1. Tiểu Thuyết Gia Hoàn Hảo - Chương 2
Giọng nói của Trì Trạch từ trong điện thoại vang lên: “An An, điện thoại di động của anh bị trộm, hiện tại anh đang dùng điện thoại công cộng.”
Đáp lại anh ấy là tiếng thở dồn dập của tôi.
“An An? Em sao vậy? Tại sao không nói gì hết?” Trì Trạch cảm giác được có gì đó không ổn.
“Gọi cảnh sát! Trì Trạch, gọi cảnh sát đi!” Tôi dùng hết sức hét lên.
Cuộc gọi kết thúc đột ngột do bị người cúp máy.
Một cơn gió lạnh ập đến, tôi cố gắng hết sức để tránh né.
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy gì, chỉ biết dựa vào cảm giác của mình mà lao vào nhà vệ sinh và nhanh chóng khóa kỹ cửa.
Bên ngoài im lặng đến chết người.
Thậm chí không có cả tiếng bước chân.
Người đàn ông đeo mặt nạ dường như không có ý định đi vào.
Tôi không biết tại sao hắn ta không đi vào. Rõ ràng, chỉ cần muốn là hắn có thể dễ dàng phá cửa mà xông vào.
Không lẽ lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy và muốn để tôi đi?
Ngay cả tôi cũng thấy ý tưởng này thật buồn cười.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện bên ngoài cánh cửa kính mờ.
Tại sao tôi có thể nhìn rõ một người trong bóng tối như vậy, là vì người đó đang mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tươi.
Màu đỏ tươi trong bóng đêm tạo nên sự tương phản rõ nét.
Người đàn ông đứng bên ngoài, bất động.
Mọi lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều đang dựng đứng.
Đó có phải là người đeo mặt nạ?
Tại sao đột nhiên hắn lại thay chiếc áo khoác màu đỏ?
Bộ đồ này là của ai?
Rõ ràng là không phải từ tủ quần áo của tôi.
Tôi chưa bao giờ mặc bất cứ thứ gì có màu sắc rực rỡ như vậy.
Hắn đang đứng ngoài cửa, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi hệt như một con Manocanh vậy.
12.
Đột nhiên, ở cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu.
“Bạn đã mở khóa thành công.”
Chẳng lẽ là Trì Trạch?
Lòng tôi chợt khẩn trương.
“Cô Thập An?”
Tôi nghe thấy giọng của Lý Thụy.
Nhưng tôi lại không hề thả lỏng mà hét lên: “Lý Thụy, hung thủ đang ở ngoài cửa!”
Tôi nghe thấy giọng nói do dự của Lý Thụy: “Cô Thập An? Cô đang nói đến chiếc áo khoác màu đỏ treo ở hành lang?”
Tôi choáng váng.
Vậy là người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đỏ mà tôi nhìn thấy chỉ là một bộ quần áo?
Tôi nghi hoặc mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên là một chiếc áo khoác màu đỏ.
Chiếc áo khoác màu đỏ mà tôi chưa từng thấy trước đây đang treo trên tay nắm tủ.
13.
Từ trong bóng tối, thật sự trông rất giống như có một người đang đứng ở đó.
Lý Thụy bật đèn pin lên, kiểm tra công tắc.
“Cô Thập An, công tắc bị ngắt rồi.”
Khi công tắc được kéo lên, toàn bộ phòng khách lại sáng trở lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Lý Thụy, chậm rãi hỏi: “Sao anh biết mật khẩu nhà tôi?”
Lý Thụy bất an giải thích: “Cô Thập An, xin đừng hiểu lầm. Chính bạn trai cô, anh Trì Trạch đã gọi điện thoại cho tôi. Anh ấy nói cô có thể gặp nguy hiểm và cho tôi biết mật khẩu. ”
“Bạn trai của cô đang chạy đến đây.”
Hóa ra là Trì Trạch.
Có Lý Thụy ở đây, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi đã xem chiếc áo khoác một cách cẩn thận.
Kích thước của chiếc áo khoác này rất lớn và nhìn hơi cũ.
Đặc biệt vết đỏ sậm lớn trên cổ áo khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Mặc dù chắc chắn đây không phải quần áo của mình nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy chiếc áo khoác này trông quen quen đến khó hiểu.
Có vẻ như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Nhưng lúc này đầu óc tôi căng thẳng quá nên chẳng nhớ được gì cả.
“Chiếc áo này không phải của tôi.” Tôi hít một hơi thật sâu và nói.
Lý Thụy cau mày: “Cô Thập An, tôi đã kiểm tra kỹ lại camera giám sát, nhưng lại không tìm được người nào đi ra hoặc đi vào.”
Tôi túm lấy tay áo anh ta, kinh hãi nói: “Lý Thụy, người đàn ông đó không hề ra ngoài, trước đó hắn ta đang trốn dưới gầm giường.”
Tôi trợn mắt lo lắng: “Bây giờ hắn vẫn còn ở trong nhà. Tôi đã nhìn thấy. Hắn ta đeo một chiếc mặt nạ rất đáng sợ, hắn đã lấy mất điện thoại di động của tôi.”
Lý Thụy liên tục trấn an tôi: “Cô Thập An, đừng sợ, tôi sẽ thử gọi vào di động của cô.”
Anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của tôi.
Một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ bên ngoài biệt thự.
Tôi mở cửa và thấy điện thoại di động của mình nằm lặng lẽ trên lối đi trước biệt thự.
Tôi quỳ xuống và nhấc máy.
Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên.
Màn hình của tôi đã được thay đổi thành ảnh chụp màn hình.
Trên đó viết một câu.
Có nhớ những gì cô đã làm năm ngoái không?
Câu nói này khiến tôi chết lặng tại chỗ.
Tôi nhớ năm ngoái tôi và bạn trai tự lái xe đi du lịch để thư giãn và chúng tôi đã gặp tai nạn xe hơi.
Khi tỉnh dậy, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì về vụ tai nạn đó.
14.
Bạn trai tôi kể rằng chúng tôi đã tông phải một con nai dẫn đến tai nạn.
“Lý Thụy, tôi thật sự không có lấy chiếc điện thoại và đặt ở đây.” Tôi bất đắc dĩ nói.
Lý Thụy nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói: “Cô Thập An, lần này tôi và cô cùng đi kiểm tra camera giám sát đi.”
Không có ai trong phòng bảo vệ.
Lý Thụy nói: “Vợ Tiểu Lục hôm qua sinh con, anh ấy đã về nhà, hai ngày này chỉ có tôi ở đây thôi.”
Lý Thụy mở camera giám sát, tua nhanh đến khoảng thời gian từ tám đến chín giờ.
Màn hình đã ghi lại hành lang trước nhà tôi rất rõ ràng.
Tôi chăm chú nhìn vào camera giám sát, sợ bỏ sót chi tiết nào.
Nhưng sau khi xem xong đoạn giám sát, tôi rất thất vọng.
Không có bất cứ người đàn ông đeo mặt nạ nào.
Suốt thời gian đó tôi là người duy nhất chạy ra ngoài với vẻ mặt sợ hãi, như một kẻ đi.ên.
Cho đến khi Lý Thụy xuất hiện trước mặt tôi.
Lý Thụy có chút xấu hổ, cẩn thận cân nhắc ngữ khí và nói: “Cô Thập An, có lẽ cô nên đi đâu đó thư giãn một chút.”
Tôi biết chắc chắn anh ấy đang coi tôi như một kẻ mất trí.
Ngay cả tôi cũng bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình bị ảo giác hay không.
15.
Nhưng ảnh màn hình bị thay thế và tin nhắn của bạn trai trên điện thoại đã cho tôi biết rằng tất cả những điều này đã thực sự xảy ra.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo: “Lý Thụy, cảm ơn anh, anh đã vất vả rồi. Lát nữa tôi sẽ pha cho anh một cốc trà để làm ấm cơ thể.”
Khuôn mặt thanh tú của Lý Thụy bỗng đỏ lên, anh nhanh chóng xua tay và nói rằng đây đều là một phần công việc của anh.
Sau khi cảm ơn Lý Thụy lần nữa, tôi quay người chuẩn bị trở về biệt thự.
16.
Tôi hốt hoảng trở về phòng, nhìn chiếc áo khoác đỏ mà thấy sợ hãi vô cùng.
Tôi gói ghém chiếc áo khoác và ném nó ra ngoài cửa.
Chiếc áo khoác này luôn mang đến cho tôi cảm giác khó chịu.
Tôi không định ở lại biệt thự tối nay.
Tôi thu dọn đồ vệ sinh cá nhân và chuẩn bị nghỉ qua đêm ở một khách sạn gần đó.
Lúc này điện thoại của tôi chỉ còn 5% pin.
Khi tôi đang định nhét bộ sạc điện thoại di động vào túi, tôi chợt phát hiện——
Cáp sạc đã bị cắt.
Thoạt nhìn có vẻ như nó đã bị ai đó cắt đứt.
Vết cắt rất gọn gang, có lẽ là bị cắt bằng một dụng cụ sắc bén như kéo.
Quả thực có người lẻn vào phòng tôi, đây không phải là tôi tưởng tượng.
Chắc bây giờ hắn vẫn còn ở đây.
17.
Toàn thân tôi run rẩy, không có cách nào để kiềm chế được sự sợ hãi.
Hắn ta đang trốn ở đâu?
Tôi đã tìm kiếm những nơi mà hắn có thể trốn.
Người đàn ông đeo mặt nạ này làm thế nào mà tránh được sự giám sát, tới lui tùy ý như vậy?
Quan trọng hơn, rõ ràng hắn đến đây để giết tôi.
Nếu muốn tiền, hắn có thể lấy đi một đôi vòng tay vàng trong tủ.
Nếu muốn sắc thì đã cưỡ.ng hiếp tôi từ lâu rồi.
Nhưng tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, suốt ngày ở nhà. Trong cuộc sống của tôi, hầu như tôi chỉ trò chuyện cùng vài tác giả trên mạng mà thôi.
Mà bản thân tôi lại là một người có tính cách hiền lành.
Tôi không biết mình đã xúc phạm ai?
Mà lại bị người ta trăm phương ngàn kế muốn giếc chết như vậy.
Tôi nhìn vào màn hình trên điện thoại của mình và nghĩ, năm ngoái mình đã làm gì?
Và chiếc áo khoác màu đỏ trông quen thuộc đến khó hiểu đó là sao?
Đầu óc tôi đau nhức.
Tôi luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó nhưng lại không thể nhớ chính xác đó là gì.
18.
Đột nhiên, có âm thanh nhập mật khẩu phát ra.
Chẳng lẽ là Trì Trạch?
Tôi hào hứng lao xuống tầng dưới.
Cánh cửa mở ra, hóa ra là Trì Trạch.
Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đứng ở cửa, cằm lộ ra gầy gò và xanh xao.
“An An.”
Giọng nói của Trì Trạch có chút bất an và chán nản.
“A Trạch, may mắn là anh đã tới, em suýt nữa bị dọa chết…”
Khi nhìn thấy bạn trai, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi khóc và ôm anh ấy.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một con dao gọt hoa quả sắc bén trên tay Trì Trạch.
“An An, anh bị ép…”
19.
“A Trạch, sao trong tay anh lại cầm dao thế?” Tôi ngơ ngác hỏi.
Trì Trạch đột nhiên nắm lấy vai tôi.
Sắc mặt anh ta méo mó, đôi mắt mở to nhìn tôi: “An An, sự việc năm ngoái đã bị phát hiện, anh phải chế/t!”
Tôi ngơ ngác nhìn Trì Trạch: “Năm ngoái đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Trạch chăm chú nhìn tôi, đột nhiên nở một nụ cười buồn bã.
“Đúng vậy, anh đã quên là em đã quên mất rồi. Một năm qua, chỉ có anh ngày đêm gánh chịu thống khổ và tra tấn. Thập An, tại sao em có thể quên? Tại sao mỗi đêm đều chỉ có một mình anh đau khổ, chỉ có anh mỗi đêm đều gặp ác mộng?” Trì Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.