùng khác, trong lòng chút thất thần.
Trước giờ từng thấy bộ dạng xã giao của trong các buổi tiệc… hóa là như .
“Hối hận ?”
Khương Ôn Ngôn cầm ly rượu đến cạnh .
Lúc ai đến mời nữa, nên tạm chút rảnh rỗi.
Tôi lườm một cái: “Trời tối .”
Ý là thôi ảo tưởng giùm cái.
“ hối hận thật.”
Khương Ôn Ngôn thấp giọng , trong mắt hiện lên chút mơ hồ.
Tôi khẽ thở dài, đỡ lấy : “Anh say .”
Hắn lắc đầu, thêm nữa.
Có tới bắt chuyện, lập tức lấy vẻ lạnh lùng, cao quý thường ngày, chuyện trôi chảy.
Cuối buổi tiệc, đã uống ít, sắc mặt bắt đầu thay đổi.
“Đưa về.”
Khương Ôn Ngôn cả nghiêng hẳn .
Tôi biết nếu ngay thì lát nữa sẽ mất mặt tại chỗ, nên lập tức đỡ rời khỏi hội trường.
Khi còn ở trong sảnh, còn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng khỏi cửa, gần như gục hẳn.
“Khương Ôn Ngôn, nhà ở ? Tôi đưa về.”
Tôi đỡ , vỗ mặt gọi.
phản ứng, say bất tỉnh nhân sự.
Người say xỉn như đứa trẻ, ôm chặt buông.
Tôi đầy bất lực.
Giờ say xỉu thế , nổi nhà ở , mang theo chứng minh thư nên cũng thể thuê phòng khách sạn.
Chẳng lẽ ném ngoài đường?
Dù là xa lạ cũng làm thế .
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng đành chấp nhận số phận, đưa về nhà .
May mà Tiểu Bảo đang ở nhà bà ngoại, chứ nếu thật sự chẳng biết để chỗ nào.