Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm” - Chương 1
01
“Công chúa câm” tuyển thư đồng, nhà chỉ mỗi là con gái, đương nhiên cử “ trận”.
Phụ thân và hai ca ca hiểu tính như lòng bàn tay.
“Mẫu thân cần gạt lệ, con bé Uyên Uyên , tính tình nhảy nhót lóc chóc, chắc chắn trúng tuyển.” Đây là đại ca.
“Đại ca chí . Công chúa tuyển thư đồng chứ bạn ăn, mẫu thân yên tâm, Uyên Uyên nhà chúng giỏi khoản .” Đây là nhị ca.
“Hai vị ca ca của con đúng đấy. Cha đã nhét đầy thức ăn trong tay nải cho con , nào là mứt quả, ô mai, đùi ngỗng nướng… Đợi con về, cha sẽ đưa con ăn móng giò hầm ở tửu lâu mới mở.”
Ta kích động suýt nhảy cẫng lên, nhưng vẫn mẫu thân giữ chặt trong lòng.
“Các đúng là vô tâm vô phế, con bé cục thịt rớt từ bụng các , các xót.”
Mẫu thân lau nước mắt: “Bảo bối ngoan của mẹ, nhớ thể hiện cho thật lêu lổng, cho thật ngốc nghếch, cho thật tham ăn, mẹ sẽ đợi con ở nhà.”
Phụ thân nắm tay mẫu thân: “Tiên Nhi , nàng cứ yên tâm, chỉ cần Uyên Uyên cứ phát huy đúng như thường ngày, nhất định sẽ trượt. Đó là thư đồng của công chúa hoàng gia, a miêu a cẩu nào cũng thể trúng tuyển.”
Tuy hiểu họ là để an ủi mẫu thân, nhưng đạp cho mấy đó hai phát thế biết?
Ta liếc họ một cái ôm mẫu thân: “Mẹ yên tâm, giao cho con, con chắc chắn sẽ phá hỏng hết.”
Thế là, trong sự kỳ vọng nồng nhiệt của cả nhà, leo lên xe ngựa đến hoàng cung.
Xe ngựa còn khỏi ngõ, đã tiếng phụ thân gọi đằng : “Dừng xe! Quên mang trà sữa bò cho Uyên Uyên ! Đường dài thăm thẳm, đừng để con gái ngoan của khát nước!”
Đường dài thăm thẳm ư? Từ nhà đến hoàng cung cưỡi ngựa nhiều lắm chỉ tốn nửa canh giờ.
Giọng mẫu thân vang lên: “Ông đã bảo là Uyên Uyên sẽ đỗ, thế giờ lóc làm gì!”
Tiếp đó là tiếng hai phu thê họ ôm rống.
Tiếng của họ khiến xúc động lắm, vì vô tâm, mà vì thật lòng nghĩ rằng sẽ đỗ.
Chuyện xong sớm, may còn kịp về nhà ăn tối.
02
Chúng đều là những tiểu thư nhà quan trong kinh thành, đương nhiên một số đã quen biết .
Ví dụ như đích tôn tiểu thư nhà Trình đại nhân – Trình Kiều Nhi, vốn khinh thường lắm. Nàng cho rằng là con nhà tướng võ, so với gia tộc thế gia thanh cao như nàng thì rốt cuộc vẫn thô lỗ vụng về.
Ta cũng thấy nàng chẳng gì. Lần hai nhà ăn chung một bữa, nàng ăn mấy miếng đã bỏ dở, ăn như mèo thế, làm nên trò trống gì .
Ta và nàng chẳng thuận mắt, hừ một tiếng đồng loạt lườm .
Khi sượt qua , nàng nhỏ: “Hạng thô kệch như cô mà cũng đòi đấu với ư? Mơ . Vị trí thư đồng của công chúa chỉ thể thuộc về .”
Ta gật đầu hài lòng: “Ồ, ngươi cũng biết tiếng cơ đấy.”
Quen nàng lâu thế , câu của nàng hợp ý ghê.
Đến lúc diễn tấu tài nghệ, mọi đều lần lượt mang sở trường tuyệt kỹ.
Nào cầm kỳ thi họa, nào tỳ bà dương cầm… thực sự tài nghệ tuyệt luân, khiến xem trầm trồ.
Ta còn đang xem đến say mê, chợt Hỉ Tước bên cạnh Trường Lạc Công Chúa cất tiếng:
“Tiếp theo là tiểu thư nhà Thôi tướng quân, Thôi Nhân Uyên.”
Trình Kiều Nhi huých một cái, mới bừng tỉnh, vội bước lên diễn.
Ta đến bên nhạc công chơi trống, cung kính mời lui xuống, tự “bôm bốp” gõ hai nhịp, đó về hướng công chúa khom lưng thật sâu: “Thần nữ biểu diễn xong.”
Hỉ Tước tấm rèm mỏng che khuất công chúa, thấy công chúa làm một dấu hiệu, liền cất lời hỏi: “Chẳng tiết mục của Thôi tiểu thư là gì ?”
Ta thản nhiên tự tin đáp: “Trống lui quân.”
Cả sảnh đường bật , mục đích của đạt .
03
Tiếp theo là phần khảo sát học thức. Hỉ Tước đưa câu đầu tiên trong một bài thơ, chúng đối câu .
Các quý nữ tham gia tuyển chọn lần đến hai mươi thì cũng gần mười lăm . Từng lần lượt biểu diễn tài nghệ, mặt trời đã lên cao, bụng đói đến mức dày như dính lưng, ba hồn bảy phách bay mất cả.
Cái bọc đồ ăn mà phụ thân dúi tay cũng các ma ma tịch thu giam giữ.
Lúc , trong đầu chỉ nghĩ đến cái chân giò lớn mà phụ thân hứa sẽ dẫn ăn khi về nhà, nên chú ý đến việc đến lượt .
Hỉ Tước cao giọng: “An cư bất dụng giá cao đường, thư trung tự hữu hoàng kim ốc.”
Ta vô thức trừng to mắt, phấn khích đáp: “Cái gì? Ở heo sữa giòn !”
Cả sảnh đường một phen vang, tuy đói nhưng vẫn tự hào.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc, chỉ còn chờ Hỉ Tước công bố kết quả.
Ta thèm để ý, dù cũng chẳng .
Ta đang nghĩ đến món kem trái cây lần nhị ca làm, định bụng nhờ làm , thì thấy Hỉ Tước tuyên bố:
“Thư đồng của điện hạ là tiểu thư Thôi Nhân Uyên, ái nữ của Thôi tướng quân. Mời Thôi tiểu thư ở , các tiểu thư khác sẽ đưa về.”
Ta vỗ tay lớn: “Ai trúng tuyển thế? Thôi Nhân Uyên , ha ha ha, thật đáng thương!”
Chợt sững , mặt lạnh hẳn.
Không đúng! Chết tiệt, Thôi Nhân Uyên chẳng là !
Trình Kiều Nhi phẫn nộ : “Thôi Nhân Uyên, ngươi gì mà đắc ý, thắng một lần nghĩa là ngươi sẽ thắng mãi!”
“Ngươi gọi đây là thắng ? Ngươi đến , nhường vị trí cho ngươi. Ta nhường ngươi ?”
Trình Kiều Nhi trừng to đôi mắt hạnh đẽ: “Thôi Nhân Uyên, đừng giả bộ, còn bày cái kiểu châm chọc nữa!”
Ta gần như ôm lấy chân nàng: “Kiều Nhi tỷ, tỷ đến , xin tỷ đấy, thật sự về nhà mà!”
Hỉ Tước kéo mạnh dậy, còn giơ tay về phía Trình Kiều Nhi: “Kiều Nhi tỷ, Kiều Nhi tỷ, đừng bỏ một !”
Khi mọi lần lượt trở về, Hỉ Tước sẽ dẫn gặp công chúa. Lòng chìm xuống, nước mắt lã chã rơi.
Hu hu hu, cứu với, về nhà, cha mẹ, phụ thân dẫn ăn chân giò lớn!
04
Ta nức nở theo Hỉ Tước về phía công chúa.
Vừa hỏi: “Hỉ Tước cô cô, hỏi, điện hạ tại chọn ?”
Hỉ Tước mỉm dịu dàng: “Điện hạ ngươi… ngốc nghếch.”
Ta: ???
Vị công chúa sở thích gì kỳ quặc chứ!
Khi đến mặt công chúa, nàng chậm rãi vén màn che.
Phía tấm màn lộ một khuôn mặt đến mức khiến ngẩn ngơ.
Làn da trắng ngần, sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu sẫm, phong thái cao quý thanh tao, như tiên nữ giáng trần.
Chỉ tiếc, công chúa bẩm sinh , là một câm.
Bỗng dưng cảm thấy làm thư đồng cho công chúa cũng tệ lắm, mỗi ngày ngắm một mỹ nhân như thế, cũng đủ mãn nhãn .
“Tham kiến công chúa điện hạ.”
Vừa xong, câu mà kiểm soát , mũi sụt sịt một cái.
Công chúa bịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ, đó dậy, Hỉ Tước đỡ, xoay rời .
Nàng đã ghét như thế, còn giữ trong cung làm gì chứ? Hu hu hu, càng nghĩ càng thấy buồn.
05
Ta sắp xếp ở tòa điện phía bên của Trường Lạc Cung, ngày đầu tiên công chúa triệu kiến .
Thật hiểu, công chúa là câm, nàng cần thư đồng làm gì? Chẳng nên cần hộ mới đúng ?
Ta là con gái nhà võ, thật hổ, chữ cũng nhận mặt bao nhiêu. Ép ở làm thư đồng, đầu óc công chúa lừa đá ?
Đêm đó giường trằn trọc, nhớ nhà chỉ là thứ yếu, chủ yếu là đồ ăn ở Trường Lạc Cung quá tệ.
Ta ăn một trong điện, mỗi món chỉ một chút, mỹ danh là giữ dáng. Không ăn no thì sống cũng khó, giữ dáng cái gì chứ?
Cơn đói khiến bứt rứt yên, cả ngũ tạng lục phủ đều đau.
Ta bật dậy, mặc đại một bộ đồ tiện lợi, lén lút mò đến nhà bếp nhỏ.
May mà cung nữ bên cạnh đã ngủ say, nếu cũng chẳng trốn .
Dân dĩ thực vi thiên, thích ăn, cũng thích nấu.
Xắn tay áo lên, bắt đầu xào xạc bát đĩa.
Nhà bếp nhỏ thiếu nguyên liệu, nhưng quá đói, chỉ làm một bát mì nước đơn giản, thêm ít rau xanh chần và thịt bò kho của ngự trù.
Vừa nhấc đũa gắp mì, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Ta chẳng thèm để ý, mặt là mỹ thực, dù ma quỷ cũng chờ ăn xong đã.
Chưa kịp đưa mì miệng, lưng đã truyền đến tiếng thìa gõ bàn.
Người khi đói thì đầu óc minh mẫn, thêm khi cung đã vài câu chuyện quỷ quái.
Ta thật sự nghĩ là ma, nên lẳng lặng cầm lấy cái vá lớn bên cạnh, vung một cú hết sức về phía .
Tin , đánh trúng.
Tin , trúng công chúa.
Ta chợt thấy may mắn vì công chúa là câm, nếu nàng hét lên thì hậu quả thật khó lường.
“Trời ạ, điện hạ!”
Ta lập tức lao tới ôm công chúa lòng, kết quả nàng kéo ngã xuống.
Hay thật, công chúa nặng, mà thịt cũng chắc ghê.