Tiểu Phúc Bảo - Chương 6
34
Cứ như vậy mà cũng kiếm được kha khá tiền.
]
Rất nhanh chóng, nhà chúng ta từ “mấy lạng” đã thành “mấy chục lạng”.
Tuy nhiên, gần đây cha ta không hiểu sao lại rất buồn bã.
Cả ngày ông cũng không nói chuyện với ta.
Đôi khi, cha ngồi ở cửa, đờ đẫn nhìn vào một nơi.
Một hôm, khi thức dậy, cha vẫn không có ý định ra ngoài.
Ta hỏi ông, có phải không còn thoại bản để bán nữa không? Ông không nói gì.
Hôm nay, đã là ngày thứ tư cha ở nhà rảnh rỗi cả ngày rồi.
Trong lòng ta lại có một cảm giác rất kỳ lạ, thế là… bảo cha ra ngoài!
“Cha, hôm nay ra ngoài bày sạp đi!”
Cuối cùng ông cũng nhìn ta, cau mày, không nói gì.
Ta ngồi bên cạnh cha, đưa bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt trán ông, “Phúc Bảo không biết gần đây cha làm sao, lại buồn bã thế này, nhưng hôm nay trong lòng Phúc Bảo có một cảm giác kỳ lạ… Cha, ra ngoài bày sạp đi!”
“Hà…”
Cha ta bất ngờ cười một cái.
Ta không hiểu nhìn ông.
Cha nhẹ nhàng vỗ vào sau đầu ta.
“Cũng tốt… phải tiến lên phía trước, nhìn về phía trước.”
35
Không ngờ, trên phố không cho bày sạp bán lung tung nữa.
Nhưng hôm nay phố phường rất náo nhiệt.
Nghe người ta nói, hôm nay đại hoàng nữ đi hành lễ Phật, sẽ đi qua đây.
“Đại hoàng nữ là đệ nhất mỹ nhân của nước Lương chúng ta!”
“Ta muốn xem.”
“Ngươi muốn xem cái gì chứ! Dung nhan của điện hạ, chúng ta, dân thường có thể nhìn trộm sao?”
“Đúng vậy, đó gọi là đại bất kính!”
Ta cũng không biết “đại bất kính” là gì, nhưng ta nói với cha, ta cũng muốn xem.
Dù chỉ là lễ diễu hành của hoàng gia thôi, cũng là mở rộng tầm mắt!
Ta và cha đứng trong đám đông.
Chờ gần nửa canh giờ, xe ngựa của đại hoàng nữ trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện.
Thị vệ hộ tống, lễ diễu hành xa hoa, rất hùng hậu.
Ta nói với cha: “Chỉ tiếc, không thể thấy chân dung của đại hoàng nữ, đệ nhất mỹ nhân nước Lương!”
Ngai vàng của nước Lương, bất kể nam nữ, người tài giỏi đều có thể giữ.
Vì vậy, dù là hoàng nữ hay hoàng tử, đều được gọi là điện hạ theo thứ bậc.
Vừa dứt lời, đột nhiên có một cơn gió thổi qua.
Xe ngựa đi ngang qua trước mặt chúng ta, rèm xe bị gió thổi lên, ta nhìn thấy người trong xe.
Một cô nương trẻ tuổi mặc cung trang màu vàng nhạt, da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ.
“Đẹp quá!”
Ta trố mắt nhìn, kéo áo cha, ý muốn ông nhìn mỹ nhân!
Nhưng, cha ta không hề phản ứng.
Ta ngẩng đầu nhìn, lại thấy cha ta nhìn chằm chằm…đại hoàng nữ trong xe ngựa!
Xe ngựa nhanh chóng đi qua.
Đột nhiên, cha buông tay ta ra, lao vào đám đông.
“Cha… cha?”
Ta vội vàng theo sau, nhưng bị đẩy ra.
“Làm gì vậy? Điên rồi sao? Đây là xe ngựa của đại điện hạ! Muốn chết à?”
Thị vệ chặn cha ta lại.
Ông cách đại hoàng nữ rất xa.
Đại hoàng nữ cũng không quay đầu nhìn ông.
Thị vệ dùng trường thương đập vào hông cha ta, khiến ông ngã xuống đất.
Xe ngựa dần đi xa.
“Cha!”
Ta chạy tới, đỡ ông dậy.
Cha đứng lên, vẫn nhìn xa theo chiếc xe ngựa đang đi.
Người xung quanh chỉ trỏ.
Một lúc lâu sau, cha mới cúi đầu nhìn ta, cười buồn, “Phúc Bảo, đi, về nhà thôi.”
“Cha, cha… có quen biết đại hoàng nữ không?”
Ông không trả lời.
36
Sau ngày hôm đó, cha ta không viết thoại bản nữa.
Ông bắt đầu ra ngoài mỗi ngày, nhưng không đưa ta theo.
Khoảng nửa tháng sau, một ngày kia khi cha trở về, ông mang theo một con gà và một cái bao tử heo.
Cha nói sẽ nấu món bao tử hầm gà cho ta.
Ta chưa từng ăn qua.
Nhưng, rất ngon.
Sáng hôm sau, đột nhiên cha đưa hết tiền cho ta.
“Phúc Bảo, cha phải vào cung một chuyến.”
“Á?” Ta ngạc nhiên mở to mắt, ngẩng đầu nhìn ông, “Cha, cha vào cung làm gì? Hơn nữa, cha là dân thường, làm sao vào cung được?”
“Cha phải đi tìm lại báu vật mà cha từng đánh mất!”
“Báu vật gì vậy ạ?”
Cha cười, lấy ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán ta.
Cha chỉ mang theo mấy chục trang giấy mà gần đây ông tranh thủ viết, không mang theo thứ gì khác.
Cha nói cha đã trả tiền thuê nhà nửa năm.
Cha nói, “Phúc Bảo, khi cha không ở nhà, mỗi ngày con hãy treo một chiếc áo của cha lên giàn phơi trong sân, để người ta biết trong nhà có người lớn.”
Cha còn nói, “Phúc Bảo, nếu ba ngày sau cha vẫn chưa về… thì con phải tự chăm sóc bản thân. Phúc Bảo thông minh như vậy, nhất định có thể tự bảo vệ mình!”
Ta gật đầu, bảo cha yên tâm đi lấy lại báu vật của mình.
Cửa sân mở ra, rồi đóng lại.
Trong nhà chỉ còn mình ta.
Ta tự hỏi, báu vật của cha là gì vậy?
Chắc chắn là quan trọng hơn Phúc Bảo, phải không?
“Ông trời ơi, xin Người phù hộ cha con lấy lại được báu vật của mình, phù hộ cha con ba ngày sau trở về bình an!”
34
Buổi sáng ba ngày sau.
Ta nấu một nồi cháo loãng, quét sạch sân, cho gà vịt ăn, tưới cây.
Từ sáng, đợi đến tối.
Cha không về.
Ta lại từ tối, đợi đến sáng… cha vẫn không về.
“Cha, chẳng lẽ cha đã bị đánh chết rồi sao?”
“Cha chết rồi thật ư? Thật đáng thương, Phúc Bảo đã bảo cha đừng vào cung mà, sao cha lại không nghe lời chứ? Cái gì mà báu vật, quan trọng hơn mạng sống sao? Hu hu hu…”
“Có lẽ Phúc Bảo không nên khuyên cha đi về phía Bắc, như vậy cha sẽ không chết…”
Khi ta đang khóc nức nở, bỗng có người gõ cửa.
Ban đầu, ta nghĩ mình nghe nhầm.
“Cốc cốc cốc!”
Nhưng, thực sự có người đang gõ cửa.
“Cha?”
Ta ngừng khóc, cẩn thận đi tới.
“Phúc Bảo phải không?”
Bên ngoài, vang lên giọng của một người phụ nữ.
Ta cảnh giác đứng trước cửa, qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đeo vàng bạc, đứng ngoài cửa, cười rất hiền lành, nói: “Phúc Bảo, cha con bảo ta đến.”
“Người biết cha ta?”
Chúng ta ở kinh đô không có người quen mà!
“Không thể nói là quen biết, chỉ là theo lệnh mà đến.”
Theo lệnh?
“Con không tin à?”
Bà ấy cười, hạ giọng nói: “Cha con tên là Lý Trung Nghĩa, tự là Hoài Lâm. Con tên là Lý Phúc Bảo, tên thân mật là Sơn Sơn, đúng không?”
Ồ, thật sự biết cha ta kìa?
Ta vội mở cửa, mời bà ấy vào.
“Đại nương, cha con đâu?”
“Lý đại nhân hôm qua đã xuất phát đi về phía Nam, sửa chữa kênh rạch rồi!”
Đại nương cười, lấy từ trong áo ra một lá thư, nói: “Đây là thư Lý đại nhân viết cho con. Con có thể nhận ra bút tích của ngài ấy đúng không?”
Ta nhận lá thư.
Quả thật là bút tích của cha ta! Nhưng, ta biết ít chữ, không đọc được hết nội dung thư.
“Ta đọc cho con nghe nhé?”
“Được.”
Ta đưa thư cho bà ấy.
Đại nương cầm thư, đọc: “Tiểu Phúc Bảo, hoàng thượng đặc biệt ban cho cha làm khâm sai đại thần, đi về phía Nam chủ sự, chưa rõ ngày về. Hoàng thượng sẽ cử một người chăm sóc con, con yên tâm học hành, đợi cha trở về.”
“Con hiểu không?” Bà ấy hỏi.
“Tất nhiên, thật đơn giản dễ hiểu!”
Ta nhìn bà ấy một cái, khách khí nói: “Làm phiền người rồi.”
“Hoàng thượng đã ban ta cho nhà họ Lý. Từ nay, ta sẽ chăm sóc tiểu thư, con gọi ta là Trương ma ma được rồi.”
“Cảm ơn Trương ma ma.”
38
Trương ma ma nói, miền Nam đại hạn, nhưng hoàng thượng không thể tìm ra cách giải quyết hạn hán một cách hiệu quả nhưng có kinh phí thấp, vì vậy đã dán bảng tìm người tài giỏi trong thiên hạ để giải quyết.
Ba ngày trước, cha ta đã gỡ bảng của hoàng thượng.
Nhờ đó, cha được thị vệ dẫn vào cung.
Việc sửa chữa kênh rạch đã được nhiều người đề xuất cách giải quyết.
Nhưng, hoàng thượng muốn một giải pháp không tốn kém mà vẫn giải quyết được vấn đề.
Quan lại trong triều đều đã đưa ra nhiều phương án, nhưng không thành.
Duy nhất phương án của cha ta, chỉ cần một phần hai mươi của kinh phí ban đầu, là có thể sửa chữa kênh rạch.
Hơn nữa, cha còn đặt mục tiêu là từ nay về sau không còn hạn hán, cũng không có lũ lụt.
Hoàng thượng sau khi xem kế hoạch chi tiết của cha, liền yêu cầu ông lập quân lệnh trạng.
Nếu thành công, khi về kinh cha sẽ được phong quan tước và nhà cửa.
Nếu không…
“Nếu không thì sao?”
Trương ma ma cười, “Thì không được phong quan tước và nhà cửa chứ sao!”
Ta lại hỏi: “Quân lệnh trạng là gì?”
Trương ma ma cười, chỉ nói: “Tiểu thư, người có tin cha mình không?”
Ta không do dự mà gật đầu, “Tất nhiên!”
“Vậy thì không có gì phải lo lắng.”
39.
Sau này, Trương ma ma kể với ta, bà là nhũ mẫu bên cạnh Đại Hoàng nữ.
Lần này, cha ta đi về phía Nam, chỉ rõ cần Đại Hoàng nữ cùng đi mới hoàn thành được việc này.
Nhũ mẫu còn nói, điều này rất tốt, Lý đại nhân và Đại Hoàng nữ giống như tri kỷ của nhau, lại còn khâm phục lẫn nhau.
Cũng nói đây là cơ hội để Hoàng thượng rèn luyện Đại Hoàng nữ.
Còn nói gì đó về thời điểm lập trữ… ta nghe không hiểu hết.
Chỉ sau nửa năm, người trong cung đến.
Hoàng thượng ban cho cha ta một phủ đệ.
Chúng ta nhanh chóng chuyển đến Lý phủ, người hầu hạ ta, ngoài Trương ma ma, còn có Lý Nhất, Lý Nhị, Lý Xuân, Lý Hạ.
Trương ma ma lo liệu mọi việc trong phủ, còn làm theo lời trong thư cha ta viết, mời một thầy giáo học thức uyên bác đến dạy ta học chữ.