Tiểu Phú Bà Mệnh Khổ - Chương 3
“Cảm ơn”
Tôi cầm lấy chiếc chân gà, sư phụ nói nên đền đáp theo phép lịch sự, hình như tôi chẳng mang theo gì cả, cuối cùng tôi lấy ra một sợi dây chuyền mà ông nội ném cho tôi.
“Cái này cho cậu, ừ, trông nó rất đẹp.”
“Cảm ơn cậu!”
Tôi bỏ chân gà vào túi, vừa tiếp tục ăn bánh bao vừa quay lại nhìn lớp trưởng, lúc này đang nhìn tôi với ánh mắt có chút thương hại.
Cậu ta giống như hiểu lầm cái gì.
“Bạn học Giang, để tôi mua cho cậu một bộ quần áo làm quà gặp mặt nhé.”
Tôi liếc nhìn vài miếng vá trên bộ quần áo và đi.ên cuồng lắc đầu.
Chiếc váy này là chiếc Baijiayi do sư phụ tôi đặt làm ở thôn dưới núi, xin mỗi nhà một mảnh vải mà làm ra, nó có thể chống lại mệnh bôn ba của tôi ở một mức độ nhất định.
Không có nó, đừng nói là ăn thịt, thậm chí chỉ uống nước canh cũng làm cho cả người tôi bị dị ứng.
Lớp trưởng, xin hãy để tôi yên.
Trong lúc nói chuyện, Chủ nhiệm lớp lấy ra một tờ danh sách và bắt đầu diểm danh.
Giang Âu là người đầu tiên, còn tôi là người cuối cùng.
Sau đó tôi mới biết rằng thứ tự này được đưa ra dựa trên điểm số cao thấp lúc thi đại học.
“Nghe nói cô ấy vào Đại học Nam Giang theo thư giới thiệu của ông nội ở quê, người như vậy sao có thể là cháu gái của ông Giang? Nhìn Tiểu Âu, cô ấy rất có khí chất, người thì xinh đẹp như vậy. Không chỉ xinh đẹp, cô ấy còn đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Dù nhìn thế nào đi nữa, cô ấy cũng là người giỏi nhất trong số mọi người. Tốt nhất là không nên dính líu đến một số người!”
Cô chủ nhiệm Tần đẩy kính lên, nghe thấy những lời nhận xét như vậy cô cũng nhắm mắt làm ngơ.
Ồh, không, cô ấy thậm chí còn không buồn nhìn tôi.
“Được rồi, các em học sinh, ngày mai sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra trường học. Các em hãy hết sức cảnh giác và đừng lơ là. Vì vậy, đối với một số học sinh có vấn đề về ngoại hình, mong các em chủ động giúp đỡ nhà trường, để giúp trường có một diện mạo tốt hơn xin hãy đừng có mặt vào ngày mai.”
Sau khi cô chủ nhiệm thông báo kết thúc buổi họp lớp, đúng lúc điện thoại của tôi vang lên.
“Sư tỷ, đệ nghe ông nội Giang nói tỷ xuống núi?”
Tôi im lặng đưa điện thoại ra xa hơn nói: “Cậu lúc nào cũng ồn ào.”
“Đệ cầu xin Sư phụ rất lâu, mới biết tỷ đang ở Nam Giang. Ngày mai đệ sẽ đến trường của tỷ, chúng ta đã rất lâu chưa gặp nhau rồi”.
Tôi nhướng mày nói: “Cậu là lãnh đạo lớn đến kiểm tra à?”
Người đầu dây bên kia mỉm cười: “Tỷ yên tâm, đệ sẽ nghe lời, sẽ không gây phiền toái cho tỷ!”
Tuy cậu ta là sư đệ của tôi nhưng tuổi thật của cậu ta lại hơn tôi mười tuổi.
Có thể là tại sư môn thời điểm bị tôi đánh đến sợ, biến thành một người sư tỷ khống, nghĩ đến bộ dáng ngốc nghếch của cậu ta, tôi bất lực ôm trán.
4.
“Tin tức trực tiếp! Tin tức trực tiếp! Ngày mai người tới là Trần gia từ Kinh đô. Giang Âu, tôi nghe nói Trần gia cùng nhà cậu làm ăn, cậu có nhận ra người ngày mai tới là ai không?”
Sắc mặt Giang Âu cứng đờ trong giây lát, cô ta nhẹ nhàng mỉm cười: “Việc làm ăn đều do người lớn trong nhà lo liệu, tôi rất ít khi can thiệp.”
Nhìn thấy vẻ mặt không cao hứng của các bạn học, cô nói thêm: “Nhưng tôi vẫn có thể giới thiệu mọi người cho họ”.
“Oa, Giang Âu, cậu thật lợi hại!”
Cô ta hơi mỉm cười, ánh mắt như có như không mà liếc nhìn tôi.
Ngày hôm sau.
Tôi đang ngủ say, nhưng tiếng xào xạc của bạn cùng phòng vẫn đánh thức tôi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Chủ nhiệm lớp yêu cầu cả lớp đi đón lãnh đạo. Chúng tớ sắp muộn rồi nên có hơi ồn.”
“Sao lại nói với cô ta nhiều như vậy? Cô ta lại không cần phải xếp hàng để chào đón lãnh đạo, chúng ta đi nhanh thôi.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã lấy điện thoại ra xem, Tiểu tử Trần Thiện kia đã gửi cho tôi hàng trăm tin nhắn vô bổ.
Tôi ném điện thoại sang một bên và trùm chăn kín đầu đi ngủ.
Phải mất khoảng hai giờ sau tôi mới tỉnh dậy.
Tôi nhấc điện thoại lên thì thấy toàn là tin nhắn của lớp trưởng cùng với Trần Thuật.
Lớp trưởng: “Vị lãnh đạo này thật trẻ và đẹp trai!”
Mười lăm phút sau.
Lớp trưởng: “Lãnh đạo đứng ở cổng không vào, giống như đang đợi ai vậy.”
Một giờ sau.
Lớp trưởng: “Tôi không thể đứng được nữa. Vị lãnh đạo này đang làm cái quái gì vậy? Dù anh ta có đẹp trai đến đâu, tôi cũng không thể chịu đựng được nữa!”
Trần Thuật: “Sư tỷ, đệ đã đến cổng trường rồi, đệ vào được không?”
Mười lăm phút sau.
Trần Thuật: “Sư tỷ, đệ sẽ đợi chỉ thị của tỷ ngay tại cổng trường.”
Một giờ sau.
Trần Thuật: “Sư tỷ, đệ đã làm sai điều gì khiến tỷ tức giận à?”
Khóc đáng thương. GIF.
Ối!
Quên mất rằng sư môn của tôi còn có một cái quy củ.