Tình Cờ Gặp Được Em - Chương 2
5
Khi đi đến ngã tư, anh dừng lại.
“Đàn anh, làm sao thế?”
Tôi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi anh, mặt vẫn rất đỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi được nam sinh cõng sau khi trưởng thành, lần trước được cõng còn là bố tôi cõng tôi lúc nhỏ.
“Đang nghĩ có nên đưa em đi mua giày hay không.”
“Hả?”
Tôi có chút không hiểu ý anh, sau tai anh càng thêm đỏ.
“Mua giày rồi, thì em không cần anh cõng nữa rồi.”
Lòng tôi cảm thấy bị bỏng, xấu hổ mà nói:
“Đàn anh, em rất nặng..”
Giọng nói của anh trong trẻo, giọng điệu khi nói chuyện vững vàng dịu dàng, khi nghe ấm áp đến lạ:
“Nếu như anh nói em nặng em nên nghi ngờ thể lực của anh không tốt, nghi ngờ bản thân mình làm gì?”
“Đàn anh…”
“Đương nhiên, thể lực của anh rất tốt, vừa nãy anh chỉ ví dụ thôi.”
Tôi được anh dỗ dành mà cười thành tiếng.
Còn tưởng rằng sinh viên xuất sắc như Lâm Kỳ là đóa hoa kiêu ngạo không nhiễm bụi trần, không ngờ vậy mà lại… hài hước như vậy.
Thì… khá đáng yêu.
Đến tiệm bán quần áo, tôi được đặt ngồi lên ghế.
Lâm Kỳ đi theo nhân viên, cau mày như đang nghiên cứu hạng mục trọng điểm gì vậy, từng chút lắng nghe nhân viên giới thiệu giày.
Cuối cùng, anh mang đến mấy đôi giày được chọn, quỳ một gối xuống, đeo thử lên chân tôi.
“Đàn anh, để em tự đeo đi…”
Lâm Kỳ nâng mắt có chút không hiểu, hỏi tôi:
“Không phải chúng mình qua lại rồi sao?”
Sau đó, anh cầm lấy mắt cá chân của tôi, nhẹ nhàng giúp tôi đeo đôi tất dùng một lần, đeo giày vào.
Giọng điệu ôn hòa:
“Anh chưa từng yêu đương, thế nên cách thức chung sống duy nhất mà anh biết là học được từ trên người bố mẹ anh.”
Tôi mở to đôi mắt, như nghe được một tin đồn chấn động.
Địa vị học thuật của giáo sư Lâm cao như vậy, một người nghiêm túc như vậy sẽ quỳ một chân xuống đất đeo giày cho vợ?
Lâm Kỳ nghiêng đầu cười nhìn tôi:
“Ánh mắt của em là gì thế? Bố anh… tùy rằng nhìn có hơi nghiêm túc, nhưng rất yêu mẹ anh.”
“Đứng lên đi, xem thử có vừa chân không.”
Anh giơ cánh tay đỡ tôi đứng lên, cánh tay vững chắc, hơi dùng sức liền dẫn tôi đứng lên.
Giày… ừm, giày mary jane, thì khá là đẹp đó.
Nhưng mà tôi mặc quần áo hưu nhàn thoải mái, phong cách hoàn toàn trái ngược với đôi giày này.
“…”
Tôi tưởng rằng Lâm Kỳ sẽ đổi cho tôi một đôi giày, đổi thì đổi rồi, đổi quần áo rồi.
Chọn một đống quần áo để tôi đi thử, bản thân ngồi trên ghế sô pha, hai tay bắt chéo, vô cùng nghiêm túc phát biểu cách nhìn:
“Cái này không được, hở lưng rồi, không phù hợp để em mặc hàng ngày.”
“Cái này được đó, trang sức bên hông rất đẹp, tính thực dụng cũng mạnh.”
“Cổ áo của cái này hơi rộng, khá thích hợp phối thêm một chiếc dây chuyền, xin chào, có thể mang hai chiếc dây chuyền đến cho tôi em được không?”
…
6
Lúc sắp rời đi, hai tay Lâm Kỳ xách một đống túi to.
Tôi móc điện thoại từ túi áo ra, mở mã QR, giành nói trước với nhân viên bán hàng:
“Quét của tôi!”
Nhân viên bán hàng nhìn Lâm Kỳ một cái, cười cười, sau đó đẩy điện thoại của tôi về, không nói chuyện.
Lâm Kỳ cười khẽ một tiếng, đứng ở cửa nhìn tôi:
“Qua đây, đẩy cửa giúp anh, tay anh đẩy không được.”
Tôi lắc điện thoại, giải thích:
“Nhưng chúng mình… vẫn chưa thanh toán.”
“Tiệm mẹ anh mở, bà sẽ không để ý đến việc bạn gái anh đến lấy quà đâu.”
Lâm Kỳ nói rất thản nhiên, mặt tôi lại đỏ lên, ngoan ngoãn đi đẩy cửa, thế giới này thật sự quê muốn chết đi.
Trên đường quay về trường học, tôi giơ tay xách túi, bị Lâm Kỳ né.
“Em phụ trách xinh đẹp là được, việc nặng nên để anh làm.”
“Đàn anh, em…”
Tôi há miệng cả nửa ngày, đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn không có cách nào lừa dối Lâm Kỳ:
“Thực ra người em muốn tỏ tình là…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lâm Kỳ cắt ngang, giọng nói của anh hơi thấp, như mang theo sự tịch mịch:
“Anh biết là Lý n, anh nhìn thấy ánh mắt em nhìn cậu ta rồi.”
Anh dừng lại một lúc, nói tiếp:
“Anh không để ý, nếu như em để ý thì chúng mình có thể qua lại trước, yêu đương sau.”
Tôi có hơi bất ngờ vì câu nói của Lâm Kỳ, nhưng thấy anh bỏ hết túi sang tay trái, đưa lòng bàn tay phải ra hướng lên trên:
“Em cười lên rất đẹp, anh muốn em mãi luôn cười.”
“Không để ý anh làm tiểu nhân, thừa cơ xông vào chứ.”
Ánh mắt của anh quá dịu dàng, tôi của ngày hôm đó, không kiềm được mà đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Mạnh mẽ lao vào lòng anh, lau sạch giọt nước mắt thầm yêu đã lâu, lên áo sơ mi trắng của anh.
7
Tôi mang theo đôi mắt khóc đến đỏ rực, ngồi trên ghế sô pha, cổ tay được Lâm Kỳ nhẹ nhàng cầm lấy.
Thuốc mỡ màu trắng được đầu ngón tay thon dài của anh lấy ra.
Ngón tay của anh sạch sẽ, đốt ngón tay hơi đỏ, thuốc mỡ làm nền càng thêm đẹp mắt.
Thực ra cổ tay đã không còn đau nữa rồi, chỉ bởi vì da tôi quá trắng, vết đỏ vẫn lưu trên đó, nhìn có hơi nghiêm trọng.
Cổ tay được anh xoa có hơi nóng lên, tôi đỏ mặt.
Nhất thời, vậy mà có chút không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nâng mắt nhìn sang, ánh mắt đó nhìn thế nào cũng không trong sáng, giống như mang theo lưỡi câu.
Anh đứng lên, đi khẽ tiến lên trước một bước, dựa vào tôi gần thêm một chút, bất giác hơi thở của tôi trở nên rối loạn.
Khoảng cách của cả hai có hơi gần, trái tim tôi đập nhanh, vào lúc tôi tưởng rằng anh sắp hôn tôi.
Lại thấy anh dừng lại, thu tay, ngồi xuống ghế sô pha.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn, khó khăn che mặt tôi lại.
Anh cúi đầu một hồi, lại nâng mắt lên, khóe mắt nhiễm thêm một chút ửng đỏ:
“Miên Miên, anh không dọa em chứ?”
Ánh mắt mất tự nhiên của tôi tránh né, lắc đầu.
Lâm Kỳ xoa đầu ngón tay, đột nhiên nói thẳng:
“Khi nãy anh muốn hôn em.”
Tôi mở to mắt
Thế này… có thể nói thẳng sao?
“Nhưng lại.. sợ em cảm thấy anh là người xấu, sẽ sợ anh.”
Lời nói của Lâm Kỳ rất nghiêm túc, người còn chưa kịp phản ứng lại, suy nghĩ đã trực tiếp hành động rồi, trực tiếp nhanh chóng lắc đầu một cái.
Anh cười kẽ thành tiếng, đưa tay giúp tôi xoa tóc rối:
“Nếu lần sau anh muốn hôn em, có thể hỏi em không?”
Khuôn mặt đỏ, nổ tung rồi.
Hồi lâu, tôi mới nghe thấy đầu óc hỗn loạn của bản thân, nhỏ giọng nói một câu.
“Có… có thể.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
8
Ngày hôm sau, tan học.
Tôi vừa ra khỏi phòng học thì thấy Lý n đứng đợi ở cửa.
“Miên Miên, qua đây.”
Anh ta mất kiên nhẫn vẫy tay với tôi, như đang gọi chó vậy, gọi tôi qua đó.
Tôi nhìn anh ta một cái, quay đầu đi về một hướng khác.
“Mộc Miên Miên! Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Bên cạnh phòng học lớn người đến người đi, anh ta trực tiếp túm lấy tay tôi, to tiếng chất vấn tôi.
“Buông tay.”
Lý n bất động, tôi hung hăng hất tay anh ta ra.
Khóe mắt bất giác ửng đỏ, tôi dứt khoát hỏi anh ta:
“Anh đến tìm tôi làm gì? Anh có bạn gái rồi, đừng có suốt ngày đến tìm tôi, tôi không muốn người khác hiểu nhầm quan hệ của chúng ta.”
“Dựa vào quan hệ của chúng ta, em nói cái này?”
Lý n cau mày nhìn tôi.
“Vậy em nói, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?:
Tôi hít mũi một cái, kìm nén tiếng nghẹn ngào.
Bạn học xung quanh hóng chuyện nhìn sang bên này, Lý n nhìn xung quanh, cuối cùng mơ hồi nói một câu:
“Em gái nhà hàng xóm… anh thân là anh trai, thay người nhà em hỏi em mấy câu thì làm sao.”
Tôi trào phúng cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu trả thù nói với anh ta:
“Cũng không phải anh trai ruột, anh quản lý tôi làm gì?”
“Bây giờ tôi yêu đương với Lâm Kỳ rồi, anh ấy hay ghen lắm, không thích tôi tiếp xúc với nam sinh khác, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa!”
Tôi nhanh chóng nói xong câu này, quay người muốn rời đi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Kỳ ôm hoa hồng đứng phía không xa.
Lý n còn muốn nói gì đó, một nữ sinh đứng ở bên cạnh không kiên nhẫn mà nói:
“Không phải chỉ là em gái hàng xóm sao? Sao mà nói nhiều như vậy, không phải suốt ngày đi theo Tưởng An Na người ta đấy à? Đừng để người ta giận đấy.”
Tôi quay đầu nhìn sang, là cô gái hôm đó tiếp lời Lệ Lệ ở kí túc, tôi cười thân thiện với cô bạn một cái.
Cô bạn thì hóng chuyện nhìn Lâm Kỳ, tỏ ý tôi đi mau.
Tôi đỏ mặt chạy, chậm đến trước mặt Lâm Kỳ.
Anh liếc Lý n, rất tự nhiên đưa tay nhận lấy túi xách của tôi, đưa hoa vào trong tay tôi:
“Mỗi ngày một bó hoa, tâm trạng xấu tránh xa em.”
Tôi bật cười thành tiếng, ngẩng đầu hỏi anh:
“Không phải mỗi ngày một quả táo, bệnh tật tránh xa em sao?”
Anh không trả lời luôn, sau khi đi ra ngoài một lúc, anh đột nhiên bước một bước về phía tôi, chặn tôi trong góc tường.
Vừa không tiến lên, cũng không chịu lùi về sau:
“Nghe nói, anh ghen tuông rất ghê gớm.”
Khuôn mặt tôi bỗng ửng đỏ, nói linh tinh sau lưng, đụng phải chính chủ rồi.
Anh từ trên cao nhìn xuống tôi, đột nhiên cong eo ghé lại gần, hơi thở giao nhau, trong đôi mắt dịu dàng như mang theo một vũng nước suối.
Giọng anh khàn khàn mà hỏi tôi:
“Miên Miên, anh muốn hôn em, có thể không?”
Tôi trợn trừng mắt, trái tim như tiếng trống đập vang lên bên tai.
Thấy tôi nửa ngày không đáp, anh lùi ra sau một bước, con ngươi hơi ảm đạm, sau đó đưa tay về phía tôi.
“Vậy chúng mình… đi ăn cơm trước nhé.”
Tôi vô thức đưa tay vào lòng bàn tay anh, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, dẫn tôi từng bước đi về phía nhà ăn.
Hửm?
Thì… không hôn nữa rồi sao?
Nghĩ như vậy xong, tôi lại không hỏi âm thầm ngượng ngùng, Mộc Miên Miên, sao mà mày có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Là đàn anh tôn trọng mày, thế mà mày còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Nhưng mà…
Tôi ngẩng đầu nhìn gò má của Lâm Kỳ, gió thổi qua tóc anh, đôi mắt dịu dàng của anh nhìn sang.
Trong mắt anh, tràn ngập bóng hình tôi.
Rung, động rồi.