Tiểu Thái Hậu - Chương 3
“E rằng Triệu Vương sẽ trực tiếp binh biến, mưu đồ soán ngôi.”
Nước mắt của Lý Thanh Dao rơi xuống lòng bàn tay ta, ta có chút ngơ ngác, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta được nghe những chuyện chính sự như vậy.
Đại Kỳ chỉ có Tiêu Ngô là hoàng tử duy nhất, Triệu Vương thế lực hùng mạnh, những gì Thanh Dao nói không sai, nếu A Ngô đi sứ Vĩnh Quốc, có thể triều đình sẽ thực sự bất ổn.
Thanh Dao và hoàng đế từ nhỏ đã che chở cho ta trưởng thành, ta lại là Thái hậu, nhưng lại chưa từng làm bất cứ điều gì cho Đại Kỳ.
Cô cô cũng nói, con người sống phải làm những việc có ý nghĩa.
Tất cả họ đều là người thân của ta, ta phải bảo vệ những người thân bên cạnh.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lý Thanh Dao, ta đột nhiên nói: “Ta đi.”
7.
Ngày ta cùng sứ đoàn đi Vĩnh Quốc, đế hậu tiễn đưa ta trên thành trì, ai cũng rưng rưng nước mắt.
Ta cũng không nỡ xa họ, chần chừ mãi mới đội mạng che mặt rồi bước lên xe.
Tiêu Ngô không đến, nói là đi tuần tra miền Tây, ta cũng thấy kỳ lạ, từ nhỏ đã ghét hắn, giờ lúc đi hắn không đến tiễn đưa, lòng ta bực bội, thầm hạ quyết tâm sau khi trở về sẽ không nói chuyện với hắn trong một tháng.
Sứ đoàn khởi hành rầm rộ, mang theo nhiều vàng bạc châu báu làm quà biếu.
Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi cung, vui mừng khôn xiết, Hồng Liên cùng ta ngồi trong xe, cũng thò đầu ra ngắm nhìn.
Thế giới bên ngoài hóa ra là như thế này, bách tính tấp nập, còn có vài đứa trẻ đang đuổi theo một ông lão bán kẹo hồ lô, mắt ta chợt sáng lên.
Bỗng nhớ hồi nhỏ cô cô xuất cung mua cho ta một cây kẹo hồ lô, sau đó lại bị Tiêu Ngô cướp mất.
Ta muốn sai người dừng xe lại để mua, nhưng nghi thức của sứ đoàn rất nghiêm ngặt, mọi người đều đi lại trật tự, người dân xung quanh nhìn ngó, ta cũng chỉ đành thôi, nghĩ rằng khi về nhất định phải mua một cái.
Tiếc thay, ta đã nghĩ sai.
Khi sứ đoàn đến biên quan thì bị chặn lại.
Người ngăn lại là Triệu Vương Tiêu Định Quyền, trấn thủ biên quan.
Lý do vô lý đến nực cười, là vì muốn thay đổi y phục cho thái hậu.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Định Quyền đều không lộ mặt, lười biếng không thèm quan tâm đến ta, trực tiếp sai thuộc hạ dẫn theo thị nữ, nhốt ta vào phòng thay đồ.
Ta không hiểu ra sao, cho đến khi thị nữ lấy ra bộ váy cưới đỏ thẫm từ trong hành lý của sứ đoàn, ta sững sờ tại chỗ.
Lúc này ta mới biết, đây không phải là đi nghị hòa, mà là đi hòa thân.
Ta cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả người tê liệt.
Bọn thị nữ khống chế, lột bỏ xiêm y của ta. Hồng Liên khóc nức nở lao đến muốn bảo vệ ta, nhưng lại bị một ma ma lực lưỡng đẩy sang một bên, còn bị té va vào đầu.
Ta sợ hãi đến run rẩy, nước mắt tuôn trào, đau đớn giãy giụa, nhưng trong lúc xô đẩy lại bị tát một cái.
Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm ta bị đánh, cũng là lần đầu tiên trong đời chịu nhục nhã như vậy.
Một ma ma cười lạnh lùng nói: “Ngươi còn tưởng mình là thái hậu cao quý à? Nói cho ngươi biết, hoàng thượng chính là muốn đem ngươi gả cho lão già năm mươi tuổi kia của Vĩnh Quốc, ngươi chờ chết ở Vĩnh Quốc đi, thái hậu.”
Miệng ta bị nhét vải, mặt bị ấn xuống bàn, ê buốt, nức nở khóc rấm rứt.
Nước mắt của hoàng hậu khi tiễn biệt, lời hứa của hoàng đế, bao nhiêu năm che chở, tất cả đều là giả dối! Tất cả mọi người đều lừa dối ta!
Bỗng ta nhớ lại lời cô cô nói.
“A Anh, cô cô không thể bảo vệ người mãi được, người phải hiểu rõ. Hãy tự bảo vệ chính mình.”
Nhưng nàng không ở đây, không ai có thể bảo vệ ta.
Lòng ta lạnh toát, không biết lấy đâu ra sức mạnh, đột ngột rút chiếc trâm vàng trên đầu, đâm thẳng vào vai ma ma, khiến ả rú lên và buông lỏng ta.
Ngay lập tức ta lùi về góc khuất, che giấu nỗi sợ hãi sâu thẳm, lạnh lùng quan sát những người xung quanh, hai tay giơ cao chiếc trâm vàng, luôn cảnh giác trước nguy hiểm.
Mọi người trong chớp mắt đều hoảng sợ lùi lại, ma ma nhăn mặt gào thét, ôm lấy vết thương chảy máu, nhìn ta với vẻ không thể tin được: “Thái hậu, người điên rồi!”
Ta cũng không còn bận tâm đến việc sợ hãi, một tay giơ cao trâm vàng, một tay lùi về phía cửa, tìm đường thoát thân.
Tuy nhiên, vừa mới mở cửa, một bàn tay to lớn đã siết chặt cổ họng ta.
Người phía sau quỳ xuống đất: “Tham kiến Triệu Vương điện hạ.”
Ta ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng như băng, mang theo sát khí của người hay xông pha trận mạc.
Vẻ mặt hắn vốn thể hiện sự chán ghét, nhưng vừa nhìn thấy ta, ánh mắt anh đột nhiên sáng lên, bóng tối dường như bị cuốn đi.
“Sư phụ.”
Hắn nói nhẹ nhàng nhưng lại làm ta như chết lặng.
8.
Tiêu Định Quyền quỳ xuống, dùng khăn cẩn thận lau đi vết máu trên mặt và tay ta.
“Sư phụ, người cuối cùng cũng đã trở về.”
Vẻ mặt hắn dịu dàng đến mức kỳ quặc, khiến lòng ta hoảng sợ, như thể người vừa lạnh lùng ra lệnh cho tất cả mọi người trong phòng khống chế ta không phải là hắn.
Hắn nhận nhầm người rồi.
Bỗng chốc, ta chợt nhớ đến người đệ tử mà cô cô đã nhắc đến, dường như tên là Định Nhi, đôi lông mày, đôi mắt của ta lại rất giống cô cô.
Một suy đoán táo bạo nhen nhóm trong lòng ta.
Nếu đúng như vậy, thì lúc này đây, chỉ có Tiêu Định Quyền mới có thể cứu ta.
“Định Nhi,” ta thử dò hỏi, cơ thể người quỳ gối bỗng cứng đờ, một tia vui mừng kích động hiện lên trong mắt hắn.
Hắn đột nhiên ôm lấy đùi ta, gục đầu vào đầu gối, ta hoảng sợ suýt nhảy dựng.
“Sư phụ, ta biết người sẽ quay lại, người sẽ không bỏ mặc Định Nhi đâu…”
Giọng hắn vui vẻ như trẻ con.
Ngay lúc này, bỗng có tiếng người vội vã gõ cửa từ bên ngoài: “Vương gia, thái tử đang xông vào!”
Tim ta thót lại, sao Tiêu Ngô lại xuất hiện ở biên quan?
Chưa kịp để ta phản ứng, Tiêu Định Quyền đột nhiên đứng dậy, dường như đã lấy lại vẻ lạnh lùng, hắn đi thẳng đến cửa, thậm chí không đợi người lính mở miệng, đã vung dao cắt cổ hắn.
“Ngươi đáng chết.”
Mà lúc này, Tiêu Ngô cũng vội vã lao vào trong, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, quầng thâm đen dưới mắt, rõ ràng đã mấy đêm không ngủ ngon.
Phái đoàn đã đi hơn 1 tháng, nhưng hắn có thể đuổi theo nhanh như vậy, chắc chắn là ngày đêm gấp rút không nghỉ。
“A Anh, ngươi không sao chứ!”
Nhìn hình bóng quen thuộc của thiếu niên khiến mũi ta cay cay.
Sau này ta mới biết, Tiêu Ngô dùng dao kề cổ mới có thể ép buộc quan giữ thành mở cổng thành, phi ngựa đến biên quan.
Tiêu Định Quyền lạnh lùng ngồi xuống ghế cao, nhìn xuống Tiêu Ngô, hoàn toàn không có ý định hành lễ với thái tử.
Ta biết những năm gần đây, Tiêu Định Quyền ở triều đình nói một không ai dám nói hai, ngay cả bệ hạ cũng không để ý, huống chi là một thái tử chỉ mới mười lăm tuổi.
“Thái tử định làm gì?”
Tiêu Ngô kéo ta ra sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Định Quyền.
“Thái hậu cao quý, nếu vì hòa bình mà đưa thái hậu đến Đại Kỳ hòa thân, e rằng sẽ bị thiên hạ chê cười.”
Tiêu Định Quyền tùy ý cầm chén trà, mân mê trong tay.
“Chỉ cần hai nước hòa bình, bản vương không quan tâm đến danh tiếng gì cả.”
Tiêu Ngô khẽ cười: “Triệu thúc, nếu vì hòa bình thì có nhiều cách, sao phải để thái hậu một nước hạ thấp mình?”
“Ta nguyện tự mình đến Vĩnh Quốc để thúc đẩy hòa bình giữa hai nước.”
Tim ta thót lại, vội vàng giật giật tay áo Tiêu Ngô: “Sao có thể như vậy được?”
Tiêu Ngô quay lại, nháy mắt, ra hiệu cho ta yên tâm.
Tiêu Định Quyền nhấc mí mắt nhìn Tiêu Ngô, ánh mắt có phần mơ hồ khó hiểu, hồi lâu sau, buột miệng nói vài chữ: “Đương nhiên có thể.”
“Ta không đồng ý!” Ta từ sau lưng Tiêu Ngô bước ra, nhìn thẳng vào Tiêu Định Quyền, một lần nữa nhấn mạnh.
“Ai gia không đồng ý, ta muốn cùng thái tử đến Vĩnh Quốc, đàm phán hòa bình giữa hai nước.”
Ta hiếm khi sử dụng cách xưng hô như vậy, nhưng giờ đây tình thế khẩn cấp, thân phận của ta vô dụng, nhưng cũng là cách duy nhất ta có thể giúp ích.
Tiêu Ngô cau mày: “A Anh, đừng ngớ ngẩn, Vĩnh Quốc…”
“Ngạo mạn!” Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn, giọng điệu kiên định: “Tiêu Ngô, ai gia là trưởng bối của ngươi, phái đoàn do ta làm chủ, việc hòa thân hay không cũng do ta quyết định.”
Tiêu Định Quyền không nói gì mà nhìn ta thật sâu, như thể đang nhìn xuyên qua ta thấy một người khác, cuối cùng gật đầu.
Ta đoán hắn sẽ đồng ý, không vì lý do gì khác, chỉ vì dung mạo giống nhau giữa ta và cô cô.
Phái đoàn lại tiếp tục rầm rộ lên đường.
Tiêu Ngô cưỡi ngựa đi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, không muốn nói chuyện với ta.
Hắn luôn giống như hồi nhỏ, tính tình bướng bỉnh, rất khó chịu.
Nhớ lại vài năm trước vào đêm Thất Tịch, ta đã giật lấy chiếc túi ở thắt lưng hắn, sau đó lại vô tình ném nó xuống ao, hắn tức giận đến mức không thèm nhìn mặt ta suốt một tháng.
Cái tính hay cáu kỉnh như vậy, may mắn thay hắn lại gặp được một hoàng tổ mẫu biết thấu hiểu như ta.
Vài ngày sau, phái đoàn tạm nghỉ ngơi, ta tìm kiếm khắp phái đoàn mà không thấy Tiêu Ngô đâu, cuối cùng tìm thấy hắn bên bờ hồ.
Thiếu niên đội mão ngọc, ngồi trên tảng đá ven hồ, đang ném những viên sỏi nhỏ.
Gió nhẹ nhàng thổi tóc hắn, nước hồ gợn sóng lăn tăn.
Ta tiến gần, giả vờ hù dọa đẩy hắn một cái, hắn như thể đã nghe thấy từ lâu, né tránh một cách nhanh nhẹn, khiến ta vồ hụt, ngã nhào xuống nước.
“A!”
Chỉ cách mặt nước chưa tới một thước, cổ áo sau lưng đột nhiên bị ai đó túm lấy và kéo lên.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ta biết hắn cố tình trêu chọc ta, và cũng biết hắn sẽ không để ta ngã xuống thật.
“Đúng là cháu trai ngoan của ta.” Ta vỗ nhẹ nước trên tay, nở nụ cười giả tạo.
Tiêu Ngô nhìn ta cười, cụp mắt xuống: “A Anh, người biết ta đang giận cái gì.”
Ta lau sạch nước trên tay lên quần áo của Tiêu Ngô, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Những vì sao trên bầu trời lấp lánh, mỗi vì sao như thể soi sáng con đường trên mặt đất.
“A Ngô, những vì sao trên trời soi sáng con đường trên trời, những người trên mặt đất cũng có thể đi đúng con đường của họ. Ta sinh ra đã được định đoạt, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người thường không có, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.”
“Cô cô của ta nói rằng, hưởng thụ mọi thứ thì phải chịu trách nhiệm, ta không trách phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi, vì đó là mệnh. Nhưng A Ngô, có những việc, ta cần tự mình gánh vác, chứ không phải luôn được ngươi che chở phía sau, không chịu nổi sóng gió.”
Nói xong, ta lấy một viên sỏi từ lòng bàn tay hắn ném mạnh ra ngoài.
Xa xa, mặt hồ vang lên tiếng “bộp”, tiếp theo là những gợn sóng lan tỏa.
Tiêu Ngô ngẩng đầu nhìn ta, dường như chưa bao giờ nhìn thấy ta trầm tĩnh như vậy, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Ta nắm lấy tay hắn, cả người hắn đứng yên tại chỗ.
“Tin tưởng ta, A Ngô.”
9.
Phái đoàn đến kinh đô Vĩnh Quốc vào ngày thứ chín, đúng lúc lão hoàng đế lên cơn đau đầu, không thể rời khỏi giường.
Ta không biết đây là cố tình phô trương uy quyền hay là thật sự lên cơn đau đầu.
Dù sao, Vĩnh Quốc cũng đã phái thất hoàng tử ra đón.
Trong lễ cập kê trước đây, ta đã từng gặp người này, hắn trông rất thông minh, cao lớn và cường tráng.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta.
Trên đường đến đây, ta nghe nói thất hoàng tử này là đối thủ cạnh tranh ngai vàng mạnh nhất của Vĩnh Quốc. Lão hoàng đế thường xuyên lên cơn đau đầu, triều chính gần như đều do hắn quyết định.
Còn có một điều ngớ ngẩn hơn nữa, đó là phong tục của Vĩnh Quốc.
Vợ thiếp của tiên đế sẽ được tân hoàng đế thừa kế.
Vì vậy, trong bữa tiệc hôm đó, thất hoàng tử mới nhìn ta chằm chằm như vậy, hóa ra là vì điều này.
Giờ đây gặp hắn, cảm giác khó chịu dâng lên từ đáy lòng, bị ta cố gắng đè nén xuống, trước mặt hắn thể hiện hình ảnh một vị thái hậu trang nghiêm và lễ độ.
Tiêu Ngô ở bên cạnh ta, phong thái hiên ngang.
“Thái tử Tiêu Ngô cũng đến, chỉ là Vĩnh Quốc chúng ta không có công chúa gả cho thái tử, nay lễ vật đã dâng lên, thái tử cũng có thể quay về.”
Thất hoàng tử nói lời lẽ thô lỗ, ngồi trên cao, giọng điệu kiêu ngạo.
Tiêu Ngô khẽ cười một tiếng: “Đại Kỳ chúng ta không có ý định hòa thân, thất hoàng tử e rằng đã hiểu lầm.”
Thất hoàng tử nhướng mày, nheo mắt: “Ồ? Chẳng lẽ thái hậu Đại Kỳ không còn là xử nữ, thân thể dơ bẩn, tự cho rằng mình không xứng gả vào Vĩnh Quốc hòa thân?”
Lời của hắn vừa thốt ra, bầu không khí trong điện gần như ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, tiếng nhạc du dương cũng đột nhiên dừng lại.
Móng tay ta bấu chặt vào da thịt, vẻ mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
“Thật ngạo mạn!”
Vẻ mặt của Tiêu Ngô trong nháy mắt cũng trở nên u ám, hắn đột nhiên đứng dậy, tưởng chừng như sắp tiến lên phản bác, ta liền túm lấy hắn.