Tiểu Thái Hậu - Chương 1
1.
Ta vừa sinh ra đã là hoàng hậu
Bởi vì theo di chiếu của tiên đế, hậu vị của triều đại Đại Kỳ chỉ có thể xuất thân từ Trạch thị ở Vĩnh An.
Mà Trạch thị mấy chục năm nay không hạ sinh được bé gái nào.
Do vậy, lão hoàng đế đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa lập hậu.
Nghe nói khi mẫu thân mang thai ta, mọi người vừa mong chờ vừa lo lắng, sợ rằng lại là một nam tử.
Có lẽ là do may mắn, ta sinh ra là một bé gái.
Ngay khi ta vừa sinh ra, vị công công đã chờ bên ngoài tay cầm sẵn thánh chỉ, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt, xuyên qua tấm rèm trước giường tuyên đọc thánh chỉ.
Ngày hôm ấy, ta vừa chào đời, đã được phong làm hoàng hậu.
Nghe nói vừa đọc xong thánh chỉ, trong cung liền truyền đến tin tức, bảo rằng lão hoàng đế đã băng hà.
Vì vậy, ta lại trở thành thái hậu, nữ nhân tôn quý nhất Đại Kỳ. Ôi, không, là bé gái mới đúng.
Đến khi tròn trăm ngày, ta chính thức được đưa vào cung Càn Khôn.
Hoàng đế và hoàng hậu mỗi ngày đều đến thỉnh an ta.
Cách thức thỉnh an của họ là thay phiên nhau bế, dỗ dành ta bằng một chiếc lục lạc, hoặc có khi bằng một cái chuông vàng.
Những chuyện này dĩ nhiên là ta không có ấn tượng, đều là sau này nghe cung nhân hầu hạ kể lại lúc rảnh rỗi.
Hoàng hậu Lý Thanh Dao có một nhi tử, hơn ta một tuổi.
Toàn bộ hoàng cung, ai ai cũng biết thái hậu nương nương ghét nhất chính là Thái tử Tiêu Ngô.
Từ khi ta có thể nhớ, tên tiểu tử hư hỏng này thường xuyên chạy đến trêu chọc ta, thích nheo mắt làm mặt quỷ dọa ta khóc òa lên.
Về sau, hoàng đế đưa hắn vào học đường, buổi sáng theo thầy học tập, buổi chiều lại đi luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Ta ngẩng đầu hỏi cô cô: “Ta cũng phải giống như A Ngô sao?”
Cô cô lắc đầu cười nói: “Người là thái hậu, dĩ nhiên là không cần, tuy nhiên thần sẽ ở cung Càn Khôn dạy người học.”
Cô cô dung mạo thanh tú, là người con gái độc nhất vô nhị mà ta từng gặp trong cung.
Năm ta lên năm, cô cô đã vào cung Càn Khôn, nghe nói là do mẫu thân ta đưa đến. Dù chỉ là một cung nữ phụ trách việc giáo dưỡng, nhưng nàng như thể biết hết mọi chuyện trên đời.
Bất kể ta hỏi gì, nàng đều biết hết, từ chuyện triều đình đến dân gian, đa phần đều là nàng kể cho ta nghe.
Bắt đầu từ ngày đó, nàng bắt đầu dạy ta đọc sách viết chữ, nhưng lại không dạy ta thêu thùa nữ công.
Ta nghe các cung nữ nhỏ bên dưới nói rằng, đây mới là những thứ nữ nhân cần học. Khi hỏi cô cô, nàng hỏi lại ta:
“Vậy A Anh thích đọc sách hay thêu thùa hơn?”
Ta suy nghĩ một lát, lắc đầu:
“Ta đều không thích, A Anh thích kẹo hồ lô.”
Nàng bật cười, ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên đầu ta.
Ta mím môi, lần trước cô cô được ra khỏi hoàng cung, nàng đã mang về cho ta một cây kẹo hồ lô.
Đó là thứ ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, vừa cắn một miếng ngậm trong miệng, bỗng bị Tiêu Ngô xông vào từ bên ngoài giật mất.
Hắn ta chắc là vừa tan học, tiểu thị vệ phía sau còn mang theo cặp sách.
Tiêu Ngô tò mò giật lấy, một hơi ăn liền mấy cái, khoái chí liếm láp đường dính trên khóe miệng, còn nhìn ta hếch cằm.
“Hì hì, giờ là của ta rồi, đồ ngốc A Anh.”
Kẹo hồ lô trong miệng ta còn chưa nuốt xuống, trừng mắt nhìn hắn kinh ngạc, há miệng ra, kẹo hồ lô rớt xuống đất.
Ta cắn môi, ngay sau đó bật khóc, tiếng khóc vang vọng khắp cung Càn Khôn.
Cung nữ truyền tai nhau, nói thái tử điện hạ gây họa lớn, cướp mất kẹo hồ lô của thái hậu.
Hoàng đế biết chuyện, tối đến liền lôi kéo Tiêu Ngô đến trước mặt ta nhận tội.
Ta ngồi trên sập gác chân, nức nở nhìn Tiêu Ngô quỳ rạp dưới đất.
Hắn quỳ gối mà không chịu ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời uất ức nhìn chằm chằm ta, dưới sự uy hiếp của hoàng đế, mới nghiến răng mở miệng:
“Ta biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ đền bù cho hoàng tổ mẫu gấp mười lần.”
Hoàng đế cũng cúi người hành lễ với ta:
“Thần quản con không nghiêm, xin mẫu hậu nguôi giận.”
Tuy không hiểu rõ nguôi giận là gì, nhưng nhìn thấy Tiêu Ngô vẻ mặt uất ức, ta cảm thấy rất vui vẻ.
Năm ấy, ta năm tuổi, nước mắt còn đọng trên khóe mắt, vừa cười khúc khích vừa chảy nước mũi.
2.
Cuộc sống ở cung Càn Khôn thật vui vẻ, cô cô dạy ta đọc sách, đánh đàn, chơi cờ, những cung nữ nhỏ đều thích quây quần bên ta, ríu rít cùng ta vui đùa.
Vào một ngày thời tiết rất đẹp, cô cô biểu diễn múa kiếm cho mọi người thưởng thức.
Nàng mặc áo đỏ rực rỡ, dưới ánh mặt trời vung kiếm, mái tóc buông xõa bay lượn bên tai, phóng khoáng và tự do, như thể không gian nhỏ bé này không thể nào chứa nổi nàng.
Ta kích động nhảy dựng lên vỗ tay, suýt ngã từ trên thang lầu xuống, mọi người đều hoảng hốt, ta cũng ngây người ra.
Không ngờ cô cô bỗng bay lên không trung, trong chớp mắt đã đến trước mặt ta, ôm ta vào lòng và nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Ta không biết võ công của cô cô lại giỏi đến vậy, nàng chưa bao giờ để lộ ra, nếu không phải để cứu ta, e rằng nàng sẽ che giấu cả đời.
Nghe lão ma ma trong cung kể lại, triều đại trước có một nữ quan tên là Lục Nhất Diệp, võ công cao cường, tài hoa xuất chúng, nhưng phụ nữ Đại Kỳ lại không thể làm quan. Nàng đã làm ám vệ, trực thuộc hoàng gia, được Hoàng đế tin tưởng nhất.
“Lục Nhất Diệp là thủ lĩnh của ám vệ, và cũng là nữ thủ lĩnh duy nhất. Thái hậu, trong cung không có nhiều người biết, người không được nói ra ngoài.”
Nghe có vẻ rất quyền lực, ta nghĩ rằng nếu nữ tử có thể làm quan, cô cô nhất định sẽ là nữ quan quyền lực nhất.
Ma ma dặn dò ta cẩn thận, ta gật đầu nghiêm túc, vỗ ngực, sau đó quay sang hỏi cô cô.
“Cô cô, ám vệ là gì, Lục Nhất Diệp là ai?”
Cô cô cau mày trong giây lát, nàng không hỏi ta ai nói, cũng không trả lời câu hỏi của ta.
Chỉ là đến ngày hôm sau, lão ma ma đó đã không thấy đâu nữa, ta lén lút hỏi, các cung nữ đều cúi đầu không dám nhìn ta, đồng loạt nói rằng ma ma đã xuất cung dưỡng lão.
Tất nhiên ta không ngốc, cô cô không muốn ta hỏi những chuyện này.
Ngoài hoàng đế và hoàng hậu, nàng là người thân thiết nhất của ta. Phụ mẫu của ta, ta chỉ gặp họ vài lần trong các bữa tiệc, không thân thiết lắm. Họ vui vẻ gọi ta là thái hậu với vẻ mặt đầy tự hào.
Phụ thân để râu, ăn mặc chỉnh tề, còn dặn dò ta: “Trạch Anh à, con phải giữ vững ngôi vị thái hậu, gìn giữ vinh quang trăm năm của gia tộc chúng ta.”
Ta không hiểu, cứ mỗi lần như vậy, ta chỉ ngáp thật to, buồn ngủ muốn chết.
Ta chỉ biết rằng, trên thế gian này, hoàng đế và hoàng hậu tốt với ta, cô cô cũng là người ta yêu quý nhất.
Chuyện về ám vệ, nàng không muốn cho ta biết, cũng là vì tốt cho ta.
Ta chỉ là đứa trẻ, chỉ hai ngày sau, chuyện này đã bị ta lãng quên hoàn toàn.
Phòng bếp hoàng cung gần đây mới có thêm một đầu bếp người Tây Vực, làm điểm tâm ngọt rất ngon, ta và thái tử tranh nhau mãi, ta cãi đến mặt đỏ tía tai, cuối cùng hắn ta buộc phải hiếu thảo, dâng đầu bếp cho cung Càn Khôn.
Gần đây cô cô rất bận rộn, dường như không thấy bóng dáng đâu. Hoàng đế và hoàng hậu cũng như vậy, nghe nói có một vị vương gia trên triều đường luôn khiến hoàng đế tức giận, ta cũng tức giận.
Để dỗ dành hoàng đế vui vẻ, ta cố ý mang tặng người con búp bê vải mà ta yêu thích nhất, đó là món quà sinh nhật tám tuổi mà Thanh Dao tặng ta.
Ta luôn ôm búp bê ngủ, ngủ rất ngon.
Bỏ qua việc an ủi hoàng đế, các cung nữ dạy ta chơi trò nhảy dây. Ta ngồi trên hành lang dài, những hạt mưa thỉnh thoảng rơi xuống mặt, se se lạnh.
Ngoại trừ việc Tiêu Ngô hay lén lút trêu chọc ta, cuộc sống trong cung mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Tiêu Ngô luôn không biết lớn nhỏ, gọi tên ta, phần lớn là gọi: “A Anh”, khi tức giận thì gọi: “Trạch Anh!”
Hắn trêu chọc ta, ta cũng có cách, khi hắn lại giật tóc ta một lần nữa, ta liền chạy đến cung điện hoàng hậu, ôm chầm lấy chân nàng, khóc nức nở.
“Thanh Dao, nhi tử của người bắt nạt ta!”
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười nhẹ nhàng, hoàng hậu bế ta lên với vẻ mặt bất lực, ra lệnh cho thị nữ lau mũi và nước mắt cho ta, rồi chạm vào mặt ta mỉm cười.
“Thái hậu ngoan, đừng khóc nữa.”
3.
Mùa thu đến, ta năn nỉ cô cô dạy ta võ thuật.
Ta nhớ trước đây nàng từng nói với ta rằng nàng có một đệ tử, võ công cao cường, được mệnh danh là thiên tài. Khi ta hỏi nàng người đó đi đâu rồi, nàng cũng không trả lời.
Ta cũng muốn trở thành đệ tử của cô cô, giỏi hơn cả người đó.
Nàng hỏi ta vì sao muốn tập võ, ta nghiến răng:
“Ta muốn đánh cho Tiêu Ngô tơi tả.”
Cô cô gõ nhẹ lên trán ta, cười nói:
“A Anh, người không hiểu. Học võ là để bảo vệ bản thân và những người xung quanh, giữ vững chính nghĩa trong lòng, chứ không phải để ức hiếp người khác.”
Ta không hiểu, nhưng chỉ sau chưa đầy nửa tháng học võ với cô cô, ta đã khóc lóc đòi dừng lại.
Kéo giãn cơ bắp khiến ta đau nhức run rẩy, cô cô dạy dỗ nghiêm khắc, mỗi ngày bắt ta cầm chậu nước đứng tấn trong sân. Ta thường xuyên không đứng vững mà ngã xuống đất, cả chậu nước đều dội lên đầu.
Chỉ vài ngày sau, hai chân ta đã tím đen, không biết là do đâu mà ra.
Như thể đã dự đoán trước, cô cô vừa bôi thuốc cho ta vừa nói:
“Thái hậu, lần này chịu thua?”
Ta ngoan ngoãn cúi đầu nhỏ xuống, thở dài:
“Nhưng ta muốn trở thành người mạnh mẽ như cô cô.”
Nàng nhìn ta, ánh mắt trầm tĩnh.
“A Anh, người phải hiểu, không chỉ học võ mới được gọi là mạnh mẽ. Miễn là người nghiêm túc và kiên định làm việc mình thích, dù làm tốt hay làm không tốt, người đều mạnh nhất.”
Ta gật đầu, chưa thực sự hiểu rõ.
Sang năm, ta sẽ tròn mười tuổi.
Hoàng đế và Thanh Dao không gò bó ta, cô cô dạy ta những phép tắc cơ bản. Dáng vẻ của nàng thanh lịch, khí chất thanh tao, khi đi lại chào hỏi thường nhẹ nhàng như mây trôi.
Năm nay, trong yến tiệc của hoàng cung, ta ngồi bên cạnh hoàng đế, cố gắng duy trì hình ảnh đoan trang trước mặt các vương công đại thần, nhưng chân ta không chạm đất nên cứ lắc lư thoải mái bên dưới.
Dưới kia, một đám đông người đang ngồi chật kín, lần lượt vái lạy ta và hoàng đế.
Ta nghe thấy tiếng bàn tán của một vài vị tiểu thư trẻ đẹp bên dưới:
“Đó không phải là một đứa trẻ sao? Sao lại ngồi ở vị trí đó?”
Có người giải thích cho nàng ta: “Lâm tiểu thư, đó là thái hậu đương triều, chớ nên vô lễ.”