Tiểu Rùa Yêu Ngốc Nghếch - Chương 4
15
Từ nhỏ ta đã có linh tính.
Mười năm trước, khi ta còn là một con rùa nhỏ đang chơi đùa trên bãi biển, ta tình cờ phát hiện một đứa trẻ nằm bất động ở gần đó.
Đứa trẻ rất gầy gò, bất động như đã ch*t.
Khi đến gần, ta phát hiện khắp người đứa trẻ đầy vết thương, thậm chí trên mặt còn có mấy vết bầm tím.
“Chẹp chẹp, thật đáng thương!”
Ta không nhịn được khẽ lẩm bẩm.
Cũng không biết còn sống hay không nữa.
Khi ta lại gần hơn, đứa trẻ đó đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ đầy vẻ cảnh giác, lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi.
Ánh mắt đó làm ta giật mình.
“Ây, ngươi làm ta sợ rồi đó.”
Đứa trẻ hơi sững người, vẻ đề phòng trên mặt cũng giảm đi nhiều.
“Rùa biết nói?”
Dù sao cũng mới chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy một con rùa biết nói tiếng người, đứa trẻ gắng sức ngồi dậy, tròn mắt nhìn ta.
“Giề, rùa biết nói không phải là chuyện rất bình thường à!”
Thằng nhóc này thật là thiếu hiểu biết.
Ta thầm nghĩ.
Nhưng ta đã đánh giá thấp lòng hiếu kỳ của thằng nhóc.
Đứa trẻ cầm ta lên, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, quan sát kỹ càng.
Một bên lật qua lật lại, một bên lẩm bẩm nói: “Trên đời này thật sự có rùa biết nói ư? Ngươi nói chuyện bằng cách nào vậy? Miệng ngươi ở chỗ nào thế?”
Ta tức chết mất.
Thực sự nhịn không nổi nữa rồi!
Ta giãy giụa điên cuồng trên tay cậu ta: “Thả ta ra, thả ta ra, ta là công chúa rùa cao quý, Quy Bá Thiên, tên nhân loại láo xược nhà ngươi!”
Thế nhưng ta càng giãy giụa, cậu ta càng không chịu buông.
Sự tò mò của trẻ con thật đáng sợ.
Trên mặt của thằng nhóc hiện rõ vẻ hứng thú nồng đậm đối với ta, nó lôi một miếng thịt khô từ trong túi ra, xé nhỏ rồi đưa đến bên miệng ta.
“Quy Bá Thiên, ngươi thử xem.”
Ta muốn ngậm chặt miệng từ chối thằng nhóc, nhưng miếng thịt khô lại tỏa ra mùi thơm đến nỗi khiến rùa ta mê mệt.
Trong lòng ta thầm mắng chửi bản thân thật vô dụng, sau đó há miệng chén hết.
Thấy ta chịu ăn, đứa trẻ cười đến híp cả mắt, “Ta vẫn còn đây này.”
Đứa nhỏ nâng niu ta trong lòng bàn tay, từng miếng thịt khô được đưa vào miệng ta.
Có lẽ vì cảm thấy chán, nó bắt đầu lẩm bẩm một mình, kể về quá khứ của bản thân.
Đứa trẻ vốn là con trai của một thương nhân giàu có, từ bé đến lớn chưa từng chịu bất cứ uất ức nào, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất, có thể nói là ngậm thìa vàng ra đời.
Kết quả là gia đình đứa trẻ lại bị một đám người nào đó nhắm vào, nửa đêm, một đám cướp đã đổ dầu vào nhà nó, sau đó châm lửa, cả trăm miệng ăn trong nhà nó cứ vậy đều c*ết hết.
Hôm đó đứa trẻ ở lại trường không về nhà, kết quả là sáng hôm sau chỉ còn thấy những bức tường đổ nát đen kịt.
Khi kể lại những điều đó, trên gương mặt đứa trẻ không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt đen láy chứa đầy sự căm thù đến tột độ.
Ta không nhịn được hỏi: “Là ai đã làm vậy?”
Đứa trẻ đó đáp: “Ninh Quốc Công trong kinh thành, hắn có thù riêng với cha ta.”
Lúc đó, ta thấy đứa trẻ này cũng khá đáng thương, vì vậy liền miễn cưỡng tha thứ cho sự thiếu tôn trọng của nó đối với ta.
“Vậy ngươi muốn báo thù ư?”
Đứa trẻ gật đầu: “muốn.”
Ta “Ồ” một tiếng, đột nhiên không biết nói gì nữa.
Có lẽ ta hơi ngốc, không biết cách an ủi người khác, rõ ràng nhìn thấy đứa trẻ đang buồn bã, vẫn chẳng biết nên phải gì.
“Vậy thì… cậu cố lên nhé, ta cũng phải quay về biển rồi, nếu không cha ta sẽ giận mất.”
Đứa trẻ đặt ta trở lại bãi cát.
Có thể nhìn ra, trên khuôn mặt đứa trẻ có chút lưu luyến.
“Quy Bá Thiên, ngươi sẽ luôn ở trong biển này sao?”
Ta ngẩng đầu lên, “Đương nhiên rồi, gia đình chúng ta đời đời đều sống ở đây.”
Nói xong, ta liền chuẩn bị quay về biển.
Nhưng đột nhiên lại có sự cố xảy ra.
Một mũi tên không biết từ đâu bắn tới, sượt qua mai rùa của ta, để lại một vết nứt rất rõ ràng.
Vì va chạm với mai rùa, mũi tên rơi xuống chân đứa trẻ.
Gương mặt ta cứng đờ.
Một cơn đau dữ dội ập đến, ta òa khóc nức nở: “Huhuhu, mẹ ơi, mẹ ơi! Mai của con…!”
Cơ thể đứa trẻ cứng đờ.
Mũi tên rơi xuống ngay dưới chân nó, nếu không có mai rùa của ta cản lại, chắc chắn đứa trẻ đã bị bắ* xuyên người.
Kẻ bắn tên rõ ràng là kẻ thù của đứa trẻ.
Cuối cùng, đứa trẻ nhìn ta thật sâu, nói, “Quy Bá Thiên, xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, xin hãy đợi ta.”
Nói xong, nó để lại tất cả thịt khô trên người, chạy thật nhanh về phía xa.
Từ đó, ta không bao giờ gặp lại đứa trẻ đó nữa.
Trên mai rùa của ta cũng có thêm một vết sẹo thật sâu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ta cũng dần học được cách tu luyện.
Vết sẹo dần mờ đi, ta cũng sắp quên mất đứa trẻ đó rồi.
Nhưng nhờ hai con cá chép này nhắc nhở, ta mới nhớ ra, bản thân ta vô cứ tự nhiên bị bắn cho một cái, đứa trẻ đó nhất định phải bồi thường cho ta mới được.
16
“Điện hạ, điện hạ, không hay rồi!”
“Lưu Yên cô nương bị Minh Nguyệt quận chúa ép nhảy hồ, hiện giờ không rõ tung tích, thuộc hạ chỉ tìm thấy quần áo của cô nương trong hồ…”
Nhìn thấy chiếc váy màu vàng nhạt ướt sũng, sắc mặt Chu Văn Cảnh thoáng chốc cứng lại.
Hắn không nói được cảm giác trong lòng lúc này như thế nào, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Ninh Minh Nguyệt…”
Chu Văn Cảnh nắm chặt tay thành nắm đấm, khớp tay kêu lên răng rắc.
“Lại là người của Ninh Quốc Công, thật đáng c*ết.”
Chu Văn Cảnh “đùng” một tiếng đứng dậy, bước nhanh về phía ngự hoa viên.
Chỉ thấy bên hồ ngự hoa viên có rất nhiều người, có đám cô nương đứng xem náo nhiệt, có đám thị vệ và thái giám nhảy xuống hồ tìm thi thể.
“Điện hạ, Lưu Yên cô nương… cô ấy bị ép nhảy hồ!”
Tiểu thái giám dẫn ta vào cung khi đó quỳ rạp xuống đất.
“Minh Nguyệt Quận chúa muốn đánh cô nương năm mươi roi, cô nương sợ hãi, trong lúc hoảng loạn đã nhảy hồ!”
Xung quanh vang lên những tiếng hít khí.
Năm mươi roi.
Năm mươi roi đánh lên người một cô gái yếu đuối như vậy, chỉ e sẽ bị đá*h c*hết mất!
Nhìn mặt hồ phẳng lặng, Chu Văn Cảnh chỉ cảm thấy bản thân dường như không thể hô hấp nổi.
Nỗi hận Ninh Quốc Công phủ trong nháy mắt lên đến đỉnh điểm.
Hắn mím chặt môi, đôi mắt đen láy tràn đầy sát khí, nắm tay kêu răng rắc.
“Vương gia!”
Minh Nguyệt Quận chúa như kẻ ngốc chạy đến, hoàn toàn không để ý đến sự khác lạ của Chu Văn Cảnh.
“Vương gia, yến hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng nhau đến yến hội đi?”
Nàng ta đưa định chạm vào cánh tay Chu Văn Cảnh.
Nhưng đúng lúc đó, trên mặt hồ khẽ vang lên một tiếng “rào”.
Một con rùa dáng vẻ ngốc nghếch thò đầu lên khỏi mặt nước.
17
Ôi mọe, nhiều người vãi.
Ta chỉ muốn xem xem trong ngự hoa viên có còn nhiều người không thôi, thế mà vừa thò đầu lên đã đụng phải ánh mắt tràn đầy sát khí của Chu Văn Cảnh.
Ta vô thức rút đầu lại vào trong nước.
Nhưng Chu Văn Cảnh lại lao tới chỗ ta, quỳ xuống, kéo ta lên khỏi mặt nước.
“Quy Bá Thiên?”
Hắn cẩn thận chạm vào mai rùa của ta, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ta sững sờ.
Cái gì?
Cái gì mà Quy Bá Thiên, tại sao hắn lại biết được ta tự đặt biệt danh cho mình là Quy Bá Thiên?
Ta định lên tiếng nhưng lại chợt nhớ tới lời cha dặn, không được nói chuyện trước mặt người lạ, vì vậy đành phải nuốt những lời định nói lại.
Chu Văn Cảnh vuốt ve vết sẹo trên mai rùa của ta, lẩm bẩm: “Ta tìm ngươi bao năm, không nghĩ tới ngươi lại bị bắt vào cung.”
Trong lòng ta chợt nảy ra một suy nghĩ lớn mật.
Lẽ nào, Chu Văn Cảnh chính là đứa trẻ gầy gò yếu ớt mười năm trước?
Nhưng trông cũng không giống lắm!
Hơn nữa, khi ấy đứa trẻ đó lùn tịt, gầy nhom, còn hơi xấu xí, sao lớn lên lại trở thành Chu Văn Cảnh được?
Ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Thế là, ta liền để mặc cho Chu Văn Cảnh ôm mình vào lòng.
Nhưng cảnh tượng đó rơi vào mắt Minh Nguyệt quận chúa lại đầy vẻ kỳ quái.
Nhiếp chính vương đương triều vậy mà lại nói chuyện với một con rùa lớn, còn bế nó ra khỏi mặt nước.
Minh Nguyệt quận chúa suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết định…
“Vương gia, con rùa này rất bẩn, nếu điện hạ muốn ăn súp rùa, có thể giao nó cho Minh Nguyệt, Minh Nguyệt sẽ đích thân nấu canh cho Vương gia.”
Clm..
Ta suýt nữa thì buột miệng dùng tiếng người chửi nàng ta, may mà kìm nén được.
Nhưng Chu Văn Cảnh không hổ là Chu Văn Cảnh, vừa mở miệng đã khiến ta bật cười.
“Minh Nguyệt quận chúa có sở thích hầu hạ người khác à? Muốn làm nô tài đến vậy sao?”
Nụ cười của Minh Nguyệt quận chúa lập tức trở nên cứng đờ.
Bị người trong lòng vả mặt ngay giữa đám đông, Minh Nguyệt quận chúa suýt chút nữa thì bật khóc.
Nhưng Chu Văn Cảnh cũng chẳng thèm quan tâm nàng ta nghĩ gì, ôm chặt ta vào lòng rồi gọi tùy tùng, đi đến sảnh yến tiệc.
Bởi vì yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.