Tiểu Phú Bà Mệnh Khổ - Chương 5
Nhóm lớp vẫn đang báo cáo theo thời gian thực.
“Giang Âu đến rồi!”
“Nữ thần thật đẹp, cười lên càng đẹp.”
“Nhưng tại sao lãnh đạo lại có vẻ bối rối như vậy?”
“Giang Âu ra ngoài đón anh ta, sao anh ta còn không vào?”
“Chờ một chút! Tại sao tôi lại cảm thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm?”
“Chết tiệt, Giang Âu đang khóc à?”
Tôi vừa ăn một quả cam vừa vuốt điện thoại di động của mình thì đột nhiên Trần Thuật gọi điện thoại tới.
“Sư tỷ, tỷ chịu ủy khuất như vậy sao không nói cho đệ?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, cậu ta đã tự nhủ: “Nếu sư phụ và ông nội Giang phát hiện ra chuyện này, đệ nhật định sẽ bị lột da. Không được, đệ muốn tìm tỷ ngay bây giờ. ”
Tôi bất lực xoa xoa thái dương và trả lời: “Vào đi.”
“Được rồi!”
Sau khoảng mười phút, Trần Thuật đã đến dưới ký túc xá của tôi.
Tôi khẽ kéo rèm ra và nhìn xuống.
Tốt lắm, cậu ta định phá cửa nhà à?
Tầng dưới ký túc xá đông nghẹt người.
Mỗi lớp xếp hàng rất ngay ngắn, Trần Thuật đứng phía trước và các vệ sĩ mặc đồ đen đứng hai bên.
Những người lãnh đạo của trường không thường thấy đều mỉm cười xin lỗi, hiệu trưởng của chúng tôi lau mồ hôi trên trán và nở một nụ cười xám xịt.
Giang Âu sắc mặt tái nhợt, môi mím thành một đường, trên mặt còn có nước mắt.
Khi tôi đang xỏ dép đi ra ngoài, Trần Thuật với khuôn mặt đen sạm khi thấy tôi thì hai mắt sáng bừng lên, hét: “Sư tỷ!”
Nói xong liền muốn xông lại, tôi đưa tay ngăn cản động tác tiếp theo của cậu ấy.
Trần thuật ủy khuất xẹp xẹp miệng, đứng cách tôi nửa mét.
Tôi chuyển ánh mắt sang những người có mặt.
Các bạn cùng lớp ngơ ngác nhìn tôi, không biết phải làm gì.
“Giang Độ, hóa ra cậu mới là đại tiểu thư nhà họ Giang!”
Lớp trưởng là người đầu tiên phản ứng, phá vỡ thế bế tắc, hai mắt sáng lên, cảm thấy tôi là người họ Giang, cậu ta còn vui vẻ hơn tôi.
Những người bạn cùng lớp khác không biết mọi chuyện xảy ra trước đó và họ đều thì thầm về tôi, một nhân vật huyền thoại.
Ngược lại, biểu cảm của chủ nhiệm lớp và các bạn cùng lớp của tôi có chút đặc sắc.
“Này, bạn học Giang, em là bạn của Trần tổng sao, sao em không nói sớm với cô? Đây không phải là hiểu lầm sao?” Cô giáo trước mặt tôi bất cẩn tiến lên một bước, tôi tránh né sự “thân mật” của cô ấy mà không để lại dấu vết.
“Là quá đã quá sơ suất, em sẽ không trách cô chứ?”
Chủ nhiệm lớp không hổ là một người kỳ cựu đã làm việc nhiều năm, vừa nói vừa định tiến tới nắm tay tôi.
Giang Âu không hề ngạc nhiên chút nào trước thân phận của tôi, cô ta đang nhìn tôi chằm chằm gần như muốn cắn nát hàm răng.
“Sư tỷ, cô gái này là người bắt nạt tỷ phải không?” Trần Thuật nghiêm túc thời điểm trông rất dọa người, cậu ấy lạnh lùng nâng khuân mặt nhìn chằm chằm Giang Âu ,”Cũng không nhìn một chút mình là cái gì mặt hàng, cũng dám nhận mình là sư tỷ của tôi, cô điểm ấy mệnh cách chịu được sao?”
Giang Âu sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt trào ra, nhìn thấy mà thương.
Tiểu tùy tùng của cô ta run rẩy đứng ngăn trước mặt nói: “Không phải Tiểu Âu muốn thừa nhận điều đó. Mọi người nhất quyết đều cho rằng như vậy, cô ấy có thể làm gì?”
Cô ta nói xong liếc nhìn tôi một cái, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, cô là Giang gia đại tiểu thư sao không nói sớm? Cô chính là muốn nhìn Tiểu Âu làm trò cười? Thật ác độc!”
Trần Thuật hơi híp mắt lại: “Ai cho phép cô dùng giọng điệu này nói chuyện với sư tỷ tôi?”
Tiểu tùy tùng bị cậu ấy trừng một cái, hai chân đều muốn nhũn ra.
Giang Âu lau nước mắt nói: “Thực xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi không biết mọi người lại hiểu lầm. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giả làm Giang tiểu thư. Thực ra, gia đình tôi cũng đến từ Kinh Đô, và tôi cũng họ Giang, nên mọi người mới hiểu lầm. Nếu cậu còn tức giận, tôi sẽ mặc cậu xử lý. Đừng giận chó đánh mèo lên bạn bè của tôi. ”
Giang Âu bình thường có mối quan hệ tốt với mọi người, vẻ ngoài đáng thương của cô ấy khiến chúng tôi có vẻ quá hung hãn.
Tôi khẽ cười một tiếng: “Ồh, cô cũng cũng là người họ Giang ở Kinh Đô à?”
Tôi dò hỏi nhìn về phía Trần Thuật và nói: “Trong thời gian tôi vắng mặt, có phải gia tộc họ Giang thứ hai đã xuất hiện ở Kinh Đô không?”
Trần Thuật suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không có, những gia tộc có chút năng lực đệ đều biết. Đệ chưa bao giờ nghe nói đến Giang gia thứ hai.”
Giang Âu vẻ mặt rất mất tự nhiên, cứng ngắc cười: “Tôi là chi thứ, cha tôi là Giang Hải.”
“Ồ, Giang Hải.” Trần Thuật nhìn về phía tôi, “Sư tỷ, Giang Hải này là người có năng lực nhất ở chi thứ trong hai năm qua.”
Nghe Trần Thuật nói như thế, Giang Âu vô thức duỗi thẳng eo.
“Nhưng cách đây không lâu, hắn lén lút làm việc sau lưng chủ nhân, phải bồi thường rất nhiều tiền bạc, mất đi tất cả, bị trục xuất ra khỏi gia môn”. Trần Thuật cười lạnh nhìn Giang Âu, “Sao cô còn dám lấy danh nghĩa Giang gia ở bên ngoài lừa gạt?”
“Cha tôi cũng không phải cố ý!”
“Ồ, chỉ cần nói không cố ý thì sẽ giải quyết được vấn đề? Em gái ơi, em có biết bố em nợ bao nhiêu tiền không? Bảy mươi triệu! Nếu không phải ông nội Giang vì tình bạn cũ giúp nhà cô thanh toán hết nợ nần. Thì cha cô sớm đã bị bọn đòi nợ ép chế.t từ lâu rồi. Làm sao cô có thể vô ơn, ức hiếp cháu gái Giang gia ở trường? Nghĩ kỹ lại thì sư tỷ của tôi bối phận so với cha cô còn lớn hơn. Giang gia đã kế thừa mấy trăm năm nay rồi và rất coi trọng phép tắc. Cô nói mình là người Giang gia, nhưng lại không kính trọng trưởng bối của mình, chẳng phải rất buồn cười sao?