Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm” - Ngoại truyện
1
Sau khi thành thân, Kỳ Trấn An giao bộ việc quản lý gia sản cho .
Hắn áy náy : “Uyên Uyên, chỉ chừng thôi. Nếu cảm thấy đủ, sẽ lập thêm quân công, chúng mua thêm sản nghiệp.”
Nhìn hàng loạt dãy phố buôn bán, mấy chục trang viên, cùng vô số ngân phiếu mắt, mắt như hoa lên.
“Sao sớm rằng Phàn Lâu là của ! Ta thèm chân giò mà cũng dám ăn!”
Hắn ôm : “Ăn ! Sau chân giò đều là của nương tử!”
“Thôi, cần , vẫn kiếm tiền chứ. Ha ha ha, chẳng đã thành phú bà ?”
Hắn nháy mắt: “Phụ hoàng thực vẫn còn nữa, chỉ là tiện đưa hết cho chúng một lúc.”
A! Phú quý ngập trời , cứ đến mạnh mẽ hơn nữa !
2
Một ngày nọ khi thành thân, chợt nhớ đến chuyện đây khi sờ ngực Kỳ Trấn An, nó mềm mềm. Còn bây giờ thì cơ bắp rắn chắc.
Ta hỏi làm thế nào mà như .
Hắn ghé sát tai , thì thầm: “Đều nhờ Hỉ Tước và các cung nữ làm giúp. Họ dùng bàng quang cừu hoặc bàng quang heo, bơm thêm chất ninh từ chân giò, phối thêm một loại dung dịch định hình đặc chế, tạo hình vặn là thể mang .”
Ta bừng tỉnh, chợt nghĩ : “Làm cho một cặp , mặc áo sẽ trông thật phong cách!”
Kỳ Trấn An lập tức giơ tay ngăn : “Không cần , nương tử. Làm dám chạm , sợ làm hỏng mất.”
Ta vẫn khăng khăng làm một cặp để thử chơi, để ý vẻ mặt của Kỳ Trấn An dần thay đổi.
Khi lơ là, đột ngột bế lên.
Ta sức giãy giụa: “Giữa ban ngày ban mặt, trời đất quang minh, Kỳ Trấn An, làm còn thể thống gì nữa?!”
Hắn hôn một cái lên má : “Nương tử, nàng càng giãy, càng phấn khích.”
Ta thở dài một . Trước thì thôi, giờ đúng là kẻ biến thái .
Hết.