Tiểu Phú Bà Mệnh Khổ - Chương 6
Giang Âu cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đáng tiếc Trần Thuật là cái đầu óc toàn cơ bắp, không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc.
“Được rồi, cậu so đo cùng với cô ta làm gì.” Tôi nhìn quần chúng đang ăn dưa nói: “Đi làm việc của mình đi. Mọi người đã đợi lâu rồi, để họ đi ăn và nghỉ ngơi trước đi.”
“Được rồi, sư tỷ!” Trần Thuật vẫy tay nói: “Tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người. Cảm ơn, tất cả giải tán đi.”
Trần Thuật nhìn tôi và mỉm cười, giống như một con chó lớn đang chờ được thưởng.
Tôi ôm trán.
Tôi thực sự không muốn thừa nhận rằng mình biết tên thiểu năng này.
6.
Giang Âu đã mấy ngày không đến lớp kể từ khi sự việc xảy ra, hình như cô ta đã về nhà dưỡng bệnh.
Thái độ của mọi người đối với tôi cũng trở nên rất vi diệu, có lẽ là do thái độ thù địch không thể hiểu thấu trước đó đối với tôi nên bọn họ nhìn tôi có chút xấu hổ.
Vừa lúc bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi sắp được tổ chức, ông nội đã gửi cho tôi rất nhiều thư mời.
Tôi đưa một cái cho lớp trưởng, rồi buồn bã nhìn đống còn lại.
Lớp trưởng vui vẻ cầm thiệp mời hỏi: “Còn nhiều như vậy, cậu chuẩn bị mời ai?”
Tôi nhìn cậu ta không nói nên lời, sau đó nhét tất cả giấy mời vào trong tay cậu và nói: “Lớp trưởng, còn lại liền giao cho cậu. Tôi không quen ai cả, các bạn cùng lớp hình như cũng không quá thích tôi, tôi mời chưa chắc bọn họ đã đi, cậu muốn cho ai liền cho người đó đi.”
Lớp trưởng trông như thể “Cậu có hiểu lầm gì đó không?”
“Ai nói họ sẽ không đi? Cậu không biết rằng cả lớp sắp trở thành phòng sám hối rồi đi?”
Vừa nói, cậu ta vừa lướt tìm lịch sử trò chuyện nhóm ra cho tôi xem.
Nhân tiện, đã lâu rồi tôi không theo dõi nhóm.
Bạn cùng lớp 1: “Tôi thừa nhận ta trước đây đã nói chuyện quá lớn tiếng, Tôi sám hối.”
Bạn cùng lớp 2: “Lịch sử trò chuyện vẫn còn ở phía trên, điều này sẽ khiến tôi trông rất ngu ngốc. Nhưng là, Giang Độ thật xin lỗi! (Ôm chân khóc lóc, không biết xấu hổ)”
Bạn cùng lớp 3: “Tôi đã kiểm tra tài sản ròng của Giang Độ, hiện tại là 10 tỷ. Cho nên, trước đây tôi coi thường 10 tỷ? Ai đã cho tôi mặt mũi? Sao tôi dám?
Tôi chết lặng trước những lời xin lỗi hoa mỹ của các bạn học sinh. Lớp trưởng dang tay ra và nói: “Bây giờ cậu còn nghĩ mọi người đều không muốn đi sao? Cậu không biết khi họ nghe tin tớ nhận được thiệp mời thì đã ghen tị đến thế nào đâu.”
“Vậy hãy đưa những thứ này cho các bạn cùng lớp giúp tôi, lớp trưởng. Tôi hoan nghênh họ đến chơi.”
5.
Tôi thực sự không biết làm thế nào để giải quyết tình huống này, vì vậy tốt hơn hết hãy để việc này lại cho những người có chuyên môn.
Lớp trưởng nhún vai nói: “Được.”
Tiệc sinh nhật được tổ chức như dự định, Sư phụ nói rằng cuộc sống vất vả của tôi sẽ bị phá vỡ vào ngày này. Tôi đã chịu đựng suốt hai mươi năm, cuối cùng tôi cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng thật đáng tiếc, trong một ngày đẹp trời như vậy, luôn có người ra tay phá hoại phong cảnh.
Giang Âu gửi tin nhắn trong nhóm rằng cô ấy sắp đính hôn.
Ngày đó trùng với ngày sinh nhật của tôi.
Và người đính hôn của cô ấy cũng rất thú vị.
Tổng giám đốc của Lý thị có rất nhiều mâu thuẫn với Giang gia.
“Tôi hy vọng mọi người có thể đến dự tiệc đính hôn của tôi.”
Giang Âu nói và gửi một phong bì lớn màu đỏ vào nhóm.
Nhưng người duy nhất nói chuyện với cô ta chỉ có cô nàng tùy tùng của cô.
Sau khi sự hiểu lầm vừa qua được giải quyết, tôi kết bạn với các bạn cùng lớp, cùng họ thành lập một nhóm nhỏ và bây giờ chúng tôi đang nói chuyện trong nhóm.
“Tôi biết vị hôn phu của Giang Âu phải không?”
“Nhìn vào lời mời điện tử mà cô ấy gửi, có vẻ như… đúng.”
“Nhưng ông Lý có thể làm cha của cô ấy đó.”
“Hơn nữa, nhà họ Lý có tiếng xấu trong giới kinh doanh, công ty của bố tôi đã đưa họ vào danh sách đen rồi.”
“Đúng vậy, nhà tôi cũng từng bị bọn họ lừa gạt, dù sao ai thích thì đi dự tiệc đính hôn thì đi, tôi sẽ không đi.”
Tôi thản nhiên nhìn tất cả mà không bình luận gì.
Mặc kệ cô ta muốn kết hôn với ông Lý hay ông Lê, tôi chỉ muốn kết thúc cuộc sống chạy nhảy chết tiệt này càng sớm càng tốt.
Khách sạn nơi Giang Âu đính hôn được chọn đối diện với tôi.
Cô mặc váy cưới đứng ở cửa đón khách, bên cạnh có một ông chú đứng.
Ông chú to gấp đôi cô ta.
Để tổ chức bữa tiệc sinh nhật này cho tôi, ông tôi đã gọi tất cả bạn bè cũ của ông đến.
Toàn bộ địa điểm sôi động đến mức khiến tôi sợ hãi.
Vừa xuống xe, một phóng viên đã lao tới chụp ảnh, ánh flash khiến tôi bối rối.
Những người bảo vệ ngăn cản họ và bảo vệ tôi bước vào bên trong, ông tôi vẫy tay chào tôi ở giữa hành lang.
Tôi thấp giọng hỏi: “Phóng viên ở đâu đến ?”
Ông chớp chớp mắt: “Không phải cháu nói muốn cùng bên ngoài tiếp xúc nhiều hơn sao? Ông nội làm rất tốt đúng không?”