Tình Cổ - Chương 8
29.
Lão già nghe A Giản đồng ý, hài lòng gật đầu, dẫn theo Giang Duệ Hành như xác sống rời khỏi phòng.
Lại một lần nữa được hít thở không khí, ta ôm lấy cổ họng không ngừng ho.
A Giản nhảy lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng ta giúp ta thuận khí, còn ta nghĩ đến những lời vừa rồi của lão già kia, không khỏi cả người cứng đờ.
A Giản hẳn là cảm nhận được sự đề phòng của ta, kéo khóe miệng muốn cười, cuối cùng vẫn không cười nổi, chỉ nhàn nhạt nói:
“Tỷ tỷ không cần sợ, bây giờ ta sẽ không làm gì tỷ đâu, chủ nhân muốn chúng ta sinh con, ít nhất ta cũng phải tổ chức cho tỷ một hôn lễ chứ.”
Ta nhíu mày quay đầu, chỉ muốn khuyên hắn:
“A Giản, ta vẫn luôn cho rằng ngươi chỉ là một đứa trẻ, chỉ coi ngươi là một người đệ đệ cần được bảo vệ, ta không có tình cảm nam nữ với ngươi.”
Hắn gật đầu, vẻ mặt rất ngoan ngoãn:
“Ta biết. Tỷ tỷ… bây giờ tỷ có hối hận vì đã đối xử tốt với ta như vậy không?”
Ta lắc đầu:
“Sẽ không. Nhưng nếu ngươi ép ta làm những chuyện ta không muốn, ta sẽ hận ngươi.”
Hắn ngẩng đầu, nụ cười đầy đắng chát, khiến cho khuôn mặt trẻ thơ này trở nên kỳ lạ lạ thường.
Hắn nhảy xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ta nghe thấy một giọng nói nghẹn ngào ở ngoài cửa khẽ nói một tiếng “Được”, âm cuối run rẩy, trong chốc lát đã tan biến trong gió.
Những ngày tiếp theo, A Giản ngày nào cũng đích thân mang cơm đến cho ta.
Hắn vừa cứng rắn đút ta ăn vừa nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tỷ tỷ không cần giãy giụa, ta đã xin được phần thưởng từ chủ nhân, không lâu nữa chúng ta có thể tổ chức một hôn lễ chính thức.
“Ngay cả sau khi thành thân, A Giản cũng sẽ không làm hại tỷ tỷ.”
Bây giờ, biết được tuổi thật của hắn, dù nhìn khuôn mặt vẫn như trước nhưng không thể nào coi hắn là trẻ con được nữa.
Trong lòng ta có oán khí, cũng không muốn để ý đến hắn, dứt khoát quay người đi, quay lưng về phía hắn.
Hắn thở dài, đẩy cửa đi ra, khi cửa đóng lại, trong phòng đã có thêm một người.
30.
Thấy Giang Duệ Hành ánh mắt đờ đẫn đứng ở cửa phòng, ta thử dò xét tiến lên, đưa tay chọc chọc mặt hắn.
Hắn thậm chí còn không nhíu mày, có thể thấy vẫn đang bị người khác khống chế.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi hoang mang, con đường phía trước còn rất dài, ta không biết phải đi về đâu.
Ta chỉ biết chút võ mèo cào, trên người còn có Cổ trùng đe dọa tính mạng, dù không biết rốt cuộc là Tình Cổ hay Cổ vương mà Dung Xuyên nói thì cũng không phải là thứ có thể giải quyết dễ dàng.
Kéo Giang Duệ Hành ngồi xuống bên giường, ta chống cằm ngồi bên cạnh nhìn hắn.
Lúc này đây, kẻ thù không đội trời chung ngày nào, lại là người duy nhất có thể khiến ta an tâm.
Chỉ tiếc ngay cả hắn cũng không còn nhận ra ta nữa.
Ta thở dài, dứt khoát đưa tay véo mặt hắn, vốn dĩ da hắn đã trắng, bị ta ra tay độc ác như vậy, má lập tức đỏ bừng.
“Ôi, cũng không thể nào thực sự gả cho A Giản được. Giang Duệ Hành, sớm biết như vậy, ngày trước khi thành thân với ngươi, ta đã cùng ngươi động phòng, cũng tốt hơn là bây giờ ngươi bị người khác sai khiến, ta cũng phải bất đắc dĩ.”
Trong đầu lóe lên một tia sáng, ta đột nhiên vỗ đùi, nghĩ ra một ý hay.
“Giang Duệ Hành, nếu như thuận theo ý của lão biến thái kia, ta còn không bằng… trước tiên động phòng với ngươi! Dù sao chúng ta cũng đã bái đường rồi!”
Ta chống người dậy, tiến lại gần Giang Duệ Hành, suy nghĩ xem nên ra tay thế nào.
Da hắn thực sự rất đẹp, chỗ vừa rồi bị ta véo đỏ ửng chưa phai, thậm chí còn dần lan đến tận mang tai, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rung, hắt xuống đuôi mắt một bóng râm.
Còn khá… ngon mắt.
Ta nuốt nước bọt, đứng dậy đứng trước mặt hắn, đưa tay đẩy mạnh, hắn liền thuận theo lực của ta ngã xuống giường.
Ta lật người ngồi lên đùi hắn, khóe mắt liếc thấy tay hắn nắm chặt lấy chăn, nhăn nhúm thành một cục nhỏ.
Mắt ta sáng lên, cúi xuống nhìn biểu cảm của hắn, có chút mong đợi hỏi:
“Giang Duệ Hành, ngươi… ngươi có thể nghe thấy ta nói không?”
Không có phản hồi.
Xem ra là phản ứng bản năng của hắn sau khi bị ta đẩy ngã.
Ta thất vọng đưa tay cởi áo hắn, trong đầu cẩn thận nhớ lại, trước khi thành thân với Giang Duệ Hành, mẫu thân đã lén nhét cho ta cuốn sách, trong đó vẽ lại các bước cụ thể khi động phòng.
Nhưng càng nhớ lại càng thấy không ổn, mặt không tự chủ được bắt đầu nóng lên, không khác gì Giang Duệ Hành đang bị ta đè dưới thân lúc này.
Ta đột ngột ngồi dậy, không nhịn được tự tát mình một cái:
“Tống Nguyên Tịch, ngươi thừa nước đục thả câu, không bằng cầm thú!”
Người Giang Duệ Hành để ý là Chu Nhược Lâm, cho nên đêm tân hôn dù có nguy cơ nổ tung mà chết cũng phải giữ mình trong sạch vì năng ta, đến lúc đó nếu hắn tỉnh lại phát hiện ra mất đã bị mất đi trong sạch với ta, ta sợ là cũng phải chết đến nơi rồi!
31.
Từ bỏ ý định động phòng trước với Giang Duệ Hành, rất nhanh đã đến ngày ta thành thân với A Giản.
Thật không ngờ, Tống Nguyên Tịch ta vừa bái đường chưa được bao lâu, vậy mà giờ lại phải gả cho người khác, người đó lại còn là đứa trẻ ta vẫn luôn coi như đệ đệ mà yêu thương.
Ta bị ép thay hỷ phục, cùng A Giản cũng mặc một bộ hỉ phục nhỏ quỳ trước mặt Dung Xuyên dâng trà cho hắn.
Dung Xuyên cười tít mắt, khuôn mặt vốn đã nhiều nếp nhăn vì vui mừng mà càng trở nên đáng sợ hơn.
Hắn hài lòng uống cạn chén trà A Giản đưa nhưng ngay sau đó, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, Dung Xuyên bóp cổ mình, không ngừng phát ra tiếng “Hừ hừ.”
Biến cố xảy ra đột ngột, những người dân trong làng vốn đến dự tiệc cưới thấy vậy, khuôn mặt đều trở nên dữ tợn, bắt đầu lao về phía chúng ta.
Một bóng đen vụt qua, những người dân đi đầu lập tức bị đá bay ra xa mấy mét.
Giang Duệ Hành thân thủ nhanh nhẹn, mắt chuyển động, đâu còn chút dáng vẻ bị khống chế nào, hắn kéo ta và A Giản lùi lại, đứng chắn trước chúng ta không ngừng đối phó với những người dân xông tới.
Nhưng những người dân đó quá đông, dường như không biết sợ hãi và mệt mỏi, dù trước mặt đã ngã xuống mấy chục người, phía sau vẫn không ngừng lao về phía chúng ta.
A Giản lau vết máu tràn ra khóe môi, đẩy chúng ta ra xa, khản giọng gào lên:
“Hành ca, đưa tỷ tỷ đi, ta đã chỉ đường ra ngoài, ta sẽ cố gắng cản chúng, sau này… bảo trọng.”
Nói xong, hắn rút từ trong ngực ra một cây sáo xương, đưa ngang miệng thổi một khúc nhạc lạ.
Trong tiếng sáo xương, những người dân làng bắt đầu mắt đờ đẫn, bước chân chậm lại, như những con ruồi không đầu quay cuồng tại chỗ.
Còn A Giản thổi sáo, thân hình nhỏ bé đứng thẳng tắp, chỉ để lại cho chúng ta một bóng lưng ngoan cường.
Nhưng ta có thể nhìn rõ ràng dưới chân hắn, máu đỏ tươi đang nhỏ từng giọt.
Hắn đang dùng mạng sống để giành cho chúng ta một tia sinh cơ?
32.
Bên này, đội quân hoạt tử nhân tạm thời bị chế ngự, bên kia Dung Xuyên dường như đã tỉnh lại.
Hắn cười khằng khặc quái dị, giọng nói âm u:
“Một đứa tiện chủng bẩm sinh, vậy mà còn mơ tưởng dùng mạng sống để đổi lấy thứ trân quý? Hai người kia xuất thân danh môn, cao cao tại thượng, sao có thể thực sự để ngươi vào mắt? Ngươi hy sinh bản thân dung hợp với cổ trùng hơn mười năm để chống lại ta, không lẽ cho rằng mình còn có thể sống sót sao?”
Nói xong, Dung Xuyên dùng tay làm còi, đưa lên miệng thổi một giai điệu kỳ lạ khác.
Tiếng sáo xương và tiếng còi va chạm, dần dần yếu thế.
Thấy sáo xương rơi xuống, A Giản phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy ngã vào vũng máu.
Ta trợn mắt, hét lên một tiếng rồi lao đến bên cạnh A Giản.
Ta thực sự không đành lòng nhìn hắn chết, cả cuộc đời này của hắn, đã quá khổ rồi.
Giang Duệ Hành không giữ được ta, hai chân điểm đất, bay lên không trung, quay người như ma quỷ đến bên Dung Xuyên, trước khi lão già kịp phản ứng đã đâm dao găm vào cổ họng hắn.
Dung Xuyên dùng một tay bịt lấy cổ họng đang chảy máu như suối, trợn tròn mắt như không thể tin nổi.
Nhưng dù hắn giãy giụa thế nào, cuối cùng cũng như một bao tải rách nát ngã xuống đất, không còn tiếng động.
Dung Xuyên vừa chết, đám hoạt tử nhân vẫn không ngừng tiến lên, chúng lao về phía ta, những móng vuốt sắc nhọn cào rách da ta, để lại những vết máu.
Ta ôm lấy A Giản, che chở hắn trong lòng, không muốn để hắn phải chịu thêm một chút tổn thương nào nữa.
Giang Duệ Hành thấy vậy, lại thi triển khinh công bay tới, đá bay những người dân làng vây quanh ta nhưng vì chúng quá đông, hắn không thể thoát khỏi vòng vây.
Hắn không chút do dự đưa tay ôm lấy ta, vững vàng đứng chắn sau lưng ta.
Đám hoạt tử nhân không phân biệt được đối tượng, chỉ biết trước mắt là máu thịt tươi ngon, há miệng bắt đầu cắn xé.
Lưng và cánh tay Giang Duệ Hành đều bị cắn rách, máu theo cánh tay chảy xuống, rơi xuống đất, hòa vào máu của ta, dần dần lan ra.
Hắn dựa chặt vào sau lưng ta, giọng nói run rẩy nhưng lại dịu dàng chưa từng có:
“A Nguyên, nếu không thể cùng sống, nguyện cùng chết.”
33.
Nhưng ông trời có mắt.
Không hiểu sao, máu của ta và Giang Duệ Hành hòa vào nhau, những người đó lại bắt đầu tránh xa.
Vết máu lan đến đâu, những người dân làng như bị bỏng mà tản ra, đám đông vây quanh chúng ta tạo ra nhiều lỗ hổng.
Ta và Giang Duệ Hành nhìn nhau, nắm chặt tay rồi cùng nhau bóp ra ít máu tươi, hất về phía đám đông, những người dân làng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, bắt đầu liên tục lùi lại.
Khá lắm, không ngờ máu của chúng ta hòa vào nhau lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy!
Xem ra trong cơ thể ta, thật sự có thể có Cổ Vương rồi!
Biết được điểm yếu của đám hoạt tử nhân, mọi chuyện tự nhiên trở nên dễ dàng.
Chúng ta điên cuồng hất máu về phía đám đông mấy lần, đợi chúng lùi đến một khoảng cách nhất định, nhấc A Giản đang nằm dưới đất lên rồi thoát khỏi vòng vây.
Chạy một mạch ra khỏi làng, phía sau không còn ai đuổi theo, chúng ta mới dựa vào gốc cây thở dốc.
Nhưng A Giản bên cạnh đã thoi thóp, mềm nhũn đến mức không ngồi dậy nổi.
Ta bế hắn đặt lên đùi mình, dùng tay áo lau sạch vết máu trên miệng hắn, hắn cười tươi, dáng vẻ ngây thơ trong sáng như ngày đầu gặp mặt.
“Tỷ tỷ, ta không thất hứa chứ, ta sẽ không hại tỷ. Ngày đó tỷ định bỏ trốn, cũng không phải ta ra tay.”
Ta cố kìm nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào:
“Là tỷ tỷ có lỗi với đệ, không nên nghi ngờ đệ. Đừng sợ, chúng ta đã trốn ra ngoài, đợi tỷ tìm được đại phu giỏi nhất kinh thành đến chữa bệnh cho đệ, sau này đệ vẫn ở cùng tỷ, làm đệ đệ ruột của tỷ.”
Tay A Giản cử động nhưng vẫn không thể nâng lên, hắn bất lực nhếch mép, giọng nói nhẹ nhàng:
“Không cần phiền phức, cổ trùng trong người ta đã chết, thuốc men vô dụng, ta không sống được. Chỉ là không thể theo tỷ về nhà xem một chút, thật đáng tiếc. Trước kia ta thấy thế giới bên ngoài rất đáng sợ và vô tình nhưng bây giờ ta thấy, hình như cũng không tệ lắm.”
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, như dùng hết toàn bộ sức lực, nắm lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay Giang Duệ Hành:
“Cổ trên người tỷ vốn là Cổ Vương nhưng đã bị Thánh nữ dùng bí pháp chuyển hóa thành tình cổ. Tình cổ đối với nam nữ yêu nhau, thực ra lại có lợi. Tỷ vẫn chưa hiểu rõ tâm ý của mình nhưng A Giản có thể nhìn ra, tỷ và Hành ca là trời sinh một đôi nên ở bên nhau. Đợi đến khi hai người sinh con, trong cơ thể đứa trẻ sẽ sinh ra Cổ Vương mới, Cổ Vương có thể khống chế mọi tà ma trên đời, nhất định… nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt.”
“Tỷ tỷ đừng khóc, A Giản đời này có thể gặp được hai người, cũng là một loại cứu rỗi. Nếu có kiếp sau, ta có thể làm đệ đệ ruột của tỷ không?”
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, ta gật đầu.
“Đương nhiên, A Giản bây giờ cũng là đệ đệ của ta, đợi đệ khỏe lại, ta sẽ đưa đệ đi dạo chợ ở kinh thành, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi hay, đệ nhất định cũng sẽ thích.”
Đôi mắt A Giản bắt đầu tan rã nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười:
“Tỷ… tỷ tỷ, ta chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Ta… ta có thể hỏi tỷ một câu nữa không, A… Giản trong A Giản, là… Giản của suối núi sao?”
Ta khóc không thành tiếng, nước mắt chảy vào miệng, bỗng thấy đắng chát chưa từng có:
“Đúng, Giản trong A Giản, chính là Giản của suối núi. Nước suối trong vắt, A Giản cũng là người sạch sẽ nhất trên đời.”
Nghe vậy, hắn nuốt hơi thở cuối cùng, trong nụ cười mãn nguyện nhắm mắt lại.