Tiểu Phú Bà Mệnh Khổ - Chương 8
Lời vừa nói ra, cả phòng khách lại bắt đầu xì xào.
“Ngụy Lương, tôi nghe nói hắn là người quyền lực nhất Ngụy gia, không ngờ Giang Âu lại quen biết hắn.”
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy cái tên Ngụy Lương nghe quen quen nhỉ?”
“Hiệu trưởng của chúng ta không phải tên Ngụy Lương sao?”
“Có thể là trùng tên trùng họ đi.”
Ông Lý rất hài lòng với tình hình hiện tại, trên môi nở nụ cười khinh thường: “Khi anh Ngụy trở về, biết các người ức hiếp vợ tôi như thế này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi, đúng không vợ?”
Giang Âu dịu dàng mỉm cười, nhưng không giấu được vẻ bối rối trong mắt: “Chồng, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, bảo bọn họ rời khỏi đây. Hôm nay là tiệc đính hôn của em, bọn họ đã cướp mất sự chú ý.”
“Được, được.” Ông Lý nhìn nhân viên bảo vệ, “Anh đứng yên làm gì vậy? Không nghe thấy vợ tôi nói gì sao? Cô ấy không vui chính là Ngụy tiên sinh không vui, các ngươi dám đắc tội Ngụy tiên sinh sao? Đập cho tôi!”
“Tôi xem ai dám!”
Sắc mặt tôi lúc này đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng, Giang Âu vô thức tránh ánh mắt của tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Không phải cô nói quen Ngụy tiên sinh sao? Không biết ông Ngụy trông như thế nào? Ông ấy bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu?”
Giang Âu không dám nhìn vào mắt tôi: “Tôi đương nhiên biết.”
“Vậy cô nói một chút.”
Cô ta cố giữ vững vẻ nghiêm túc và nói:”Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô xứng được biết sao?”
“Vậy để cho cô thất vọng rồi.” Tôi quay người, “Tối qua tôi nhận được một cuộc điện thoại, là sư phụ gọi cho tôi.
Đúng, ông nói có người muốn gặp tôi, trùng hợp thay, người này cũng họ Ngụy, càng trùng hợp hơn là ông ấy lại nói tên mình là Ngụy Lương.
Giang Âu hoàn toàn luống cuống, Lý tiên sinh lao tới: “”Cô giả vờ làm lão sói làm gì? Vợ tôi có danh thiếp cá nhân do chính ông Ngụy đưa cho. Chỉ cần há miệng, ai cũng nói được.”
Tôi có chút thương hại nhìn ông ta: “Phía trên danh thiếp có một đám mây, phía dưới có biển, còn có một vết bẩn không lau được?
“Làm sao cô biết?” Lý tiên sinh nghi hoặc nhìn Giang Âu, “Chuyện gì xảy ra?”
Giang Âu ánh mắt né tránh, nhưng vẫn gay gắt nói: “Lúc ở trường tôi đã đưa tấm danh thiếp này cho mọi người xem, lúc đó chắc chắc cô ta đã đặc biệt nhớ kỹ.”
“Không.” Tôi nhìn cô ta và mỉm cười, “Bởi vì trước đây tôi đã làm mất một tấm danh thiếp giống hệt và vết bùn trên đó là tôi vô tình làm bẩn khi đang chữa bệnh cho người trong thôn.”
“Cô nói nhảm! Đây rõ ràng là của tôi!”
Giang Âu dường như phát đi.ên, nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực.
Xem ra là chưa tới sông Hoàng Hà thì chưa chế.t tâm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
“Lời vừa nói tôi còn chưa nói xong, sau khi sư phụ gọi điện cho tôi tối qua, tôi đã đồng ý gặp người đó. Thật trùng hợp, hôm nay ông ấy cũng đến dự tiệc sinh nhật của tôi.”
Tôi cười hướng về phía sau nói: “Ông Ngụy, ông xem náo nhiệt đủ chưa?”
Tấm màn được vén lên, người bên trong chính là người chú ngày đó được tôi cứu dưới chân núi, thư ký vẫn không rời một bước đi theo phía sau.
Ngụy Lương đi tới trước mặt tôi, cung kính cúi đầu: “Giang Độ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Tôi nhìn ông ấy từ trên xuống dưới và nói: “Chú trông ổn đấy.”
“May mắn có tiểu thần y.”
Tôi liếc nhìn Giang Âu, người đã bị dọa sợ rồi nói: “Cô gái này nói cũng biết chú.”
Vẻ mặt ôn nhu của Ngụy Lương trầm xuống, hắn nhìn Giang Âu nói: “Những gì cô vừa nói, tôi đều nghe thấy. Tôi chưa từng gặp qua cô, danh thiếp của tôi cũng chỉ đưa cho một người là Giang Độ, Ngụy gia của tôi rất ít tiếp xúc với người khác, không có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể sử dụng danh nghĩa Ngụy gia gây sóng gió.
“Thư ký Đổng.” Anh gọi người bên cạnh: “Những người không liên quan hãy mời họ rời đi. Về phần cô ta, cũng không thiếu những thủ tục pháp lý cần phải thực hiện. Mau chóng chuẩn bị luật sư càng sớm càng tốt, đừng làm cô ấy phải đợi lâu.”
“Đã hiểu.”
Giang Âu hoàn toàn hoảng sợ, nước mắt lăn dài trên má: “Không…không…”
Cô ta nắm lấy cánh tay của Lý tổng và khóc: “Chồng ơi, giúp em với, em không muốn vào tù.”
Ông Lý sắc mặt cũng rất khó coi, ném Giang Âu ra: “Đều là lỗi của cô! Nếu cô không cầm danh thiếp của Ngụy tiên sinh ra cửa, tôi sao có thể thích cô được! Sao tôi dám đắc tội nhiều người như vậy? Hiện tại thì hay rồi đem tất cả các quý tộc ở kinh đô đều đắc tội, tôi muốn gi.ết cô!
Vừa nói xong, anh ta liền muốn xông lên đánh người, nhưng tôi đã nhờ bác bảo vệ ngăn lại kịp thời.
“Ông Ngụy, đều tại nữ nhân này mê hoặc tôi, đều là cô ta hại tôi. Ngài đại nhận đại lượng, xin hãy tha cho tôi!”
Ngụy Lương khẽ cau mày nói: “Người mà ông nên xin lỗi không phải tôi.”
Nghe xong, ông Lý nhìn tôi đầy hy vọng và nói: “Cô Giang, tôi bị mù, xin lỗi cô. Muốn trách thì trách con khốn này! Đừng trách tôi.”
“Ông thực sự ồn ào!”
Ông ta vừa dứt lời, một nhóm bảo vệ đã đuổi ông ta và Giang Âu ra ngoài.
Địa điểm đã trở lại trạng thái ban đầu, nhưng bầu không khí vẫn có chút huyền ảo.
Nhưng ở đây không có ai là không tinh ranh, sau khi ông nội chính thức tuyên bố yến tiệc bắt đầu, mọi người đều quên mất chuyện vừa xảy ra, cả hội trường lại trở nên sôi động.
8.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Tôi nhìn người đàn ông hiền lành trước mặt, bề ngoài có vẻ hồng hào, nhưng ai thực sự hiểu rõ, nhìn thoáng qua cũng có thể biết thân thể này đã thiếu hụt từ lâu.
Ngụy Lương khẽ mỉm cười nói: “Lần đầu tiên gặp cháu, thật ra tôi là đến thăm sư phụ của cháu, đại pháp sư.”
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà và im lặng lắng nghe những gì chú ấy nói tiếp.
“Chắc hẳn cháu có thể thấy rằng sức khỏe của tôi rất suy yếu. Tôi tưởng rằng đại sư sẽ tìm ra giải pháp, nhưng ông ấy chỉ có thể tạm thời làm giảm bớt triệu chứng của tôi. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy có một người đồ đệ. Hơn nữa còn rất trẻ, tài giỏi hơn ông ấy nên ông ấy khuyên tôi nên nhờ tiểu thần y này giúp đỡ.”
“Tôi thực sự có thể cứu được chú, nhưng tôi có ích lợi gì?”
Ngụy Lương im lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ở nhà tôi có một đứa con trai cũng không tệ, không bằng…”
“Dừng lại!”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mệnh cách phải bôn ba, luôn vất vả bị phá vỡ, lại muốn bắt đầu mệnh đào hoa?
(Hết)