Tình Cờ Gặp Được Em - Chương 4
12
Chuyện tôi và Lâm Kỳ yêu nhau, công khai rồi.
Nguyên nhân là, bạn đại học cùng trường yêu đương thường sẽ mời bạn cùng phòng ký túc ăn cơm.
Tôi dẫn theo ba người bạn cùng phòng, Lâm Kỳ ba người bạn cùng phòng nghiên cứu sinh của anh.
Thế mà ai nấy đều là anh trai vừa cao vừa đẹp, vừa bước vào cửa phòng bao, ánh mắt của ba người bạn cùng phòng không nên người của tôi liền sáng lên.
Tôi vừa mới nhìn hai cái, liền bị Lâm Kỳ ra mở cửa chặn ở cửa, dùng cơ thể che mất tầm nhìn của tôi.
Vẻ mặt anh có hơi buồn, giọng nói mang theo một chút khẩu cầu:
“Miên Miên, em đừng nhìn bọn họ, anh sẽ ghen.”
Mặt tôi bỗng đỏ lên.
Đàn anh thẳng thẳng, thế này ai có thể chịu được chứ.
Có người gọi anh, anh quay người lại muốn đi, bị tôi giơ tay túm lấy áo sơ mi trước ngực.
Tôi tiến lên trước một bước, đỏ mặt ghé lại gần anh nói nhỏ một câu:
“Anh ơi, hôm nay anh đẹp trai quá.”
Nghĩ tới anh sắp đi qua đó rồi, cẩn thận buông góc anh trên tay ra.
Lại chẳng ngờ, anh nắm lấy tay tôi, trở tay kéo cửa ra.
Tiếng đóng cửa vang lên bên tai, trước mặt là ánh mắt nóng bỏng khi anh cúi đầu nhìn xuống.
Anh đè một bên khuỷu tay lên đầu tôi, cúi thấp đầu, che đi ánh đèn, mà tôi, hoàn toàn bị anh khống chế trong vùng đất này.
Đầu mũi ngửi được mùi bạc hà trên người anh một cách rõ ràng, lúc này mùi hương mát mẻ lại là mùi hương mập mờ.
Giọng nói anh khàn khàn hỏi tôi:
“Miên Miên, anh có thể hôn em không?”
Trên hành lang không người, tôi to gan giơ tay kéo cổ anh thấp xuống.
Đôi chân mặc váy ngắn, chợt dùng sức nhảy lên người anh.
Hành động đột ngột, khiến anh có chút đứng không vững lùi ra sau hai bước, lại nhanh chóng giơ hai tay bảo vệ lưng tôi.
Trán tôi chống lên trán của anh, buông giọng mềm mại:
“Anh ơi, anh thơm quá, em cũng muốn hôn anh.”
Ánh mắt trong sáng của anh trong nháy mắt trở nên đen tối như mực, bàn tay to lớn của anh kéo lưng tôi, nhanh chóng đi mấy bước, đưa tôi đến một góc không người.
Trên lưng là bàn tay nóng bỏng của anh, phía sau là bức tường lạnh như băng.
Tôi túm áo sơ mi trước ngực anh, vạt áo là phẳng bị tôi túm đến đầy vết nhăn.
Mùi hương bạc hà trên người anh hòa cùng mùi nước hoa hương đào trên người tôi, khi răng môi giao nhau, nhiễm lên người đối phương.
Cho đến khi lên món, Lâm Thiệu mới mang áo sơ mi đầy nếp nhăn, dắt tay tôi với đôi môi sưng đỏ quay về phòng bao.
Thấy bọn tôi như vậy, bạn cùng phòng của anh lập tức có vẻ mặt nhìn thấy quỷ:
“Mẹ nó! Hóa ra thần tiên yêu đương là như vậy sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn đôi môi đỏ thắm mang theo vết nước của Lâm Kỳ, đột nhiên không nhịn được cười trộm một tiếng, xâu xa giơ tay vẽ một vòng tròn lên chân anh.
Động tác ngưa ngứa, khiến cả người anh chấn động, sau đó không cúi đầu mà tóm lấy cái tay đang làm chuyện xấu của tôi.
Tôi lấy điện thoại che mặt, dùng giọng nói chỉ có anh có thể nghe thấy, trêu chọc anh:
“Anh ơi, ngọt quá đó.”
Sau đó…
Sau tai anh đỏ rồi.
13
Sau khi công khai chuyện yêu đương, vậy mà Lý n lại đến tìm tôi.
Anh ta chặn dưới cửa kí túc xá nữ, gửi Wechat gọi tôi xuống dưới.
Sắc mặt anh ta có hơi tiều tụy, tay xách món ăn tôi thích đứng dưới gốc cây, cả người đều phát ra một loại hơi thở mất tinh thần.
Tôi đứng ở cửa nhìn một lúc, đi qua đó:
“Anh tìm tôi có việc?”
Thây tôi đi qua, anh ta lập tức kéo khuôn mặt tươi cười bước đến chỗ tôi:
“Miên Miên, anh mua bánh bao ray mà em thích ăn nhất cho em, trước đó anh thấy em đăng vòng bạn bè nói em rất muốn nếm thử.”
Tôi nhìn bánh bao trong túi giấy một cái, không nói chuyện.
Năm tôi học lớp mười một, Lý n lên đại học rồi, tôi thích anh ta, anh ta cách tôi rất xa.
Thế nên, khi anh ta đăng bài bánh bao rất ngon, tôi là người đầu tiên ấn thích, chính là muốn anh ta đừng có quên còn có một người “em gái” là tôi đây.
Tôi không biết lúc này anh ta tới tìm tôi là muốn làm gì.
Nhưng tôi, đã thích người khác rồi.
Một người đáng để tôi thích hơn.
“Tôi không thích ăn bánh bao rau, trước nay chưa từng thích, tôi thích ăn thịt, không thịt không vui, cũng không thích ăn cá hấp, lẩu sukiyaki các loại.”
“Tôi thích nhất là bánh bao thịt, lẩu cay, lẩu Trùng Khánh cực cay.”
Ánh mắt Lý n kinh ngạc trong giây phút, tôi tiếp tục nói:
“Thích anh, thế nên tôi khiến bản thân oan ức, thử dùng cách như vậy để lấy lòng anh.”
“Bây giờ khác rồi, có người nói với tôi, cho dù thích đối phương cũng có thể làm chính bản thân.”
“Chúng ta là hàng xóm, sau này, anh vẫn cứ coi tôi là em gái hàng xóm là được rồi.”
“Lần này không phải là cố tình chọc tức anh đâu, chúng ta đứng cạnh nhau, anh ấy thực sự sẽ ghen tuông.”
Sau đó gật đầu, tôi quay người, cả người thoải mái mang theo nụ cười chạy về kí túc xá.
Để lại một mình Lý n, xách theo túi bánh bao đứng nguyên ở đó rất lâu.
…
Lấy điện thoại ra, lập tức tự sướng một bức hình thập đẹp gửi cho Lâm Kỳ.
Tôi: [Son môi hôm nay mới mua, có đẹp không?”
lq: [Rất đẹp, khí sắc cũng rất tốt, hiện rõ em cực kỳ đáng yêu.]
Gò má tôi ửng hồng, tiếp tục trêu chọc anh;
[Thực ra… ăn vào cũng rất ngon đó, anh ơi, có muốn thử chút không.]
[Là vị đào đó.]
Trên điện thoại không có tin nhắn, tôi tưởng rằng là Lâm Kỳ xấu hổ, không ngờ mấy phút sau, có một bức ảnh được gửi đến điện thoại.
Trong giờ học, trên slide của màn hình điện thoại, phía trên cùng nhảy ra hai dòng tin nhắn.
[Thực ra… ăn vào cũng rất ngon á, anh ơi, có muốn thử chút không.]
[Là vị đào đó.]
Tôi: […]
lq: [Anh rất muốn thử một chút, nếu như… em bằng lòng ra đây.]
Tôi xấu hổ đến bùng nổ, chui vào trong chăn.
Tôi nghĩ trong vòng ba ngày, e rằng tôi không ra khỏi kí túc xá một bước.
14
Vào ngày tôi gặp Tưởng An Na, là ngày kỷ niệm 25 năm thành lập trường.
Tưởng An Na là người dẫn chương trình, Lâm Kỳ dắt tôi đến hậu trường, nói là phải đi gặp người nào đó.
Đến hậu trường, Lâm Kỳ bảo tôi đứng ở đây đợi một lát, anh đi tìm người, rồi rời đi.
Mọi người đều có chuyện mình cần làm, chỉ có tôi rảnh rỗi đứng ở một bên.
Tưởng An Na đứng không xa mặc một bộ lễ phục, đẹp hơn cả hoa, nhưng lại đang đứng bên cạnh nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp hơn bốn mươi tuổi.
Quả thật chị gái kia rất xinh đẹp, khuôn mặt còn có chút quen mắt, tôi tò mò nhìn thêm hai cái.
Ánh mắt chạm nhau, chị gái xinh đẹp nhìn tôi, trên mặt mang theo ý cười bước tới.
Tưởng An Na đi sau lưng chị ấy, có chút bực mình nhìn tôi:
“Đến cùng Lâm Kỳ sao?”
Chị gái xinh đẹp mở miệng liền là câu hỏi, hỏi đến mức khiến tôi ngơ người một lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Chị gái xinh đẹp thì buồn cười rồi, giơ tay xoa mặt tôi.
Tôi ngơ rồi.
“Quả nhiên là có má lúm đồng tiền, đúng là rất đáng yêu.”
“Hửm? Chị ơi… chị biết em sao?”
Tôi được chị ấy khen đến đỏ mặt, có hơi xấu hổ mở miệng hỏi.
“Chị? Ha ha ha, nhưng mà… gọi chị cũng được, chỉ sợ người nào đó không muốn đâu.”
Hiển nhiên chị ấy có ý ám chỉ, tôi nhìn sang bên cạnh một cái, tưởng rằng chị ấy là chị gái của Tưởng An Na, sợ Tưởng An Na không đồng ý.
Vào giây phút Tưởng An Na nhìn sang, tôi vô thức nhanh miệng nói một câu:
“Tôi với đàn anh ở bên nhau rồi, chị hết cơ hội rồi!”
Chị gái xinh đẹp ở bên cạnh cất giọng cười thành tiếng, vẻ mặt Tưởng An Na khó coi kéo lấy chị gái xinh đẹp, mở miệng là một tiếng dì út.
“Dì út! Dì nhìn xem đều tại dì, trước đó cứ bắt con mang đồ cho anh họ.”
“Bây giờ cả trường đều cho rằng con yêu thâm anh, còn yêu thầm hơn hai năm!”
Cái quỷ gì vậy? Dì út, anh họ?
Vậy chị gái xinh đẹp…không phải là…
Lúc này, Lâm Kỳ từ không xa bước đến, đi đến cạnh kéo cánh tay tôi..
Mở miệng gọi chị gái xinh đẹp một tiếng:
“Mẹ, con tìm mẹ cả nửa ngày.”
“Mẹ được An Na dẫn sang bên kia chơi rồi, đúng lúc gặp được bạn gái nhỏ của con, liền qua nói đôi câu.”
Có khả năng tôi xung khắc với ngôi trường này.
Từ khi vào cái trường này, tôi chưa có ngày nào là không quê độn thổ.
Tôi ngây ngốc đứng bên cạnh Lâm Kỳ, liền nghe Tưởng An Na cau mày nói với Lâm Kỳ:
“Anh phải chăm sóc kỹ bạn gái nhỏ của anh đấy, tên Lý n kia theo đuổi em hai năm, hôm khai giảng nói với em là em gái này dính lấy anh ta.”
“Thế này thế kia, sau đó không phải anh nói với em rồi sao? Em liền chia tay với anh ta, cảm giác nhân phẩm không ra làm sao hết.”
Nói xong, cô ấy dừng lại, bực bội mắng một câu:
“Tôi chỉ xem xong một bộ phim điện ảnh tình yêu, thuận tay đăng một bài cảm khái, không có ảnh chụp màn hình nên đăng thêm mấy tấm hình tự sướng, kết quả bị bạn cùng phòng của tôi tưởng rằng tôi yêu thầm anh họ.”
“Tôi sắp tức chết rồi, cô nghe rõ chưa?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng An Na có hơi nóng nảy, trong ánh mắt nhìn tôi vừa lúng túng vừa phiền muộn.
Tôi nắm tay Lâm Kỳ, nhìn cô ấy nửa ngày, đột nhiên không nhịn được cười thành tiếng.
“Cười cái quần què!”
Tưởng An Na nhìn có vẻ là một cô gái xinh đẹp tươi sáng, vậy mà lại là quả pháo nhỏ nóng nảy.
Thấy cô ấy trợn trừng mắt, tôi lập tức nhu nhược trốn sau lưng Lâm Kỳ, lộ ra đôi mắt nhìn cô ấy một cái, lại có hơi buồn cười.
Thấy cô ấy bực lắm rồi, tôi thò đầu ra nói cảm ơn:
“Vẫn phải… cảm ơn chị, nếu không tôi nào có thể tìm được bạn trai tốt như vậy chứ.”
Cô ấy ghét bỏ nhìn tôi một cái, lấy điện thoại ra, nhét vào trong lòng tôi”
“Tự quét mã QR, sau này bị bắt nạt thì tìm tôi.”
“Vâng, cảm ơn hoa khôi Tưởng.”
Nghe thấy xưng hô này Tưởng An Na hung hăng trừng mắt nhìn tôi, lấy điện thoại đã kết xong bạn Wechat về.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
15
Chị gái xinh đẹp là mẹ của Lâm Kỳ — Kỳ Lan.
Hoa khôi Tưởng tưởng là tình địch trước biến thành chị em, còn giúp tôi đỡ chuyện.
Sau buổi lễ mừng kỷ niệm, tôi còn nhìn thấy bố của Lâm Kỳ, giáo sư Lâm Xu danh tiếng lẫy lừng được trường học mời đến tham gia lễ trở lại trường.
Giáo sư Lâm Xu đeo một đôi kính mắt gọng vàng, mặc một bộ đồ Tây, không giống giáo sư, trái lại giống thương nhân nho nhã hơn.
Vào giây phút nhìn thấy dì Kỳ Lan, vẻ mặt của giáo sư Lâm Xu lập tức trở nên sống động, cầm lấy khăn quàng ở trên ghế.
Tỉ mỉ lại cẩn thận quàng khăn giúp dì Kỳ Lan, rõ ràng con trai của hai người đã hai mấy tuổi rồi, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau tựa như có thể kéo thành sợi.
Tôi trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt đỏ ửng, vẻ mặt “đu được rồi.”
Hóa ra… Lâm Kỳ không lừa tôi, giáo sư Lâm Xu thực sự rất yêu dì Kỳ Lan.
Ngưỡng mộ quá đi mất.
Hai người nhìn nhau cười, nắm tay nhau cùng ngồi xuống.
Có tiết mục cảm thấy thú vị, dì Kỳ Lan sẽ vui mừng chia sẻ với giáo sư Lâm Xu ở bên cạnh, giáo sư thì cưng chiều nhìn bà.
Thỉnh thoảng, tầm mắt hai người chạm nhau, lại là một trận lôi kéo không coi ai ra gì.
Tôi đu CP đang đu đến lúc vui vẻ, đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm lấy, ngồi ra hàng sau.
Tôi cười với Lâm Kỳ một cái, lại tiếp tục nghiêng về trước đu CP.
Đột nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tôi nhìn phía trước một cái, lại nhìn bàn tay Lâm Kỳ nắm lấy tay tôi, đột nhiên có hơi xấu hổ.
Trái tim tôi đập thình thịch quay đầu lại nhìn, lại đúng lúc nhìn thấy, anh cũng nhìn sang.
Khi bốn mắt nhìn nhau, sự cưng chiều trong mắt anh giống như một dòng sông, mà tôi chính là một con cá sắp chết chìm trong đó.
“Ha ha, tốt thật đó.”
Một giọng nói khiến tôi thức tỉnh.
Tôi nhìn về phía trước một cái, dì Kỳ Lan đang quay đầu nhìn lại, vẻ mặt “dì cũng đu được rồi.”
Giáo xư Lâm Xu gật đầu với tôi, sau đó kéo dì Kỳ Lan lại.
Nghe kẽ còn có thể nghe thấy dì Kỳ Lan nhỏ giọng nói một câu:
“Có giống chúng ta ngày trước không?”
“Rất giống.”
Đầu ngón tay bị Lâm Kỳ cầm chặt trong tay, tay của chúng tôi đều toát mồ hôi, nhưng không ai muốn bỏ ra.
Tôi có hơi xấu hổ ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi Lâm Kỳ:
“Sau này chúng ta sẽ như vậy sao?”
“Sẽ.”
“Anh ơi, đột nhiên em rất muốn rất muốn hôn anh đó.”
Khuôn mặt anh đỏ lên chậm rãi lan đến sau tai, bàn tay càng nắm chặt hơn, nhưng không làm đau tôi.
Lâm Kỳ cấm dục ôn hòa nhìn xung quanh một cái.
Cuối cùng, anh giơ tay cởi cúc áo vest.
Tôi thấy hơi lạ nhìn sang, lại bị áo vest bao phủ toàn bộ, vừa muốn kéo xuống liền trông thấy anh khom lưng chui vào:
“A Kỳ?”
Bàn tay anh giữa sau gáy tôi, giọng nói trong áo vest mang theo sự mập mờ vô hạn, nhỏ giọng nói:
“Cung kính chờ đợi mọi lúc.”
Tiết mục trên sân khấu đang biểu diễn đến đoạn đặc sắc nhất.
Tiếng vỗ tay xung quanh như tiếng sấm vang bên tai.
Còn tôi và Lâm Kỳ, ở bên trong áo vest, trong biển người mênh mông.
Vụng trộm hôn nhau.
16
Một ngày nào đó của sau này.
“Anh ơi, có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Hỏi gì cũng được,”
“Tại sao lại đồng ý ở bên em ạ, rõ ràng chúng mình chưa từng gặp mặt.”
Người đàn ông đeo kính mắt, dựa vào cửa sổ, trong ánh mắt nhìn tôi mang theo thâm ý vô tận:
“Em chưa từng gặp anh, nhưng làm sao em biết anh chưa từng gặp em?”
“Cái gì?”
Anh bước tới, nắm lấy một tay tôi, giơ nó lên trên cao, sau đó đè tôi vào giá sách sau lưng của thư phòng.
Cơ thể sát lại gần, giam tôi trong không gian nhỏ hẹp.
Cách tôi, anh nhìn sau ra sách sau lưng:
“Một ngày nào đó của một năm trước, anh đến thành phố N xử lý công việc, trong thư viện thành phố, em cầm một tập thơ của Puskin.”
Đầu ngón tay của anh lướt qua mắt tôi, ánh mắt mang theo hồi ức.
“Lúc đó, anh đang ở kệ sách đối diện.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, anh rút ra một quyển sách từ trên giá sách, đặt vào tay tôi.
Chính là tập thơ đó!
Ngón tay anh trắng nõn hơi hồng, mở tập thơ của Puskin.
Giữa tập thơ kẹp một tờ giấy trắng, trên đó là câu thơ tôi tự mình chép lại.
[Tôi yêu em âm thầm không hy vọng.
Khi rụt rè khi hậm hực lòng ghen.
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm.]*
Lầm Kỳ giơ tay xuyên qua eo tôi, ôm trọn của cơ thể tôi vào trong lòng, giọng nói dịu dàng vang bên tai tôi:
“Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.”
Câu thơ cuối cùng được anh đọc thành tiếng.
Trái tim tôi không ngừng run rẩy, có giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay anh.
Chỗ lạc khoản phía dưới của tờ giấy, dưới tên tôi.
Nét bút xinh đẹp viết ở trên đó, viết xuống một câu.
[Tôi tuân theo lời chỉ dẫn của thượng đế, tìm được em.]
—Kết thúc—
*Bản dịch thơ Tôi yêu em của Thúy Toàn, NXB Văn học Hà Nội 1986.