Tìm Lại Thê Tử - Chương 1
01
Du thuyền gặp phải hải tặc.
Ban nãy, ta và tiểu thư cùng rơi xuống nước.
Trong lúc giãy dụa, ta nhìn thấy Tạ Kỳ An vốn đang đánh nhau với đám hải tặc, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên lo lắng.
Hắn không nói hai lời liền nhảy xuống nước, bơi về phía ta.
Ta an tâm hẳn, đưa tay về phía hắn: “Kỳ An, cứu…”
Nhưng Tạ Kỳ An lại giống như chưa từng chú ý tới ta.
Hắn nhanh chóng lướt qua ta.
Cuối cùng bơi thẳng về phía tiểu thư chẳng biết từ lúc nào đã trôi đến nơi xa hơn.
“Tránh ra!”
Chê ta cản trở, Tạ Kỳ An xưa nay vốn bình tĩnh chợt thô lỗ đẩy ta một cái.
Trán ta đập mạnh vào thanh gỗ trên mặt nước.
Gai nhọn cắt rách khóe mắt, trước mắt mơ hồ một mảnh huyết sắc.
Nhưng hắn vẫn không phát hiện ra…
Ta không biết bơi.
Vết thương bắt đầu rỉ máu đau đớn.
Sau khi giãy dụa bị sặc vài ngụm nước, ý thức dần dần mơ hồ.
Ta mơ hồ nghe được tiểu thư nói một câu: “Ngươi đi cứu nương tử của ngươi trước, ta tự bơi được.”
Nhưng đến khi ta liều mạng quay đầu lại.
Nhìn thấy Tạ Kỳ An không quan tâm ôm tiểu thư rời đi.
Động tác khẩn trương như ôm ấp trân bảo gì đó đã mất chợt tìm lại được.
Có lẽ là chú ý tới ta.
Tiểu thư vốn suy yếu bám lấy bả vai Tạ Kỳ An, đột nhiên ngước mắt lên.
Ánh mắt nhìn về phía ta mang theo sự thương hại cùng khinh thường.
Nhưng chẳng có vấn đề gì cả.
Ta tự nghĩ.
Dù sao Tạ Kỳ An là thị vệ của tiểu thư, hắn cứu tiểu thư trước là việc nên làm.
Tạ Kỳ An ôm tiểu thư lên bờ.
Ta lại nghĩ, hẳn là hắn sắp tới cứu ta rồi.
Ta liều mạng hít sâu một hơi.
Nhưng cho đến khi ta hôn mê, Tạ Kỳ An cũng chưa từng quay đầu lại.
Hắn bảo vệ tiểu thư rời khỏi bờ.
Mà ta không có ai chú ý tới.
Sau đó trong lúc ý thức mơ màng, ta cảm giác được mình được người ta vớt lên bờ.
Ai đó đang xé áo ta.
Đó là bọn hải tặc.
Ta nghe được tiếng cười càn rỡ và dâm tà của bọn họ.
Nhưng giây tiếp theo, bọn chúng chợt dừng lại.
“Phì, xấu quá!”
Ta bị ném xuống đất một cái rất nặng.
Đau khắp người.
Nhưng cũng may, ta là một người xấu xí.
Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
02
Mắt trái ta có một vết sẹo dữ tợn.
Người trong phủ Quốc Công đều nói ta sinh ra cực kỳ xấu xí.
Nhưng khuôn mặt xấu xí của ta lại được hứa gả cho Tạ Kỳ An có dung mạo tuấn lãng.
Tạ Kỳ An là hộ vệ của tiểu thư.
Nhưng tiểu thư cực kỳ chán ghét hắn.
Nàng ta không chỉ một lần bảo Tạ Kỳ An cút xa một chút, sau cùng còn trêu cười:
“Ta thấy ngươi rất xứng đôi với A Thư.”
“Yêu quái xứng với người câm, đúng là tuyệt phối.”
Vì thế hôn sự của ta và Tạ Kỳ An cứ được định ra như vậy.
Kỳ thật trong lòng ta lại cực kỳ vui mừng.
Tạ Kỳ An võ công cao cường, lớn lên cực kỳ đẹp trai.
Mặc dù hắn trầm mặc ít nói một chút nhưng lại thỏa mãn tất cả ảo tưởng đối với phu quân tương lai của ta.
Ta biết ta không xứng với Tạ Kỳ An.
Cho nên ta tìm mọi cách đối xử tốt với Tạ Kỳ An hơn.
Lúc đầu, Tạ Kỳ An kháng cự tất cả ý tốt của ta.
Nhưng lòng người đều làm từ thịt.
Dần dần, thái độ Tạ Kỳ An dịu đi một chút, có đôi khi cũng nói với ta một hai câu.
Ta cũng từng nghiêm túc nói với Tạ Kỳ An rằng:
“Nếu ngươi không muốn, ta có thể đi cầu tiểu thư cho chúng ta hòa ly.”
Cô mẫu của ta phụng dưỡng đại phu nhân rất nhiều năm, ít nhiều vẫn có thể nói vài lời với đại phu nhân.
Tạ Kỳ An trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng khàn giọng nói một câu: “Không cần, như thế này là tốt rồi.”
Sau đó Tạ Kỳ An bắt đầu học cách che chở ta.
Hắn sẽ nhớ những bữa ăn ta thích, vụng về chăm sóc ta khi ta bị bệnh.
Ta vốn tưởng rằng ở chung nhiều ngày như vậy, Tạ Kỳ An đối xử với ta đã khác xưa.
Lúc ấy trong lòng còn vui sướng một hồi lâu.
Nhưng hôm nay xem ra.
Hình như… không đúng rồi.
03
Cô mẫu nhờ hộ vệ khác trong phủ tìm được ta.
Sau khi bị mang về phủ Quốc Công, ta sốt cao không hạ.
Nhưng khi tỉnh lại bên cạnh chỉ có Tiểu Điệp và cô mẫu.
Tạ Kỳ An vẫn không có ở đây.
Cô mẫu cười lạnh nói rằng chắc hắn vẫn còn ở trong viện tiểu thư trông coi.
Lúc này ta mới biết được, sau khi tiểu thư trở về liền hôn mê.
Nghe nói Tạ Kỳ An hoảng hốt bắt tất cả đại phu trong thành đến khám bệnh cho tiểu thư.
Bởi vì tiểu thư chưa tỉnh lại, liền ngăn cản những đại phu kia, không cho bọn họ rời đi.
Hắn ở trong viện tiểu thư trông coi suốt một đêm.
“Con bị sốt cả đêm!”
Cô mẫu hiếm khi nào nổi giận như thế: “Lúc con được A Lâm mang về, một đầu đầy máu, ta muốn đi tìm đại phu cho con đều bị nha hoàn trong viện tiểu thư ngăn lại! May là có một tiểu dược đồng to gan giúp con lấy thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn để lại sẹo. Có cô nương nào muốn có vết sẹo trên mặt đâu cơ chứ…”
Có lẽ là bà ấy cảm nhận được rằng mình đã chạm vào chỗ đau trong lòng ta.
Bà ấy lập tức ngậm miệng lại, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
“Mạng của đại tiểu thư là mạng, chẳng lẽ mạng của con không phải là mạng? Đưa một đại phu tới đây thì sao? Con còn là nương tử hắn cưới vào cửa đó!”
“Cô mẫu!”
Ta chặn lời bà ấy.
Ánh mắt đột nhiên chua xót đến lợi hại.
Trong lòng cũng có chút buồn bực.
Nhưng ta lại nhẹ giọng nói với bà ấy rằng: “Tiểu thư quý giá, làm vậy là đúng. Huống chi Kỳ An vốn là hộ vệ của tiểu thư, hắn cũng không làm gì sai.”
“Giờ mà con còn nói thay cho hắn nữa! Ta nghe nói, lúc rơi xuống nước, hắn căn bản chưa từng…”
Cô mẫu buồn bực dừng lại.
Cô mẫu tự giác mình đã lỡ lời, liền gượng gạo tìm lời khác.
Ta chỉ làm như không nghe thấy, lại vui tươi hớn hở an ủi cô mẫu.
Chỉ là chờ đến khi bà ấy đi rồi, ta mới lầm bầm lầu bầu: “Lúc con người lo lắng sẽ lãng quên vài chuyện, huống chi lúc ấy tiểu thư mới quan trọng hơn.”
Dù sao hai ngày trước, Tạ Kỳ An mới nói với ta.
Chờ hắn tích góp đủ bạc an thân lập nghiệp ở bên ngoài, hắn sẽ mang theo ta rời khỏi phủ sống cuộc sống an ổn.
Còn nói ta là nương tử của hắn, hắn nên đối tốt với ta.
Ta tin hắn, trong lòng cực kỳ cao hứng.
Bởi vì ta cảm thấy cuối cùng trong lòng Tạ Kỳ An cũng có ta.
Cho nên lần này hắn… tất nhiên không phải cố ý quên ta.
04
Ta sốt cao liên tục hai ngày.
Nhưng Tạ Kỳ An chưa từng trở về.
Bởi vì tiểu thư chấn kinh, phải có người ở bên cạnh che chở.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ta lại gặp ác mộng.
Trong mộng, Tạ Kỳ An liên tục bỏ rơi ta.
Ta luôn nhìn theo bóng lưng hắn, cuối cùng phải bỏ mạng.
Cho đến khi ta cảm nhận được cái lạnh trên trán.
Ta miễn cưỡng mở mắt: “Kỳ An?”
“Ta làm phiền ngươi à?”
Giọng Tạ Kỳ An có chút trầm thấp.
Ta lắc đầu.
Hắn mím môi, nói thêm: “Ta đi nấu thuốc, đợi lát nữa ngươi uống xong sẽ thoải mái hơn.”
“Được.”
Tạ Kỳ An không thắp đèn, cho nên ta chưa từng chú ý tới biểu tình trên mặt hắn.
Hắn trầm mặc một hồi lâu rồi mới mở miệng:
“Lúc trước ta…”
“Ta biết lúc trước không phải ngươi cố ý quên ta.”
Ta cướp lời trước khi hắn kịp mở miệng nói: “Đám hải tặc kia cố ý nhằm vào tiểu thư, võ công của ngươi cao cường, ngươi che chở tiểu thư rời đi mới đúng.”
Ta tự mình nói.
Âm thanh trầm thấp cuối cùng vang lên, không biết rốt cuộc là ai đang an ủi ai.
Tạ Kỳ An sửng sốt.
Mặc dù không nhìn thấy thần sắc của hắn, rõ ràng ta phát hiện ra thân thể cứng ngắc của hắn đột nhiên thả lỏng xuống.
“Nhưng rốt cuộc là ta làm việc không thỏa đáng mới hại ngươi, thật sự xin lỗi.”
Tạ Kỳ An có chút gượng gạo đưa tay sờ sờ đầu ta.
Lại an ủi ta: “Vết sẹo trên mặt có thể lành lại, chờ ngày sau ta sẽ thay ngươi đi tìm thuốc.”
“Được.”
Ta vẫn cười vui vẻ đáp lời.
Cô mẫu nói ta là kẻ vô tâm vô phế.
Cho đến khi ngoài phòng mưa to, bên ngoài đột nhiên vang lên từng trận sấm sét.
Sắc mặt ta trắng bệch, bất giác nắm lấy tay Tạ Kỳ An.
Ta sợ sấm sét.
Tạ Kỳ An trong nháy mắt lại cứng ngắc cả người.
Hắn vẫn chưa từng quen thân cận với ta, cho nên theo bản năng muốn bỏ tay ta ra.
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, động tác chợt ngừng lại.
“A Thư, ngươi…”
“Người đâu!”
Ta nghe được giọng nói của nha hoàn bên người tiểu thư – Xuân Hồng.
Nàng ta đang nói chuyện với hộ vệ khác.
Nói tiểu thư bị bóng đè, muốn tìm hộ vệ có dương khí nặng ở trong viện che chở.
Lời nói của Tạ Kỳ An bị cắt ngang.
Hắn theo bản năng đứng dậy, trong giọng nói bất giác toát ra vài phần lo lắng:
“Không phải ban nãy vẫn còn ổn sao? Sao lại bị bóng đè rồi?”
Ta mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nắm chặt tay Tạ Kỳ An: “Đừng đi!”
Xuân Hồng đã tìm được hộ vệ.
Ta cố gắng chống đỡ sự thanh tỉnh, đè nén sự run rẩy trong giọng nói:
“Ngươi ở lại một lát được không? Không phải Xuân Hồng đã tìm được người rồi ư, bọn họ đâu có thiếu ngươi cơ chứ!”
Tiếng sấm rền làm ta nhớ đến nỗi tuyệt vọng đang cận kề cái chết.
Ta rất muốn Tạ Kỳ An ở lại với ta.
Nhưng Tạ Kỳ An chỉ do dự một hồi, cuối cùng kéo tay ta xuống.
Lại nhẹ nhàng an ủi ta:
“Ta sẽ gọi Tiểu Điệp tới đây, ngươi ngủ là tốt rồi.”
Hắn không bao giờ để ý đến sự sợ hãi và run rẩy của ta.
Chỉ vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Rồi chợt dừng lại trong nháy mắt khi mở cửa ra.
Ta đột nhiên sinh ra chút hy vọng, ánh mắt cũng sáng lên.
“Tiểu thư sắp thành thân, trước đó không thể xảy ra chuyện gì. Ta thân là hộ vệ của tiểu thư, phải qua đó xem thử.”
Tạ Kỳ An thu xếp ổn thỏa, trầm giọng nói:
“Chờ ta trở về.”
“Ngươi chớ hiểu lầm, cũng… chớ đi ra ngoài nói lung tung.”
Từ trước đến nay, mỗi một lời của Tạ Kỳ An đều có tiếng đáp lại, vậy mà lần này ta lại nói không ra lời nửa chữ.
Ta đang cắn răng run rẩy.
Lại mơ hồ cảm thấy.
Câu nói cuối cùng này, tựa hồ mới là mục đích Tạ Kỳ An trở về.
Ta rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh dậy, những ký ức đó dần trở nên mơ hồ.
Hơn nữa người bên ngoài đều nói Tạ Kỳ An chưa từng trở về, ta liền cho rằng đó lại là một cơn ác mộng khác.
Giấc mơ và hiện thực đều đi ngược lại.
Ta tự nghĩ.
Ta phải chờ Tạ Kỳ An gom đủ bạc mang ta rời đi.
Hắn là phu quân cùng ta bái đường, là người thân cận nhất trên đời này ngoại trừ cô mẫu.
Ta nên tin tưởng hắn.
Cho đến khi ta bắt gặp tiểu thư vung roi quất về phía hắn.