Tình Chàng Ý Thiếp! - Chương 2
7.
Ta không tranh sủng, nhưng Lư Nhàn Nguyệt cũng không buông tha cho ta.
Nàng ta làm nũng với Tam hoàng tử: “Ngọc Nô quả thật rất xinh đẹp, thiếp nhìn cũng thấy khó chịu, thiếp muốn đưa nàng ta ra khỏi phủ.”
Sở Hy Hách cười hờ hững: “Chuyện nhỏ như vậy, nàng cứ tự quyết định, cần gì phải hỏi ta.”
Thế là, Lư Nhàn Nguyệt đuổi ta đến chùa ở ngoại ô kinh thành.
Ta cứ tưởng, nàng ta chỉ muốn đuổi ta đi.
Nhưng ta không ngờ, vừa đến chùa, bốn bà tử dưới tay nàng ta đã lao đến, giữ chặt tay chân ta, ép ta uống một bát thuốc.
Sau đó, bà tử cầm đầu mời một người đàn ông béo trắng không râu đến.
—
“Vương công công, Vương phi của chúng ta nói rằng, ngài là bằng hữu chí cốt của Lư đại nhân, cũng là người thân cận của Hoàng thượng, những thứ như vàng bạc châu báu thông thường chắc chắn ngài sẽ không để mắt đến.”
“Trong vương phủ có một mỹ nhân, tên là Ngọc Nô, da mịn như ngọc. Vừa rồi chúng ta đã cho nàng ta uống loại xuân dược tốt nhất, đảm bảo nàng sẽ càng thêm quyến rũ ngàn vạn phần, sẽ khiến ngài vô cùng hài lòng.”
Ta bị trói chặt trên giường, muốn cắn lưỡi nhưng miệng cũng bị nhét vải.
Mắt mở trừng trừng nhìn Vương công công từng bước tiến lại gần, ta ra sức vùng vẫy, lòng từng chút từng chút tuyệt vọng.
Vương công công nổi tiếng háo sắc. Nhưng lão ta là một thái giám, nên chỉ có thể từ việc hành hạ nữ nhân mà tìm được chút niềm vui.
Những nữ nhân bị đưa đến cho lão ta, đều bị sỉ nhục, tay chân bị g ãy đ ứt rồi chet đi.
“Ngươi tên Ngọc Nô, thật sự giống như ngọc vậy.”
Khi mọi người đã rời đi, Vương công công vừa cởi đồ, vừa cười nhìn ta. Đột nhiên, lão ta sững lại.
“Ngươi là…”
Tiết gia đại tiểu thư Tiết Oản, từ nhỏ đã yếu ớt không chịu nổi gió, vì thế luôn đeo mạng che mặt, trong kinh thành chỉ có vài người từng thấy dung mạo thật của nàng.
Và Vương công công, chính là một trong số đó.
“Sao ngươi lại, sao ngươi lại còn sống…”
Sau một khoảnh khắc kinh ngạc, Vương công công bỗng cười lớn: “Cũng được, cũng được, nữ nhi của Tiết gia chẳng phải đều muốn làm Hoàng hậu sao? Nay thế sự thay đổi, ta lại có diễm phúc này…”
Lão ta lao tới, y phục của ta ngay lập tức bị xé rách.
Tuy nhiên, Vương công công chưa kịp nhìn rõ gì thì một thanh k iếm nhỏ đã bất ngờ xuyên qua ngực trái của lão ta.
Vương công công kinh ngạc quay đầu lại.
“Thái tử điện hạ…”
Mắt lão ta mở to mờ mịt, rồi hoàn toàn mất đi thần sắc.
Sở Hy Yến đá x ác Vương công công sang một bên, không kiên nhẫn lau m áu trên k iếm.
Chàng ấy bước tới, tháo dây trói cho ta, thần sắc lạnh lùng.
Một người đàn ông cao lớn dẫn theo một đội người bước vào, mỗi người đều mặc y phục của Kim Ngô Vệ: “Thần là thống lĩnh Kim Ngô Vệ, Ưng Vinh, đã cứu giá chậm trễ… Điện hạ, nàng ta là ai?”
Sở Hy Yến bận rộn tìm nút tháo dây, không kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
A Yến của ta đã cứu ta khỏi tay Vương công công.
Tuy nhiên, ngay cả Vương công công chỉ gặp ta một lần cũng có thể nhận ra ta, nhưng chàng ấy thì không.
Cuối cùng dây trói được tháo ra, Sở Hy Yến rút miếng vải khỏi miệng ta: “Ngươi…”
Chàng ấy cố gắng đỡ ta dậy, nhưng ta kiệt sức ngã vào lòng chàng ấy.
Mồ hôi tuôn như suối từ trán, toàn thân ta nóng rực, trong xương như có hàng ngàn con kiến đang bò.
Sở Hy Yến cúi đầu, ta ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt ngấn nước.
Sở Hy Yến khẽ nhíu mày: “Ưng Vinh, ngươi dẫn người ra ngoài, tuần tra đường núi xung quanh.”
Kim Ngô Vệ tuân lệnh rút lui. Trong phòng chỉ còn lại ta và Sở Hy Yến.
Ta thở dốc, nhìn chàng ấy, nước mắt không ngừng rơi. Ta mấp máy môi: “A Yến…”
Chàng ấy không nghe rõ, cúi sát vào ta hơn. Ta không thể kiểm soát được nữa, liền hôn chàng ấy.
Lư Nhàn Nguyệt đã cho ta uống loại xuân dược tốt nhất, ta không biết lúc này là do thuốc hay là nỗi khao khát ba năm qua.
Ta ôm chặt Sở Hy Yến, áp sát vào người chàng ấy, chàng ấy không nhớ ta, nhưng trên ngực chàng vẫn còn mùi hương mai quen thuộc của ta.
Trong cơn mơ màng, lý trí ta biến mất, khẽ nói: “Cứu ta.”
Vừa mở miệng, nước mắt lập tức rơi xuống. Là nỗi đau, cũng là sự nhục nhã.
Chàng ấy sẽ nhìn ta thế nào đây?
Một nữ nhân trong ngôi chùa trên núi, không biết xấu hổ cầu xin chàng cứu?
Ta không biết, cũng không muốn biết. ==Đăng chính chủ tại web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
—-
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng người.
“Vương công công rõ ràng nói rằng người ở quanh đây, chắc chắn là mấy căn phòng này, tìm từng phòng một đi.”
Lúc này trời đã tối, trăng đã lên cao.
Sở Hy Yến bịt miệng ta lại, sau đó đưa tay dập tắt ngọn đèn bên giường.
“Ta sẽ cứu nàng.”
“Nhịn một chút, không được kêu.”
Chàng ấy khẽ nói vào tai ta, như đặt lên một nụ hôn.
—
Bên ngoài đang lục soát.
“Phòng này không sáng đèn, chắc là không có người.”
Tiếng bước chân cứ thế lướt qua.
Trong phòng tối đen, chăn gối ướt đẫm, ta cắn vào vai Sở Hy Yến không chịu nổi, để ngăn tiếng kêu từ cổ họng.
Ta sờ vào lưng chàng, chạm phải những vết sẹo chằng chịt.
Ta không biết chàng đã làm cách nào sống sót trở về từ Tây Vực. Nhưng chắc chắn chàng ấy đã phải chịu biết bao đau khổ, bao nhiêu khổ nạn.
Ta khóc không ngừng, đến khi tiếng động bên ngoài hoàn toàn biến mất, ta mới dám phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Sở Hy Yến cúi đầu nhìn ta.
Ánh mắt chàng ấy thoáng chút bối rối.
“Này, đừng khóc.”
Chàng thở dài, lẩm bẩm: “Sao lại thế này, nàng vừa khóc, tim ta lại đau.”
Ta không muốn A Yến đau lòng, nên cắn môi đến bật m áu, cứng rắn ngăn dòng nước mắt.
Chàng ấy nhìn ta, xoa đầu ta.
“Xem như ta lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn, thực sự không phải hành vi của một quân tử.”
Chàng ấy thì thầm: “Nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ cưới nàng.”
Một cơn gió thổi qua cửa sổ chưa đóng, làm tan đi tác dụng của thuốc, ta bỗng chốc tỉnh táo lại.
Ba năm trước, Sở Hy Yến còn là Thái tử phong độ ngời ngời, không có những vết thương trên người.
Chàng ấy mặc áo bào trắng, giáp bạc, cười vẫy tay với ta: “Oản Oản! Đợi ta về cưới nàng!”
Lúc đó chúng ta là cặp trời sinh, chàng ấy là Thái tử, ta là thiên kim của Tiết gia. Bây giờ chàng ấy trở về, chàng ấy vẫn là Thái tử.
Nhưng ta là gì?
Tiết Oản đã chet từ lâu, Ngọc Nô chỉ là một nô tì thấp kém.
Dù ba năm trước ta được Tam hoàng tử sủng ái nhất, nhưng mọi người đều biết hắn không thể lập ta làm chính phi, không ai nhắc đến thân phận của ta.
Huống hồ, Sở Hy Yến còn là Thái tử.
Chàng ấy từ chốn tu la địa ngục m áu lửa trở về, không ai hiểu chàng ấy hơn ta, chàng ấy chắc chắn có chí lớn của mình.
Người còn, nhưng chúng ta không thể thành đôi.
Vì vậy, ta đẩy Sở Hy Yến ra, nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nô cảm tạ công tử đã cứu giúp, nhưng Ngọc Nô là người của Tam hoàng tử, chuyện hôm nay, xin công tử đừng coi là thật.”
Ánh mắt Sở Hy Yến tối sầm lại.
Chàng ấy khẽ hỏi: “Nàng có tình cảm với Tam đệ?”
Ta cố giữ lòng cứng rắn gật đầu: “Phải.”
“Không hề có tình cảm với ta?”
“Phải.”
Sở Hy Yến cười nhạt. Chàng ấy lại bất ngờ hôn ta.
Xa xa mây đen kéo đến, tiếng sấm ầm ì. Trên tường cao treo bức tranh Quan m Tống Tử từ bi nhìn xuống.
Vị quý nhân của hoàng tộc dùng môi lưỡi dụ dỗ ta, ta toàn thân run rẩy, lý trí mất hết. Hồi lâu sau, Sở Hy Yến buông ta ra.
Chàng ấy khẽ rủ mi, cười nhạt: “Nàng không lừa được ta.”
9.
Sở Hy Yến và ta ở trong phòng suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới rời đi.
Ưng Vinh vào báo cáo với chàng ấy: “ Điện hạ, người của Lư Tể tướng ở gần đây đã được dọn sạch, chúng ta đi đường nhỏ để tránh sự chú ý.”
Sở Hy Yến gật đầu: “Chuẩn bị một cỗ xe ngựa, cho nàng ấy ngồi.”
Ưng Vinh ngạc nhiên: “Vâng…nhưng cô nương này là ai?”
Sở Hy Yến thản nhiên đáp: “Một cô nương nhỏ miệng lưỡi không đáng tin.”
Ưng Vinh lại báo cáo thêm vài câu, từ cuộc trò chuyện giữa hắn và Sở Hy Yến, ta biết được phần nào tình hình.
Ba năm trước, trong trận đại chiến, Sở Hy Yến bị thương nặng, được người dân du mục địa phương cứu sống, suýt chet rồi được cứu sống lại. Nhưng do bị chấn thương nặng ở đầu, chàng ấy đã quên hết quá khứ.
Nửa năm trước, đội thân binh của chàng ấy mới tìm được chàng, thông báo cho chàng ấy biết chàng là Thái tử đương triều. Vì lo sợ bị ám sát, họ đã giấu thân phận, đi đường vòng trở về kinh thành.
Ưng Vinh trong lúc báo cáo, liên tục liếc nhìn ta, sau đó lại nhìn Sở Hy Yến.
Ý tứ rất rõ ràng…
“Không cần để cô nương này ra ngoài sao?”
“Những chuyện này có thể để nàng nghe sao?”
Sở Hy Yến làm như không thấy.
Sau khi dặn dò xong công việc chính, Sở Hy Yến dẫn ta rời đi.
Khi đi qua cửa chính của ngôi chùa, ta thấy từ xa xe ngựa của Tam hoàng tử dừng lại, hắn ta nắm tay Lư Nhàn Nguyệt xuống xe, vào chùa cầu con.
Hai người trông rất ân ái.
Sở Hy Yến không biết từ khi nào đã đến bên cạnh ta: “Trong lòng nàng vẫn còn hắn ta?”
Ta chưa kịp phản ứng, ngài ấy lại lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Sở Hy Yến quay người rời đi, để lại cho ta một bóng lưng.
“Hắn không thể thắng ta.”