Tình Cổ - Chương 9
34.
Chôn cất A Giản xong, lại dựng cho hắn một tấm bia nhỏ, ta móc ra viên kẹo cuối cùng trong túi, nhẹ nhàng đặt trước mộ.
“A Giản, kiếp sau nguyện cho đệ mãi mãi được chạy dưới ánh mặt trời, làm dòng suối trên núi rực rỡ và tự do nhất.”
Đào Nguyên thôn đã bị hủy, đám người chết đó lại mất đi người điều khiển, cũng không sống được bao lâu nữa.
Chúng ta quyết định đợi trở về kinh thành sẽ báo lên triều đình, rồi phái binh đến xử lý hậu sự.
Từ biệt A Giản, ta và Giang Duệ Hành dìu nhau về nhà.
Nơi này cách kinh thành không xa nhưng cũng không gần, chỉ đi bộ e rằng phải mất ít nhất mấy ngày, thêm nữa chúng ta còn bị thương nặng, sợ rằng còn phải chậm trễ hơn.
Lúc rời nhà, còn thề thốt sẽ đến Miêu Cương tìm Cổ Vương nhưng không ngờ Cổ Vương lại ở ngay trên người mình, đến cuối cùng thậm chí còn chưa ra khỏi kinh thành bao xa, cách giải cổ càng rối như tơ vò.
Tệ nhất là Giang Duệ Hành bị thương khá nặng, không được cứu chữa kịp thời, đến hôm sau đã phát sốt cao.
Nơi này toàn là núi rừng hoang vu, đêm đến sương xuống nặng, lại còn có thú dữ xuất hiện, ta vất vả lắm mới tìm được một hang động kín đáo, lôi kéo hắn vào trong hang.
Nhưng chưa kịp thở dốc, Giang Duệ Hành vốn đã hôn mê đột nhiên ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt mơ hồ nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn kéo ta vào lòng.
Người hắn nóng như lửa, cúi đầu nâng mặt ta, đột nhiên hôn lên môi ta, nghiến ngấu, như một con thú hoang điên cuồng.
Ta trong lòng hoảng hốt, lúc này mới nhận ra, không biết có phải vì bị thương hay không mà tình cổ phát tác như thể sớm hơn.
Đây đã là lần thứ hai phát tác, hắn lại bị thương, rất có thể không chịu đựng được nữa.
Ta có nỡ để hắn chết không?
Trong lòng có một giọng nói kiên quyết nói với ta: Không nỡ.
Đúng vậy, không biết từ lúc nào, ta bắt đầu quên đi ân oán đời trước, quên đi sự bất hòa với hắn, quên đi việc hắn đã có người trong lòng, chỉ muốn đủ kiểu dây dưa với hắn.
Ta không thể không thừa nhận, như A Giản đã nói, từ một khoảnh khắc không nhận ra, hình như ta đã thích hắn rồi.
Có lẽ là do tình cổ gây ra nhưng ai có thể phân biệt được chứ?
Ta đẩy hắn, vất vả lắm mới kéo được một khoảng cách nhỏ với hắn, giọng run run hỏi nhỏ:
“Giang Duệ Hành, ta thích chàng, chàng… có từng rung động với ta một chút nào không?”
Ánh mắt Giang Duệ Hành như có một thoáng tỉnh táo nhưng lại dần dần nhuốm màu đỏ ngầu.
Hắn kéo tay ta đang chống trên ngực hắn xuống, cắn nhẹ đầu ngón tay ta mấy cái, rồi lại cúi đầu, vùi đầu vào cổ ta cắn xé thỏa thích.
Câu trả lời cho ta, là tiếng vải xé rách…
35
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện vết thương ngoài của hai người chúng ta đã kỳ diệu lành hẳn.
Chẳng lẽ đây chính là công dụng của tình cổ?
Cặp cổ đực cái âm dương hòa hợp, không chỉ bách độc bất xâm mà còn có hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu.
Giang Duệ Hành mở mắt, nhìn thấy những chuyện mình làm sau khi trúng cổ độc, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc và hối hận.
Ta bị sự chột dạ trong mắt hắn làm đau nhói, giật lấy áo ngoài của hắn mặc vào, quay người lại lưng về phía hắn, mặc dù hốc mắt cay xè nhưng miệng vẫn thản nhiên:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi phải chịu trách nhiệm. Đêm qua… đêm qua chỉ là để giải cổ độc thôi, giờ thì tốt rồi, ít nhất trong vòng ba tháng, không chỉ không lo tính mạng mà còn bách độc bất xâm nữa.”
Phía sau có giọng nói yếu ới vang lên:
“Vậy ba tháng sau thì sao? Nàng không muốn ta chịu trách nhiệm, vậy muốn ai chịu trách nhiệm?”
Ta tức giận xấu hổ, chuẩn bị vò đã mẻ không sợ rơi:
“Ba tháng sau cũng sẽ không dây dưa với ngươi! Muốn chết thì cùng chết, muốn sống… thì làm lại một lần nữa! Tóm lại sẽ không cản trở ngươi đi theo đuổi Chu Nhược Lâm.
Tính mạng quan trọng, chuyện của Chu Nhược Lâm, chỉ có thể do ngươi tự mình thuyết phục. Nhưng đừng hòng ta làm ngoại thất cho ngươi, điều đó không thể nào, quan hệ của chúng ta dừng lại ở đây!”
Giang Duệ Hành khựng lại, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi:
“Chẳng lẽ nàng còn nghĩ đến tiểu công tử nhà họ Thích kia sao? Nàng là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, giờ đã có phu thê chi thực, dựa vào đâu mà không muốn ta chịu trách nhiệm!”
Ta quay người quát lớn nhưng không ngờ hắn đã đứng sau lưng, một trận tủi thân trào lên trong lòng, nước mắt cứ thế lăn dài trên má:
“Ngươi đừng vu khống, ta lúc nào nghĩ đến Thích Thiếu An?”
Hắn cũng cau mày giận dữ:
“Vậy thì ta vì sao phải đi theo đuổi Chu Nhược Lâm?”
“Ngươi… không phải ngươi thích nàng ta sao? Ngươi ngày nào cũng không khen nàng ôn nhu hiền thục, nói cưới vợ phải cưới Chu Nhược Lâm sao?”
Giang Duệ Hành nghẹn lời, ngượng ngùng gãi đầu:
“Còn không phải vì nàng luôn tìm mọi cách gây sự với ta, không nhìn thấy chút tâm ý nào của ta với nàng, ta mới muốn chọc tức nàng thôi.”
Ta nắm bắt được trọng điểm trong lời hắn nói:
“Tâm ý gì cơ… Ngươi… ngươi nói rõ đi…”
Hắn càng tiến lại gần, ép ta vào vách hang, đưa tay lau nước mắt cho ta, nghiêm túc nói:
“Ta ngày ngày vắt óc suy nghĩ quanh quẩn bên nàng, nàng không cảm nhận được chút nào sao? Nàng luôn coi ta là kẻ thù nhưng ta lại không giống với tổ phụ. Thích một người nữ tử, trong lòng ta sẽ không còn chỗ cho người khác. Ngoài nàng ra, những người khác trong mắt ta, ngay cả dung mạo cũng mơ hồ, kiếp này kiếp sau, ta chỉ muốn ở bên nàng. Đêm tân hôn, nàng có biết ta đã nhẫn nhịn thế nào mới không động vào nàng không, ta sợ nàng tỉnh lại sẽ hận ta, không muốn để ý đến ta nữa. Nhưng đêm qua… ta thực sự không cố ý, lúc đó ta… hoàn toàn không khống chế được bản thân, nàng có thể, đừng hận ta không?”
Thật không ngờ, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, vẫn là trở về điểm xuất phát, cũng không biết chịu nhiều khổ sở như vậy, rốt cuộc là vì sao.
Nhưng trong lòng ta lại không tự chủ được mà dâng lên chút ngọt ngào, cảm giác đó tê tê dại dại, như đuôi mèo chạm vào tim, lâng lâng bồng bềnh.
Bỏ lỡ nhau lâu như vậy, ta cũng không muốn giả vờ nữa, đưa tay vòng qua cổ hắn nhỏ giọng hỏi:
“Vậy đêm qua chàng có nghe thấy ta nói gì không?”
Ánh mắt hắn đảo loạn, có chút mất tập trung:
“Nói gì?”
“Ta nói ta thích chàng, không biết từ lúc nào, nhìn chàng càng ngày càng thuận mắt, không muốn gây sự với chàng nữa…”
Mắt hắn sáng lên, rực rỡ như sao trời, cười như một đứa ngốc.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, ta chỉ vào đống vải vụn trên đất, bắt đầu cười lạnh:
“Nhưng bây giờ, chàng phải đi tìm cho ta một chiếc áo ngoài khác, rách nát thế này, đều tại chàng…”
Giang Duệ Hành cười ngượng ngùng vài tiếng, lặng lẽ tiến đến bên tai ta, tay lại véo eo ta:
“Không vội, ngày mai hãy đi tìm, nếu không có lẽ còn phải rách…”
Ta ngơ ngác, vô thức hỏi:
“Vì sao còn phải rách?”
Khoảnh khắc sau, thân thể nhẹ bẫng, lại bị hắn ôm lên đùi:
“Bởi vì ta thấy trên người lại hơi đau, hẳn là còn vết thương chưa lành hẳn, phải chữa trị thêm mới được…”
Ha, nam nhân!
36.
Khi chúng ta trở về nhà, đã là sáu ngày sau.
Nhưng chờ đợi chúng ta, lại là một tin sét đánh ngang tai khác.
Giang Tùng vài ngày trước còn đang mỉm cười nay đã chết bệnh, mà phụ thân của Giang Duệ Hành, lại không phải con ruột của Giang Tùng!
Hóa ra năm đó, tổ mẫu để cứu Giang Tùng, đã dùng đến Cổ vương mang ra từ Miêu Cương.
Mà Cổ vương và Thực tâm cổ tương khắc, Giang Tùng nếu muốn sống, hai người bọn họ không thể ở bên nhau nữa.
Tổ mẫu giấu nhẹm mọi chuyện, tự mình lựa chọn đau khổ rời xa ông và gả cho tổ phụ của ta.
Tổ phụ nhận ơn huệ của tổ mẫu, vẫn luôn yêu thương tổ mẫu nhưng cũng biết trong lòng bà chỉ có Giang Tùng.
Để bà ở lại bên mình, tổ phụ chấp nhận sự thật bà căn bản không yêu mình, thậm chí để thành toàn cho bà, lựa chọn cùng bà sinh ra phụ thân ta.
Bởi vì cổ trong người Giang Tùng cần Cổ vương nuôi dưỡng, nếu không sẽ trúng độc mà chết, phụ thân ta chính là tồn tại như một vật chứa Cổ vương.
Tổ mẫu hiểu rõ mình có lỗi với tổ phụ, tìm mọi cách bảo vệ tính mạng phụ thân ta và cũng dẫn dụ Thực tâm cổ trên người Giang Tùng sang người nhi tử của ông.
Ban đầu tổ mẫu còn thắc mắc, bà đã thành công chuyển hóa Cổ vương và Thực tâm cổ thành tình cổ đực cái, loại cổ này tự nhiên truyền cho đời sau nhưng khi nhi tử của Giang Tùng ra đời, cổ đực lại không theo, khiến bà phải đích thân ra tay dẫn dụ nó.
Hóa ra ông ấy không phải con ruột của Giang Tùng!
Đây vẫn là ngày đưa tang của Giang Tùng, tổ mẫu của Giang Duệ Hành mới giải đáp chuyện cũ năm xưa.
“Ta thời trẻ định tình với thị vệ bên cạnh, còn có thai, nhưng thị vệ kia lại vì sợ hãi phải gánh trách nhiệm mà bỏ trốn, ta đau khổ tuyệt vọng, định tự vẫn. Khi muốn nhảy xuống sông, vừa khéo bị Giang Tùng nhìn thấy. Ông ấy biết chuyện của ta, liền nói có thể cưới ta. Sau này ta mới biết, trong lòng ông ấy vẫn luôn có một người, họ biết tâm ý của nhau nhưng cả đời không thể ở bên nhau. Ông ấy nuôi con cho ta nhiều năm như vậy, chưa từng phản bội người trong lòng. Giờ đây, hẳn là hai người họ đã đoàn tụ rồi.”
Sau ngày đó, ân oán giữa hai nhà Giang Tống hoàn toàn được giải, tổ phụ ta mở lòng, cả ngày vui vẻ hớn hở.
Ân oán của thế hệ trước đến đây là chấm dứt, cuộc sống cũng hướng đến tương lai tươi đẹp hơn.
Ta và Giang Duệ Hành quỳ trước ngôi mộ mà tổ mẫu và Giang Tùng được hợp táng, liên tục dập đầu.
Hắn nắm tay ta, ánh mắt thâm tình lưu luyến:
“Theo lời tổ mẫu, giờ đây chúng ta đã tâm ý tương thông, thân tâm hợp nhất, tình cổ đối với chúng ta đã trở thành trợ lực. Họ yêu nhau cả đời nhưng không thể viên mãn, sau này, chúng ta sẽ sống thay họ bầu bạn cả đời, bạc đầu đến già.”
Ta ngẩng đầu, hướng về phía hắn, nở nụ cười ngọt ngào:
“Được.”
-HẾT