Tin Xuân Trong Tuyết Trắng - Chương 1
01
“Hoàng hậu nương nương, Dương Châu Thứ sử tiến cống một mỹ nhân, Hoàng thượng yêu thích, liền giữ trong cung Thừa Càn, ngày đêm sủng ái!”
Lệ tần uống trà, gương mặt kiều diễm tràn đầy vẻ hả hê.
Dương mỹ nhân cũng phụ họa: “ , mỹ nhân đó da trắng, eo mềm, dung mạo còn…”
Trong phòng, một đám phi tần dung nhan như hoa đồng loạt sang .
Ta mỉm , điềm nhiên đáp: “Còn giống bản cung đúng ?”
Lê quý nhân ở bên cạnh rụt rè : “Hoàng hậu nương nương…”
Ta vỗ vỗ tay nàng trấn an, ánh mắt quét qua những phi tần trong phòng, thản nhiên :
“Bản cung đã lớn tuổi, hiện giờ ngoài việc lớn trong cung, những chuyện khác cũng để tâm. Hoàng thượng đã thích, cứ giữ . Biết còn thể cùng các vị uống trà.”
Lệ tần khựng , đó nghiến răng nghiến lợi suýt nữa nghiến nát cả chiếc răng bạc.
“Hoàng hậu nương nương quả thật… tuổi càng cao càng giống như đang tu Phật, nhân từ như , tương lai chẳng sẽ để tiểu tiện nhân trèo lên đầu ?”
Trang phi bên cạnh vui, cau mày:
“Lệ tần, thể lời thô tục mặt Hoàng hậu nương nương.”
Dương mỹ nhân tiếp lời: “ , lỡ như nương nương xong đau lòng thì , chẳng lần đã dặn dò tỷ …”
Thấy Dương mỹ nhân bắt đầu lải nhải, Lệ tần siết chặt khăn tay, hậm hực xuống:
“Thần … thần chỉ là quen bộ dáng kiêu căng đó!
“Yểu điệu, ngọt ngào… ai mà từng sủng ái như thế chứ!”
Vì câu , bộ phi tần trong cung đều im lặng.
Ta xoay chiếc ly sứ Cảnh Thái Lam bên cạnh, chậm rãi thở dài. “Thôi .”
…
Đêm đến, tiếng chim đỗ quyên kêu từng hồi vang lên.
Nguyệt Tố gương đồng giúp gội tóc, động tác nhanh nhẹn, làm khen:
“Nương nương, mái tóc thật , dài dày, mượt như lụa.”
Vân Dậu ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tóc của nương nương đến thì cũng làm gì, Hoàng thượng chẳng vẫn con tiện nhân ngoài quyến rũ .”
“Vân Dậu!” Nguyệt Tố thấp giọng quát nàng, “Sao học thói của Lệ tần, lời bẩn thỉu mặt nương nương.”
Nguyệt Tố lớn hơn Vân Dậu vài tuổi, ngày thường thường xuyên quản thúc nàng.
Bị trách mắng, Vân Dậu bĩu môi: “Lệ tần khi xuất giá còn nhất mực gả cho nương nương, lóc van xin. Hôm nay tuy lời nàng cay nghiệt, nhưng cũng vài phần đúng.
“Vũ nữ mới tiến cung ngông cuồng lắm, dùng đồ ngự ban, còn buông lời ngạo mạn, chẳng là tiện nhân thì là gì!”
Nói xong, nàng thở dài như một bà lão.
“Hoàng thượng cũng , đã hơn một tháng ghé thăm cung của nương nương, mới khiến loại tiểu nhân đó thừa cơ mà thôi…”
Nghe xong, sắc mặt Nguyệt Tố cũng buồn bã, động tác chải tóc chậm dần.
“ … ngày nào Hoàng thượng cũng đến cung của nương nương, giờ ít đến .”
Ta cất chiếc lược vàng rải rác bàn, thản nhiên :
“Hoàng thượng bận rộn quốc sự, tất nhiên thời gian chạy tới ba cung sáu viện.”
Vân Dậu cau mày: “Hoàng thượng thì thôi , nhưng tại các tiểu điện hạ cũng thường đến ?”
Ta đổi sắc mặt: “Quân tử học lục nghệ, giảng từ kinh sư. Không đến là chuyện nên làm.”
“Nương nương, lời …” Nguyệt Tố bất lực, “Nghe như chúng là những quả phụ nơi thâm cung …”
02
Bệ hạ năm nay quả thực chẳng mấy khi đến cung của .
Người ngoài lẽ cho rằng thất sủng, cũng ít phi tần cung nhân vì mà bất bình.
chỉ tự biết rõ, đến là lẽ đương nhiên.
Khi xưa cùng bôn ba giành thiên hạ, ngày ngày kề cận là chuyện nên làm; nay thiên hạ đã dẹp yên, làm hoàng đế đương nhiên cũng giữ bổn phận.
Chính sự của tiền triều gồm sáu bộ mười hai ty bận rộn xử lý, việc bang giao với các nước láng giềng nơi biên ải cũng bận, thêm nữa còn chém mấy tên tham quan, xử cả thảy mấy trăm , nên càng bận hơn.
Trước đây còn thể rút chút thời gian sang cung một lát, giờ đến cả bước hậu cung cũng thì giờ.
Dẫu trong hậu cung nhiều phi tần tuyệt sắc nghiêng thành, thì cũng thật sự thể dành chút thời gian rảnh rỗi nào.
Hoàng đế là cai quản bách quan, còn là hoàng hậu làm bậc mẫu nghi thiên hạ, cũng chẳng thể nhàn rỗi.
Phần lớn phi tần trong cung đều tuyển hồi năm ngoái, lúc mở cuộc tuyển tú.
Khi bệ hạ vốn nạp quá nhiều tân nhân, nhưng chống nổi đám đại thần cứ cố nhét .
Triều đại mới lập, nhân lực đủ, dùng khá nhiều đại thần của tiền triều.
Những vị đại thần đầu luôn treo lơ lửng như chỉ mành gió; hằng ngày lâm triều gặp hoàng đế, khi thì thấy chém kẻ , lúc ban chết kẻ , ai cũng nơm nớp lo sợ.
Đến lúc tin triều đình tuyển tú, họ vội vã về nhà lục vài cô con gái, bằng đủ mọi cách đưa cung làm con tin.
Bệ hạ họ làm phiền đến mức đầu óc cuồng, đành gật đầu đồng ý.
Thế là tam cung lục viện, bảy mươi hai phi đều chật kín .
Nói thật, cũng chẳng tâm tư tranh sủng.
Mỗi ngày lo giải quyết chuyện xích mích áo quần giữa một cô bé mười bốn với một cô bé mười lăm tuổi, thì cũng xử lý mâu thuẫn “ tí là bùng nổ” của Lệ tần với tính cách cổ hủ rề rà của Dương mỹ nhân.
Ta phiền đến chết .
Còn mấy đứa con trai sinh :
Con cả thông minh, chỉ điều lần nào đến gặp cũng lải nhải một đống lễ nghĩa.
Con thứ hai lanh lợi, mà cứ nghịch như khỉ, ngừng quậy phá.
Con thứ ba thì thông minh, lanh lợi, nhưng cái biết quan tâm, chỉ là tư chất theo kịp hai ca ca, thường xuyên Thái phó giữ dạy thêm, vì thế cũng đến chỗ thường xuyên.
Cả đời phúc sinh con gái, may mà Lâm phi sinh một tiểu công chúa, thường bế sang cho chơi.
Ta cầm bộ trâm cài đầu trêu chọc công chúa, gương mặt nhỏ của con bé nở nụ đáng yêu, tâm trạng cũng lên nhiều.
Con sống đời, chung quy vẫn nên một đứa con gái mới trọn vẹn.
03
Có lẽ vì ngày tháng quá yên ả, nên thế nào cũng những kẻ biết điều xông lên kiếm chuyện.
Hôm , ôm công chúa dạo trong ngự hoa viên.
Con bé mở to đôi mắt đen láy chim bay, tươi hớn hở, hai bàn tay mũm mĩm ngừng vung vẩy:
“Chim nhỏ, chim nhỏ!”
Nguyệt Tố, Vân Dậu đều bật , Lâm phi cũng :
“Nhân Lễ bình thường thích nhất mấy chú chim, mấy bông hoa, ngay cả con mèo của Lệ phi đưa tới, con bé cũng vài lần.”
lúc phía một con ngự miêu đang lững thững luồn qua khóm hoa. Màu lông cam, thân hình béo chắc, lắc lư đầy ung dung, chính là “Dao Đoàn” – con mèo hoàng thượng tự ban tên.
Công chúa Nhân Lễ trông thấy nó liền chạy ào theo:
“Dao Đoàn, Dao Đoàn!”
Công chúa và ngự miêu vốn thân quen, mỉm đặt con bé xuống, để mặc nó huơ huơ tay, bước chân ngắn ngủn đuổi theo.
Nào ngờ, còn chạy mấy bước, từ lối rẽ phía đột nhiên lao một nữ nhân.
“Ui chao!”
Công chúa Nhân Lễ còn kịp gì, nữ nhân đã tỏ vẻ ghê tởm, lấy khăn tay che miệng mũi: “Thứ súc sinh từ chui đây!”
Một câu khiến sắc mặt và Lâm phi đều lạnh .
Còn Nhân Lễ theo phản xạ ôm chặt Dao Đoàn: “Không cho ngươi mắng Dao Đoàn!”
Nữ nhân hừ mũi đầy kiêu ngạo, nhấc chân định đá con mèo đang ở trong lòng Nhân Lễ:
“Đời ghét nhất là mấy con súc sinh lông lá !”
Thấy Nhân Lễ cũng sắp thương, lạnh mặt, gọi to: “Vân Dậu!”
Chưa dứt lời, Vân Dậu đã lao đến, đạp nữ nhân ngã nhào xuống đất.
“Phi! Đây là ngự miêu của hoàng cung, do bệ hạ đích thân sắc phong. Ngươi là cái thá gì!”
Lâm phi xông tới, ôm chặt Nhân Lễ lòng:
“Ngươi là ai, dám ngang ngược trong ngự hoa viên!”
Nữ nhân ôm lấy thắt lưng, ánh mắt đầy hận thù: “Các ngươi dám làm thương, nếu để hoàng thượng biết, sẽ khiến các ngươi chết thây!”
“Chết thây?”
Vân Dậu bật ả, bồi thêm một cước chỗ ả đang đau:
“Ta thấy, kẻ chết thây là ngươi mới đúng. Nếu ngươi biết tính khí của bệ hạ hồi trẻ, e đến kiếp ngươi cũng khỏi cần làm .”