Tiêu Tịch Ngọc - Chương 5
25
Sau hôm đó, Tiêu Tịch Ngọc càng trở nên dính hơn.
Mỗi ngày khi phụ thân Hoàng cung, y luôn đúng giờ xuất hiện trong viện của , chúng gần như rời nửa bước.
Chỉ là sắp đến quốc yến cuối năm của triều đình, hình như y cũng trở nên bận rộn hơn.
Hôm nay cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
Ta ghế đá trong sân, đá đá lớp tuyết mỏng phủ mặt đất.
“Kiều Kiều.” Một giọng trầm thấp vang lên.
Tiêu Tịch Ngọc bước từ cổng vòm trong viện.
Y thay bộ đồ bó sát tay thường mặc mà khoác lên một bộ cẩm bào màu đen, thắt lưng bằng bạch ngọc, cổ tay áo thêu hoa văn màu bạc, môi đỏ răng trắng, dung mạo tuấn tú.
Bây giờ y còn là gầy yếu, bệnh tật như hai năm , giờ đây y đã là đại vị cao, quyền lực lớn, uy nghi vô song.
Trong lúc đang ngẩn ngơ, biết Ngọc Trai đang pha xong trà bên cạnh đã lặng lẽ rời từ lúc nào.
Tiêu Tịch Ngọc đã xuống bên cạnh .
Ngón tay thon dài của y cong lên, gõ gõ bàn đá.
Động tác cố ý nhưng vặn để lộ một đoạn cánh tay.
Trên cánh tay vài vết đỏ nhỏ, nổi bật làn da trắng như tuyết của y.
Ta giật , trực tiếp vén tay áo y lên.
Ngoài mấy vết đỏ mới đó , còn ít vết sẹo cũ và vết bầm tím, chi chít khắp cánh tay.
Ta nhíu mày, chằm chằm những vết thương đáng sợ , lạnh lùng : “Ngươi bắt nạt ?”
Người mặt im lặng .
Ta càng tức giận hơn.
khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy ý của thiếu niên.
Ta sửng sốt, đó đẩy cánh tay y , khẽ hừ một tiếng: “Cũng đúng, ai dám bắt nạt Đại tướng quân chứ?”
Tiêu Tịch Ngọc đưa cánh tay mặt , y mơ hồ : “Ta đau.”
Y cụp mi xuống, tạo thành một bóng râm làn da trắng nõn, cũng giống như đây, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Ta mềm lòng.
Ta gọi Ngọc Trai mang thuốc mỡ đến, đó cẩn thận bôi cho y.
Ta vẫn nhịn hỏi: “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?”
Tiêu Tịch Ngọc mím môi, y vẫn ngoan ngoãn đáp: “Bị thương khi luyện võ ở thao trường.”
“Bên đó y quán ?” Ta nghi ngờ hỏi.
Thế là thiếu niên im lặng.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, lông mi y bỗng nhiên chớp chớp: “Đau.”
Việc đến nước thì thể biết thiếu niên đang giả vờ đáng thương chứ.
Ta đóng hộp thuốc mỡ , nhét tay Tiêu Tịch Ngọc: “Ngươi tự bôi .”
Tiêu Tịch Ngọc mỉm nhận lấy thuốc mỡ, y kéo tay áo xuống, bôi thuốc nữa.
“Tiêu Tịch Ngọc.” Ta nhẹ nhàng gọi y một tiếng.
“Ừ.”
“Ngươi…”
Ta dừng , đó nghiêng đến gần tai y, nhỏ giọng : “Ngươi thật sự cần ngôi vị Hoàng đế nữa ?”
Tiêu Tịch Ngọc lắc đầu.
“Tại ?”
“Trên con đường tranh giành quyền lực sẽ đánh mất nhiều thứ.” Tiêu Tịch Ngọc ngẩng đầu , ánh mắt y sâu xa chuyên chú: “Điều sợ nhất là mất ngươi.”
Mặt nóng lên: “Ngươi sẽ hối hận chứ?”
Mắt y sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta sẽ hối hận.”
Ta đang định ghế đá thì y đột nhiên đưa tay ôm lấy eo , đặt lên bàn đá.
Ta chống hai tay y, hiểu ý y là gì.
Ngón tay thon dài của y vuốt ve tóc mai , y hỏi với vẻ cố chấp: “Trâm cài ?”
Nhớ đến hành động của y với tối hôm đó, chớp chớp mắt, khóe miệng dần dần cong lên, cố ý trêu y: “Mất .”
Tiêu Tịch Ngọc vẫn bình tĩnh, y gật đầu vẻ đã hiểu, đó y chậm rãi đến gần tai , y cắn răng : “Vậy sẽ khắc cho ngươi một cái khác.”
Y giữ gáy đột nhiên hôn lên.
Bỗng nhiên cơn gió nhẹ thổi qua, hoa tuyết rơi lả tả cũng mang theo ẩm lạnh lẽo.
26
Tết đến, yến tiệc cuối năm của triều đình đúng hẹn mà đến.
Tiêu Tịch Ngọc đã là Tướng quân, y đã phủ riêng.
Mấy ngày y đã hẹn với , tuy chúng cùng một cỗ xe ngựa nhưng chúng cũng sẽ cùng đến Hoàng cung.
Ta mở khóa hộp trang điểm bằng gỗ lim lấy chiếc trâm cài gỗ đàn hương , cài lên tóc.
Ta trong xe ngựa, nghiêng dựa cửa sổ, yên lặng chờ đợi.
Trăng sáng đã lên cao, nhưng vẫn thấy xe ngựa của Tướng quân phủ qua.
Mấy nén nhang , tiếng vó ngựa dần dần đến gần, theo bản năng vén rèm cửa sổ lên thấy một đàn ông xa lạ dừng bên cạnh xe ngựa.
Hắn xuống ngựa, quỳ một gối mặt , đưa lệnh bài của Tướng quân phủ dậy đến xe ngựa, đưa một bức thư qua tấm rèm.
Chữ phong thư phiêu dật phóng khoáng, đó : [Thẩm Nam Kiều thân gửi.]
Chỉ vỏn vẹn năm chữ, nhưng khiến hoảng hốt.
Đầu ngón tay run rẩy mà nhận lấy phong thư.
“Yến tiệc cuối năm sắp bắt đầu, Tướng quân đã dặn dò thuộc hạ đưa Quận chúa đến Hoàng cung an .”
Nam tử đánh xe ngựa chậm rãi về phía Hoàng cung.
Ta mở phong thư , vuốt phẳng tờ giấy.
[Gửi Kiều Kiều, thấy chữ như thấy .
Bình Châu đột nhiên xảy bạo loạn, trong cung nhận tin cấp báo nên lệnh cho dẫn một vạn binh mã dẹp loạn.
Kiều Kiều, trong lòng nàng, nàng hãy đợi trở về thú nàng.
Nếu thể trở về, trọn kiếp , xin nàng đừng quên .]
Bình Châu, bạo loạn.
tại chỉ phái một y, một Đại tướng quân, dẹp loạn?
Một vạn binh mã, làm đủ để dẹp yên cả Bình Châu?
Ta nhắm mắt , liên tục hít thở sâu nhưng vẫn kìm nén cảm giác chua xót dâng lên trong cổ họng.
Đêm nay, kinh thành Kim Lăng đặc biệt náo nhiệt, hàng nghìn chiếc đèn lồng sáng rực, qua vui chơi. Khắp nơi đều là đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.
Vài giây , mở mắt , lấy thứ giấu trong phong thư.
Là một chiếc trâm cài bạch ngọc hình mây.
Hình dáng gần như giống hệt chiếc trâm cài tóc .
Cảm xúc mới kìm nén cuối cùng cũng bộc phát, mười ngón tay như mất hết sức lực, run rẩy ngừng.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tay, nóng hổi.
“Thưa Quận chúa, đã đến Hoàng cung.”
Bên tai vang lên tiếng nhạc du dương, trong khí là mùi thơm ngào ngạt của bát trân châu ngọc thực trong quốc yến.
Ta kìm nén tiếng mà đáp một tiếng.
27
Trong quốc yến.
Giữa đêm đông lạnh giá, các nữ nhạc công búi tóc kiểu phi tiên, họ tấu lên những khúc nhạc du dương. Các vũ nữ đều khoác áo mỏng lấp lánh, chân trần nhẹ nhàng nhảy múa điện.
Món ngon lần lượt dâng lên, còn kịp thưởng thức hết thì các quan quý tộc trong yến tiệc đã vui vẻ, bọn họ ngắm trăng thưởng thức ca múa.
Pháo hoa nở rộ bầu trời đêm, chiếu sáng màn đêm đen kịt.
Thật là xa hoa trụy lạc.
Ta nắm chặt chiếc trâm cài bạch ngọc trong tay, tâm trí của đã sớm còn ở Kim Lăng nữa.
28
Bình Châu, đồng cỏ chiến tranh thiêu rụi đen kịt, mặt đất đầy rẫy xác chết vẹn, mùi máu tanh nồng nặc.
Tiếng chém giết, tiếng la hét inh ỏi vang vọng bên tai, máu bắn tung tóe giữa đao quang kiếm ảnh, máu nở rộ thành những đóa hồng mai nền tuyết trắng.
Tiêu Tịch Ngọc mặc áo giáp đen, mặt y đầy máu, phân biệt là của địch của chính y.
Y ngừng vung thanh kiếm bạc trong tay, như thể biết mệt mỏi.
Một mũi tên sượt qua má y, để một vết máu dài.
Tiêu Tịch Ngọc ngước đôi mắt đỏ ngầu vì máu lên, ánh mắt y sắc bén và kiên định, cũng mang theo một chấp niệm mang tên.
Y giơ cao thanh kiếm bạc trong tay, máu nhỏ xuống từ mũi kiếm.
Y thương nhiều chỗ, nhưng y vẫn liên tục chém đứt cổ kẻ địch giữa chiến trường.
Đột nhiên, hai mũi tên bay tới, một mũi tên găm đùi y, mũi tên còn găm ngực y.
Y loạng choạng vài bước, quỳ một gối xuống đất, y cắm thanh kiếm bạc xuống đất để chống đỡ cơ thể tàn tạ của .
Đêm dài sắp tàn, ánh sáng vàng nhạt từ phía xa cắt ngang bóng tối, thì trời đã sáng.
Giữa chiến trường đầy xác chết, y khép hờ mắt như thể cuối cùng cũng biết mệt mỏi, y từ từ nhắm mắt , thở dần dần ngừng .
Một quả pháo hiệu nổ tung bầu trời mờ sáng cũng báo hiệu chiến thắng ở Bình Châu, thất bại ở kinh thành.
Một thanh niên cầm loan đao đến bên cạnh Tiêu Tịch Ngọc, ánh đao lóe lên, dường như lấy đầu y.
Ta giật tỉnh giấc bật dậy thở hổn hển, mắt dường như vẫn còn lưu cảnh tượng chân thực đến đáng sợ trong mơ.
Lúc , trời đã tờ mờ sáng, trán lấm tấm mồ hôi.
“Ngọc Trai.” Ta khàn giọng gọi.
Ngọc Trai ở phòng bên cạnh thắp đèn lên, nàng bưng một cốc nước đưa cho : “Quận chúa gặp ác mộng ?”
Ta gật đầu nhận lấy cốc nước, chuỗi hạt châu bạch ngọc cổ tay phát tiếng leng keng.
Ta chuỗi hạt châu khắc kinh Phật thì trấn tĩnh .
“Đến chùa Đại Tướng Quốc.”
29
Gió lạnh thổi vù vù, tuyết lớn phủ kín núi, xe ngựa thể di chuyển.
Ta xuống xe ngựa, bước lớp tuyết dày.
Ở phía , Ngọc Trai lo lắng vô cùng.
“Quận chúa, chúng đợi tuyết tan hãy đến ?”
“Không thể đợi .”
Ta dặn dò Ngọc Trai về phủ, bước lên con đường núi.
Thế là từ sáng sớm mờ sương đến lúc hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng thể quỳ bồ đoàn tượng Phật.
Tượng Phật cúi mắt xuống, má bầu bĩnh, vẻ mặt từ bi mỉm .
Ta châm một nén hương, thành kính quỳ Phật bái lạy.
“Nguyện Phật từ bi che chở cho yêu của con bình an vô sự, chiến thắng trở về.”
Hương khói trong lư hương Phật đường nghi ngút, tiếng chuông bên ngoài trong trẻo du dương.
Ta mân mê chuỗi hạt châu trong tay, biết chuỗi hạt đã đứt dây từ lúc nào, những hạt châu lần lượt lăn xuống, rơi mặt đất.
Ta bắt đầu hoảng hốt.
Ta cúi xuống, nhặt từng hạt châu đang rải rác.
Lúc đang định nhặt hạt châu cuối cùng lên thì một đôi giày thêu ướt sũng vì tuyết bước đến mặt .
“Kiều Kiều.”
Giọng quen thuộc vang lên, mắt đỏ hoe nhưng vẫn dám ngẩng đầu lên.
Thiếu niên nở nụ , y đưa tay đỡ dậy, y ôm chặt lòng.
Khinh giáp màu đen y mặc vẫn còn dính vết máu, mắt dài một vết sẹo đã đóng vảy.
“Ngươi đã về .” Ta nghẹn ngào: “Ta biết ngay mà, ngươi nhất định sẽ trở về.”
Y ôm lòng, giọng y trầm thấp thì thầm bên tai .
“Thần của phù hộ cho bình an vô sự, nên mới thể dũng cảm tiến lên, chiến thắng trở về.”
30
Núi sông ngày gặp , mưa gió lúc tương phùng.
Cứ như , năm qua năm khác.
Con cầu nguyện với thần linh.
Mong bình an, mong thuận lợi, mong yêu của con bệnh tai.