Tìm Lại Thê Tử - Chương 2
05
Không có ai khác xung quanh.
Tạ Kỳ An chỉ im lặng đứng đó.
Tùy ý để cây roi rơi trên người mình.
Ta vô thức cảm thấy tiểu thư lại mượn cơ hội trừng phạt Tạ Kỳ An.
Lần này thuyền gặp phải hải tặc.
Những hộ vệ khác đều được ban thưởng, duy chỉ có Tạ Kỳ An bị phạt.
Nhớ tới việc Tạ Kỳ An vốn đã bị thương, ta muốn đi qua cầu tình.
Lại thấy tiểu thư đột nhiên bỏ roi xuống, âm thanh phẫn nộ lại mang theo bi thương:
“Tạ Kỳ An, vì sao đến tận bây giờ mà ngươi vẫn không dám thừa nhận rằng ngươi thích ta!”
Bước chân ta dừng lại.
Giống như là hai chân bị đóng cọc không dám tiến thêm nửa bước.
Nghĩ thầm hay là dạo gần đây ta sốt cao hồ đồ, đã nghe lầm sang chuyện gì khác.
Tiểu thư và Tạ Kỳ An… sao có thể chứ?
Nhưng thân thể Tạ Kỳ An lại cứng ngắc.
Hắn mím chặt môi.
Cảm xúc trong đáy mắt phức tạp đến mức ta không dám nghiên cứu kỹ.
“Được lắm.”
Tiểu thư nở nụ cười.
Nàng ta mạnh mẽ rút trâm cài tóc hung hăng đâm vào cánh tay của mình.
Nhưng tốc độ của Tạ Kỳ An lại nhanh hơn.
Cuối cùng cây trâm đâm vào lòng bàn tay Tạ Kỳ An, một mảnh máu tươi đầm đìa.
Hốc mắt hắn đỏ ửng, càng mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí cầu xin: “Đừng tổn thương chính mình…”
Nhìn đáy mắt tiểu thư cất giấu sự đau lòng mà ta chưa từng thấy qua.
“Ngươi không thừa nhận thì sao chứ?”
Tiểu thư xưa nay cao cao tại thượng hiếm khi để lộ sự yếu đuối.
Nàng ta khẽ nâng cằm, giọng nói hung ác:
“Ngươi nghe lời của ta, thành thân cùng kẻ xấu xí kia, về sau lại không muốn hòa ly là bởi vì giọng nói của nàng ta cũng có vài phần tương tự giống như ta phải không?”
“Tạ Kỳ An, ngươi dám thừa nhận lúc ngươi và nàng ta hoan hảo, lúc tắt đèn không thấy khuôn mặt kia, chỉ nghe được giọng nói kia, ngươi chưa từng coi nàng là thế thân của ta ư?”
Ta ngẩng đầu lên, không dám tin.
Tay chân đều lạnh cóng.
Ta đột nhiên nhớ ra, sau khi thành thân… thỉnh thoảng có vài lần hoan hảo.
Tạ Kỳ An hiếm khi lộ ra một chút dịu dàng.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành ta: “A Thư, ta muốn nghe giọng của ngươi.”
Nhưng ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Kỳ An.
Trong lòng có giọng nói vội vàng phủ nhận khát vọng của Tạ Kỳ An.
Tạ Kỳ An không lập tức mở miệng.
Hắn giống như bị vạch trần tâm tư, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như quỷ.
Chật vật không chịu nổi.
Cuối cùng quay đầu sang chỗ khác khàn giọng nói: “Ta đã thành thân.”
Nói cho tiểu thư nghe, lại càng giống như là đang nói cho mình nghe.
“Đúng vậy, ngươi đã thành thân, còn là ta buộc ngươi cưới nàng.”
Tiểu thư buồn bã cười, sau đó ném trâm cài tóc xuống.
Nàng ta khóc nhào về phía Tạ Kỳ An.
Tạ Kỳ An theo bản năng bảo vệ nàng ta, lại hoảng hốt giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, không dám đụng vào.
Giống như là sợ máu của mình sẽ làm bẩn nàng ta.
“Nhưng Tạ Kỳ An, ta hối hận rồi!”
Tiểu thư nắm chặt xiêm y Tạ Kỳ An, khóc đến hoa lê đái vũ:
“Chỉ là lúc trước ta quá cao ngạo, cảm thấy ngươi không xứng với ta, cho nên trăm phương ngàn kế đẩy ngươi ra. Nhưng nếu thật sự thích một người, làm sao còn có thể lo lắng có xứng hay không?”
“Tạ Kỳ An, ta không muốn gả cho người kia. Hắn chính là kẻ biến thái, ta gả cho hắn sẽ phải chết!”
“Ta chỉ muốn gả cho ngươi mà thôi, ngươi dẫn ta đi được không?”
Tay Tạ Kỳ An ôm tiểu thư chợt cứng ngắc trong nháy mắt.
Hắn khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.
Hắn cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng thật lâu sau, ta nghe thấy giọng Tạ Kỳ An lại vang lên.
Khàn khàn và trầm thấp:
“Được.”
Tạ Kỳ An đáp ứng.
06
Ta không biết làm thế nào mà mình đã trở về phòng.
Bánh ngọt vốn định mang đến cho Tạ Kỳ An đã sớm nguội lạnh.
Ta lẳng lặng đánh giá bốn phía.
Đột nhiên phát hiện đồ vật thuộc về Tạ Kỳ An ở nơi này thật sự rất ít.
Ít đến nỗi một ngày nào đó nếu hắn không muốn ở lại đây, chỉ cần một người rời đi là được.
Vậy tại sao hắn lại hứa hẹn với ta như vậy?
Bởi vì thương cảm?
Ta ngồi ở bên cạnh bàn, mờ mịt mà xuất thần suy nghĩ.
Ngay cả Tạ Kỳ An trở về lúc nào, ta cũng không biết.
Hắn trở lại với những vết thương trên người.
Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
Thấy ta nhìn hắn, Tạ Kỳ An theo bản năng giải thích:
“Là ta bất lực làm cho tiểu thư bị thương, đáng phạt.”
Ta gật đầu.
Đại khái là sự lãnh đạm khác thường của ta khiến Tạ Kỳ An có chút không quen.
Hoặc có lẽ là vì chột dạ.
Hắn do dự một chút, nhẹ nhàng nói: “Lại làm phiền ngươi nữa rồi.”
Tạ Kỳ An không thích người ngoài đụng vào.
Cho dù là ta đã thành hôn với hắn thì cũng rất ít khi gặp được hắn.
Nhưng tiểu thư lại tùy thời tùy chỗ có thể lưu lại dấu ấn thuộc về nàng ta trên người hắn.
“Đau không?”
Nhìn vết sẹo nhỏ trên lưng Tạ Kỳ An, ta nhẹ giọng hỏi.
Hắn luôn vì tiểu thư mà bị thương.
“A Thư.”
Tạ Kỳ An không trả lời ta.
Hắn quay đầu nhìn ta, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta rời đi thôi.”
Ta dừng tay bôi thuốc cho hắn.
Không có vui mừng như lần đầu tiên nghe được những lời này.
Chỉ có bất an không hiểu nổi đang dâng lên trong lòng.
Theo bản năng muốn hỏi một câu “Vậy tiểu thư thì sao” đã bị ta đè xuống.
Có lẽ thấy ta chậm chạp không trả lời, Tạ Kỳ An khó hiểu nhìn ta: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ta lắc đầu, lại đột nhiên mở miệng: “Ngày đó khi ta bị thương phát sốt, cô mẫu nói cô mẫu không thể tìm được đại phu.”
Vừa dứt lời, cơ bắp dưới tay đột nhiên căng thẳng.
07
Ta muốn có đáp án từ chỗ Tạ Kỳ An.
“Tiểu Điệp cũng nói nàng ấy đi tìm ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm Tạ Kỳ An, bướng bỉnh hỏi: “Vì sao ngươi không theo nàng ấy trở về, cho dù là trở về nhìn ta một cái?”
“Sao hắn lại không biết ngươi bị thương được?”
“Ta đi cầu xin hắn, nói chỉ cần một đại phu tới xem là tốt rồi nhưng Tạ Kỳ An lại nói muốn chờ đại tiểu thư tỉnh lại.”
“Rõ ràng là hắn chưa từng đặt ngươi trong lòng!”
Ngày đó, lời nói của Tiểu Điệp lại vang lên bên tai.
Ta cố ý quên đi, chỉ là ta tin Tạ Kỳ An.
Tin tưởng đó chỉ là trách nhiệm của Tạ Kỳ An.
Tin tưởng Tạ Kỳ An che chở tiểu thư như vậy chỉ bởi vì nàng ta là chủ tử.
Nhưng hôm nay từng câu từng chữ chói tai.
Một số chi tiết nhỏ vốn nên quên đi cũng đột nhiên bị ta nhớ lại.
Ví dụ như lúc rảnh rỗi, Tạ Kỳ An thường ngây người nhìn về phía Tây Nam.
Đó là hướng sân của tiểu thư.
Lại ví dụ như ta từng tình cờ nhìn thấy một cây trâm màu đỏ ở chỗ Tạ Kỳ An.
Ta tưởng đó là món quà dành riêng cho ta.
Ngay khi ta cao hứng bừng bừng muốn thử xem, Tạ Kỳ An lại nổi giận.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt trâm cài lên, có hơi sửng sốt khi xoay người nhìn thấy ta.
“Xin lỗi.”
Tạ Kỳ An thấp giọng xin lỗi ta, giải thích rằng đây là vật của người khác.
Ta gật đầu, trong lòng vốn có chút áy náy.
Nhưng cây trâm được Tạ Kỳ An quý trọng như thế vẫn bị gãy.
Vào ngày thứ hai sau sinh thần của tiểu thư.
Thế nhưng khi đó Tạ Kỳ An bị thương.
Ta lo lắng cho hắn nên không nhắc tới chuyện này, sau đó lại trực tiếp quên mất.
Hôm nay lại nhớ tới.
Tạ Kỳ An nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Hắn tránh ánh mắt ta:
“Tiểu thư chấn kinh, đám hải tặc kia không rõ lai lịch, bên cạnh tiểu thư cần phải có người che chở.”
“Chu đại nhân cũng không tin những người khác. Ta, ta kỳ thật trở về thăm ngươi…”
Giọng nói của Tạ Kỳ An càng ngày càng thấp, nhưng một chữ cũng không đề cập tới chuyện của đại phu.
Ta không hé răng, chỉ im lặng nhìn hắn.
Nhìn hắn bất giác nắm chặt nắm đấm, thần sắc càng thêm kích động.
“Ta… lúc ấy…”
Tạ Kỳ An mím chặt môi: “A Thư, việc này là ta có lỗi.”
Cảm giác lạnh lẽo trong lòng dần dần lan tràn.
Ta thu hồi ánh mắt, nhếch khóe miệng: “Không liên quan đến ngươi.”
“Thân thể tiểu thư quý hơn vàng ngọc, ngươi để ý một chút cũng là bình thường. Ta chỉ là hạ nhân, cũng…”
“Không phải như vậy!”
Chẳng biết vì sao Tạ Kỳ An đột nhiên ngắt lời ta.
Giọng nói dồn dập.
Hốc mắt không hiểu sao có chút đỏ lên.
Có lẽ do ta khó hiểu nhìn lại, hắn lại ngậm chặt miệng.
Ánh mắt dừng lại trên vết sẹo bên mặt ta.
Tạ Kỳ An xoay người.
Hắn vươn tay, động tác cứng ngắc mà xa lạ chạm vào vết sẹo trên mặt ta.
Khẽ mím môi, nhẹ giọng cam đoan với ta: “A Thư mới là nương tử của ta, ta sẽ thay ngươi xóa bỏ vết sẹo trên mặt, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Tạ Kỳ An đã nói những lời này rất nhiều lần.
Sau mỗi lần hoan hảo.
Khi hắn chuẩn bị gom bạc đưa ta rời đi.
Bây giờ ngẫm lại, nói là cam đoan, chẳng bằng nói là cường điệu thì đúng hơn.
Ta quay đầu, tránh tầm mắt của hắn, ngữ khí tùy ý:
“Kỳ thật không sao cả, ta đã quen rồi.”
“A Thư.”
Nhưng Tạ Kỳ An lại nhíu mày.
Hắn không để ý động tác lớn ảnh hưởng đến vết thương, theo bản năng bắt lấy tay ta.
Lại nhìn chằm chằm vào mắt ta, gằn từng chữ:
“Ta sẽ giúp ngươi chữa lành vết thương trên mặt.”
“Chờ qua một đoạn thời gian nữa, chúng ta liền rời khỏi nơi này.”
Đáy mắt mang theo sự cấp bách.
Nắm chặt tay ta đến đau đớn.
Ta nhìn Tạ Kỳ An một lúc lâu.
Trong ánh mắt xao động của hắn, ta mỉm cười nhìn Tạ Kỳ An.
Giọng điệu trấn an giống như trước:
“Được.”
Tạ Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.