Tiểu Phu Lang Hay Ghen - Chương 4
Không phải chết vì no thì cũng chết vì ngán.
Thấy hắn như muốn giết người, cách giải quyết chỉ có thể là để hắn kéo ta lên giường.
Đại chiến ba hiệp, cả hai đều không còn sức, lúc này mới vuốt ve cho xuôi lông.
Vì cái eo của ta, nếu tiểu lang quân kia đến nữa, ta sẽ dán mắt vào đầu heo, không dám thở mạnh.
Mãi đến tháng mười mùa thu, tiểu lang quân kia đi lấy chồng xa ở Hoài Nam, Dư Trang chằm chằm hắn nửa năm mới không giở tính trẻ con nữa, còn mượn danh chưởng quầy tiệm thịt tặng hắn một phần quà mừng.
Ngày hôm đó miệng hắn đều vểnh lên.
Sau khi thành thân, ta giúp đỡ nhà chồng, ở phố Đông muốn tìm ra một tên cờ bạc không khó, nhốt người cha nghiện cờ bạc, đón người mẹ bị bệnh về, rồi bỏ tiền cho muội phu lên kinh ứng thí.
Khi đưa muội phu lên kinh ứng thí, nàng kéo ta sang một bên.
Nàng nói trước khi nàng và ca ca ta thành thân, cha mẹ không đồng ý, nàng cũng vì ca ca tự hạ thấp giá trị bản thân, khiến toàn thành đều biết chuyện mà chậm chạp không gật đầu.
Kết quả là ca ca điên khùng của nàng chỉ cười một tiếng, rút dao kề vào cổ.
Dư Ngọc chống trán, nhìn ta đầy thương cảm: “Ca ca ta, ngươi cứ chịu đựng đi.”
Thời điểm tình nồng, ta nâng mặt Dư Trang lên thề, sẽ để hắn trở thành phu lang có số mệnh tốt nhất trong thành này.
Dư Trang im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta phải sinh mười tám cô con gái, nhất định không để nàng chịu thiệt!”
“Hả?”
7.
Năm thứ ba sau khi thành thân, ta và Dư Trang có một đứa con trai, đặt tên là Khánh Nguyên.
Không cần chu cấp cho nhà ngoại, ta kiếm được tiền đều nộp cho Dư Trang, hắn lo liệu mọi việc trong nhà, hai năm nay đã đổi nhà lớn, lại mua thêm hai cửa hàng.
Cuộc sống ngày càng khấm khá, ra ngoài cũng có người chắp tay chào ta một tiếng “Hoàng đại chưởng quầy.”
Năm thứ tư sau khi thành thân, Dư Trang lại bày trò thuốc thang, ta đối xử với Khánh Nguyên như châu bảo cũng không thể xua tan nỗi lo sợ trong lòng hắn.
Chưa kịp sinh thêm con gái thì đã nhận được tin viên ngoại lang đột tử.
Mười tám phòng phu hầu không có con, người thì đi kẻ thì tan, Hoàng Tịch mang theo một nửa gia sản được phân về nhà.
Dì ta rất đắc ý, phát tài, thê chủ chết, nhi tử bây giờ tái giá tuổi vẫn còn trẻ.
Hoàng Tịch sinh nhật mở tiệc, hắn gửi thiệp mời ba lần bốn lượt, ta đều đặt dưới thớt.
Mặc dù đã là giữa mùa hè, nhưng nếu để Dư Trang biết được, bị nhốt ngoài cửa cũng không tránh khỏi bị muỗi đốt.
Không biết có phải Hoàng Tịch cố tình chặn ta hay không, hai chúng ta vẫn gặp nhau ở quán trà.
Hắn vẫn như thời niên thiếu, cười tươi như hoa với ta: “Biểu tỷ, Thật là đúng dịp.”
“Thật khéo…”
Ta ngồi trước mặt hắn, thời gian trôi qua, vật đổi sao dời.
Nhớ lại bốn năm trước ta vẫn là cô nhi không nơi nương tựa, giờ đây đã có con, lại còn có Dư Trang.
Hai ta tương đối không nói gì, Hoàng Tịch hàm lệ kính ta một chén trà, nói rằng chuyện năm xưa rốt cuộc cũng là lỗi của hắn, giờ mới hiểu ra.
Giàu sang phú quý đều không bằng tình nghĩa của nữ tử ngàn vàng.
Hoàng hôn buông xuống, ta cố ý đi loanh quanh bên ngoài hai vòng mới dám về Đông hẻm, xa xa thấy trước cửa phủ một bóng trắng đang dắt trẻ con.
Chưa kịp đến gần, hắn đã buông tay đứa trẻ, tiến lên ôm chặt lấy ta.
“Hôm nay sao về muộn thế?” Dư Trang áp vào cổ ta, nhẹ nhàng hôn ngửi mùi hương trên người ta, giọng trầm thấp: “Ta nghe Tam Nương nói hôm nay buôn bán tốt, giờ ngọ đã dọn hàng.”
Ta rụt cổ lại, bế Khánh Nguyên lên, cười gượng lấy từ trong ngực ra một cái trống bỏi: “Ta thấy còn sớm nên đi mua đồ cho chàng và đứa trẻ.”
Nói rồi lại lấy ra một dải lụa màu xanh.
Hắn nhìn thoáng qua, trên mặt không buồn không vui, tiện tay nhét vào trong tay áo.
Ta hơi thở phào nhẹ nhõm, rửa tay ngồi xuống, thức ăn trông cũng bình thường, canh cũng không giống như cho hai cân muối vào.
Thấy ta do dự, hắn múc cho ta một bát cơm, hỏi: “Sợ ta hạ độc?”
“Sao như vậy được?” Ta cố cười gượng ăn một miếng lớn, một bụng cơm sống mùi khói.
“Sinh không sinh?” Hắn miệng cười, nhưng mắt không có ánh sáng.
Ta muốn khóc không ra nước mắt, vợ chồng già rồi sao còn chơi trò này?
“Sinh….”
“Ta bế Khánh Nguyên sang cho nương ta trông, nàng…” Hắn nhìn ta chằm chằm: “Sớm rửa mặt rồi lên giường.”
Mông ta co lại.
Ăn cơm xong Dư Trang đi đun nước, ta Hoàng Như giết heo cả đời, hôm nay lại giống như con heo sắp bị giết.
Bỗng nghe Tam Nương gõ cửa.
Cửa mở hé, nàng thò đầu vào, nhìn ta thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi còn sống à?”
“Sao thế?”
“Ngươi còn không biết sao? Tiểu biểu đệ của ngươi vừa uống trà xong với ngươi, sau đó lại tìm đến tận cửa, nói rằng hắn hẹn ngươi ở trà lâu để ôn chuyện xưa, khó mà dứt ra được!”
“Hắn nói bậy bạ gì thế!”
Tam Nương nói, mặt Dư Trang lập tức tái mét, tay nắm chặt mép cửa trong nháy mắt trở nên tím tái, gân xanh trên trán giật giật, giống như giây tiếp theo sẽ bóp chết Hoàng Tịch bằng tay không.
Cả Đông hẻm đều biết tính tình của Dư Trang, nhưng ngoài ý muốn là Hoàng Tịch vẫn giữ được mạng.
Cẩu nữ nhân như ta vậy mà cũng còn sống.
“Hắn dắt đứa trẻ đi thẳng đến cửa hàng, hỏi ta khi nào dọn hàng, còn ngươi đi hướng nào.”
Ta nghe mà lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên có giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Nàng đang nói chuyện với ai?”
Ta vội vàng đóng cửa lại, mồ hôi đầy đầu quay đầu lại: “Tam Nương đến hỏi ngày mai dọn hàng lúc nào, hỏi xong thì về rồi.”
Hắn ánh mắt u ám: “Có phải không?”
Ta nhanh chóng đi tắm, vừa thắt xong dây lưng thì bị người ta từ phía sau kéo đứt, ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã ấn tay ta vào bình phong.
“Hô—— vào bên trong…”
Đêm đó vỡ hai ấm trà, ba bình hoa, còn đè hỏng cả cái lưng già của ta.
Ta nhận sai, phương pháp vẫn luôn theo thiện mà làm, không thể không cầu xin hắn mấy chục lần, lại thề thốt rồi nặn ra hai giọt nước mắt, cuối cùng lại để mặc hắn làm vài trò mới mẻ, hắn mới chịu bớt giận một chút.
Nửa đêm ta nằm trong lòng hắn, cọ cọ.
Cũng không biết đêm nay hắn sao lại tàn nhẫn thế, không nghe lọt một lời đường mật nào.
Giữa chừng người hầu đến hỏi có cần bưng nước không, còn bị hắn mắng một câu.
Vừa chợp mắt chưa được hai khắc thì nghe tiếng Tam Nương gào to: “A Như! Mau dậy đi, đừng ngủ nữa!”
Ta giật mình ngồi dậy, còn chưa kịp mặc áo thì thấy nàng phá cửa xông vào, nàng thấy khắp phòng hỗn loạn liền vội che mắt, dậm chân nói: “Lão gia nhà ngươi cầm đao đi giết người rồi!”
“Ngươi nói bậy, hắn…” Ta sờ đến mép giường, bên kia đã sớm lạnh ngắt.
“Là xông đến nhà biểu đệ ngươi!”
Ta mặc vội quần áo, nhớ lại dáng vẻ liều chết triền miên tối qua, tức giận tự tát mình một cái.
Đi đường tắt chạy như điên đến nhà Hoàng Tịch, chạy qua cầu Tỏa Tâm nơi ta quen biết Dư Trang, chạy qua con hẻm Trạng Nguyên quanh co không lối thoát, chạy đến con phố đá xanh nơi ta cùng hắn chung một ô dù.
Dư Trang đứng trước cửa Hoàng phủ.
Ta thở đều, trên mặt hơi ươn ướt bị gió thổi khô.
Ta nói: “A Trang, chúng ta về nhà.”
Hắn không quay đầu lại, ta tiến lên nắm lấy ngón tay cứng đờ của hắn: “Về nhà.”
Hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Nàng đến đây làm gì?”
Ta ngây người tại chỗ, hắn thấy ta mãi không lên tiếng, quay đầu lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, hốc mắt đỏ hoe: “Ta cái gì cũng không có, chỉ có nàng, tại sao hắn vẫn muốn cướp nàngkhỏi ta?
“Hắn không cần nữa, là ta nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm về, hắn quay đầu lại nói một câu có tình nghĩa mười mấy năm với nàng, liền khiến bảy năm của ta trở nên không đáng một xu.”
Hắn biểu cảm dữ tợn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, giọng khàn khàn: “Là ta vô dụng, đến nước này rồi vẫn không thể rời xa nàng!”
Hắn hất tay ta ra, từng bước tiến về phía trước.
Đi đến trước cửa, hắn nắm chặt đao chậm rãi nói: “Nàng muốn cha con chúng ta hay muốn hắn?”
Giọng nói tuyệt vọng như tiếng núi sập biển gầm muốn nuốt chửng ta hoàn toàn.
Ta thở ra một hơi, tiến lên ôm lấy hắn, thân thể hắn cứng đờ trong chốc lát, rất nhanh đã mềm nhũn.
Cửa mở, dì ta ngáp dài, mắt còn ngái ngủ: “Ồ, Như Như, hôm nay sao con lại rảnh rỗi đến đây thế? Hoàng Tịch nhà chúng ta nhớ con lắm đấy.”
Ta nắm lấy bàn tay lạnh run của Dư Trang: “Dì, dì chuyển lời đến Hoàng Tịch một tiếng, từ nay về sau, nếu hắn còn xuất hiện trước cửa nhà ta thì đừng trách con dao mổ heo này của ta không có mắt!”
“Như Như con…”
“Hắn là một người góa vợ, ta có đã có phu lang cùng hài tử, nói ra cũng không tốt cho danh tiếng của hắn. Huống hồ, ta không nỡ để phu lang của ta vì thế mà ghen tuông.”
Con dao keng một tiếng rơi xuống đất, dọa dì ta lùi lại nửa bước.
Bà mắng mỏ om sòm, ta dắt phu lang của ta quay người rời đi.
Trên đường về nhà, hai ta sóng vai đi qua phố đá xanh.
Hắn hỏi: “Nếu ta thật sự giết chết Hoàng Tịch thì nàng sẽ thế nào?”
Ta mỉm cười, hắn vẫn luôn chỉ biết hướng mũi dao vào chính mình.
Hắn liếc ta một cái, véo tay ta: “Cười cái gì?”
“Nhà chúng ta ngoài chàng và Khánh Nguyên, sẽ không có người khác.”
Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu cười theo ta.
Muội phu ta bế bé con chạy vội đến, thấy ta liền lập tức đặt Khánh Nguyên xuống, rút mãi mới rút được thanh kiếm dài: “Được lắm, đồ nữ nhân phu lòng ngươi, dám bắt nạt ca ca ta!”
Ta giết heo quanh năm, sao có thể đánh không lại con mọt sách này, vừa né được hai cái đã bị Dư Trang kéo ra sau lưng.
Đấm loạn xạ cũng có thể đánh chết sư phụ, em chồng ta không kìm được thế nên đã thật sự rạch rách áo hắn.
Dư Giác vứt kiếm, chỉ vào Dư Trang mắng hắn ngu ngốc, đầu óc chỉ toàn đồ tể giết heo thô lỗ này.
Nàng hiện giờ đã đỗ cử nhân, hòa li với ta rồi tìm một mối hôn sự đàng hoàng không khó.
“Ngươi hòa li hay không hòa li!”
Hai ta đồng thanh: “Không hòa li.”
Dư Giác tức đến nỗi nhảy dựng lên.
Hai ta bỏ nàng lại đi trước, Dư Giác dắt bé con đuổi theo sau.
“Khánh Nguyên này, con ngàn vạn lần đừng học theo cha con, học thành cái đầu gỗ! Sau này cô cô sẽ tìm cho con một trạng nguyên!”
Dư Trang chớp chớp mắt, nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu ta: “Đêm qua nói không chừng có thể gieo được một cô nương.”
Ta đỏ mặt, lúc này mới cảm thấy chân mềm nhũn.
Hắn bế thốc ta lên, nhẹ giọng hỏi: “Sinh không?”
“Sinh sinh sinh!”
Đúng là tiểu oan gia của ta mà.
-HẾT-