Tiểu Nguyệt của Hứa Tú Lan - Chương 3
Cô nhẹ giọng gọi: “Bà ngoại.”
Mắt Hứa Tú Lan cũng rưng rưng.
Bà không kìm được, giọng run rẩy đáp lại.
“Ừ, bà ngoại ở đây——”
11.
Hứa Tú Lan gần như không kịp chờ, lập tức gọi điện cho con gái.
“Mẹ tìm thấy Tiểu Nguyệt rồi! Hoàn toàn là thật! Con bé đang đứng trước mặt mẹ đây này.”
Đầu dây bên kia, bên cạnh mẹ Tiểu Nguyệt có tiếng đùa giỡn của một cậu bé vang lên.
Mẹ Tiểu Nguyệt có phần hoài nghi hỏi: “Thật không đó? Mẹ không phải già rồi sinh lú, tìm nhầm người để lừa con đấy chứ?”
Người Tiểu Nguyệt chợt run lên.
Hứa Tú Lan không vui: “Con nói cái gì vậy? Suýt chút nữa làm con bé sợ rồi.”
“Tiểu Nguyệt đã chịu bao nhiêu khổ cực bên ngoài, chúng ta phải quan tâm, thương yêu chứ không phải là châm chọc như vậy đâu.”
Mẹ Tiểu Nguyệt im lặng một lúc, rồi đáp: “Được thôi, lần này con tin mẹ lần cuối.”
“Tối nay con sẽ về làng Ngô Đồng xem sao.”
Hứa Tú Lan mặt mày hớn hở.
Tình cảm mẹ con cách biệt bao năm nay, cô cháu gái thất lạc Tiểu Nguyệt, cuối cùng cũng sắp được về bên cạnh bà rồi.
Bà tất bật làm một nồi cơm niêu thật lớn.
Nấu nào là lạp xưởng, khoai tây, cơm trắng, còn làm thêm một bát trứng hấp nước tương.
Thậm chí còn sang trọng mở một chai rượu trắng mà bà đã cất giữ từ lâu, không nỡ uống.
Bà vừa cười vừa lẩm bẩm: “Tiểu Nguyệt, con yên tâm đi, mẹ con là người miệng lưỡi như vậy thôi, nhưng thật ra vẫn rất nhớ con.”
“Sau khi con đi, mẹ con còn sinh một đứa em trai nữa, Tiểu Nguyệt nhà mình làm chị rồi nhé.”
Tiểu Nguyệt không đáp lại, cô cúi đầu, nét mặt lặng lẽ.
Thỉnh thoảng cũng trả lời vài câu qua loa.
Cô ấy nhìn tôi, ngồi xổm xuống.
Tôi có phần sợ cô ấy, cúp đuôi, răng nhọn nhe ra.
Nhưng cô ấy lại đưa tay xoa đầu tôi.
Tiểu Nguyệt khóc, nói: “Thật ra từ lâu, tôi cũng muốn nuôi một con chó.”
Tôi ngẩn ra, rồi nhìn thấy cô ấy ôm đầy những món quà Hứa Tú Lan tặng.
Vòng ngọc, mặt dây chuyền vàng, dây khóa bình an, khăn quàng đỏ… còn có cả số tiền dưỡng già mà Hứa Tú Lan đã vất vả tích góp.
Nước mắt cô ấy rơi xuống đất, như đang căn dặn lời cuối cùng cho tôi.
“Tinh Tinh, phải chăm sóc tốt cho bà ấy nhé.”
“Bà lớn tuổi rồi, không nên vì tôi mà phải buồn bã nữa.”
Cô ấy lau nước mắt, đứng lên muốn đi.
Chiếc xe buýt lên thành phố lúc này đang chạy ngang qua tiệm tạp hóa của Hứa Tú Lan.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Đột ngột nhảy lên, hung hăng cắn chặt lấy ống quần cô ta.
Tiểu Nguyệt giật mình lùi lại, cô ta ra sức kéo tôi ra, nhưng tôi cứ ngoạm chặt, không chịu nhả.
Cô ta túm chặt gáy tôi, muốn lôi tôi ra: “Buông ra! Buông ra! Tinh Tinh! Mau buông ra!”
Từ xa, trong xe buýt vang lên một tiếng huýt sáo nhẹ.
Như là đang ra hiệu, lại như nhắc nhở.
Tiểu Nguyệt giật mình, người cô thoáng chốc đông cứng, từng tia lạnh lẽo men theo xương sống lan ra khắp người.
Cô ta đột ngột túm cổ tôi, lôi mạnh, ném xuống đất.
Tôi va vào cái thùng sắt.
Không đau, nhưng âm thanh vang lên rất lớn.
Hứa Tú Lan nghe thấy tiếng động, tay cầm xẻng, run rẩy bước ra, liếc mắt đã thấy Tiểu Nguyệt đang chạy về phía chiếc xe buýt.
Hứa Tú Lan đứng sững lại, rồi vội vàng bước nhanh, ra sức đuổi theo.
Bà nắm chặt lấy vạt áo Tiểu Nguyệt, mắt đỏ hoe, không chịu buông tay.
Giọng bà run rẩy trong gió: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt… con định đi đâu vậy?”
“Bà đã chuẩn bị cơm xong hết rồi… con lại không cần bà nữa sao?”
Tiểu Nguyệt rơi nước mắt. Người đàn ông trong xe buýt lúc này vẫn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt âm trầm như một con rắn chờ đợi.
Tiểu Nguyệt luống cuống gỡ tay Hứa Tú Lan ra: “Con không phải là Tiểu Nguyệt! Con đã lừa bà! Con đã lừa bà rồi!”
Cô gần như van xin: “Bà nhanh buông tay đi, xe sắp chạy rồi, bà sẽ ngã mất, con xin bà đấy… bà ngoại!”
Hứa Tú Lan đã già yếu, khóc lóc, mũi lòng nhòe nhoẹt.
“Có phải bà ngoại đã làm gì sai không? Làm con giận rồi sao? Tiểu Nguyệt…con đừng đi!”
Người đàn ông phía sau khẽ cười một tiếng, xe buýt bắt đầu chuyển bánh.
Hứa Tú Lan loạng choạng một chút, ngã xuống đất đầy bất lực.
Tôi chạy đến, nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trong xe buýt.
Chính là gã gầy hôm đó đã lừa Hứa Tú Lan.
Hứa Tú Lan nắm chặt trong tay một chiếc vòng ngọc.
Là món đồ mà Tiểu Nguyệt lén tháo ra và nhét vào tay bà trong lúc giằng co trên xe buýt.
Bàn tay nhăn nheo của Hứa Tú Lan che đi khuôn mặt, nước mắt lăn dài không ngừng.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt của bà.”
Đêm đó, mẹ Tiểu Nguyệt vội vã vượt qua quãng đường núi, hối hả trở về.
Bà tìm quanh một vòng, rồi nhìn thấy Hứa Tú Lan đang ngồi thất thần một mình trên chiếc ghế đẩu.
Bà cười gượng: “Mẹ lại lừa con sao? Vui không?”
“Con xin nghỉ làm, cố gắng lắm mới về tới đây, thế mà lại bị mẹ đùa giỡn thế này!”
“Mẹ, mẹ còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa! Tiểu Nguyệt rốt cuộc đang ở đâu?!”
Hứa Tú Lan không đáp lại, chỉ để dòng nước mắt lặng lẽ tuôn trào.
Có một thoáng, tôi gần như cảm thấy Hứa Tú Lan đã khóc đến cạn khô những giọt nước mắt cuối cùng.
Bà ngẩng đầu, nở một nụ cười ngây dại.
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt đang ở trên trời đấy.”
“Mỗi đêm đều ở bên cạnh mẹ, chưa từng rời xa.”
12.
Hứa Tú Lan gần như sụp đổ hoàn toàn.
Cả người như già đi hai mươi tuổi chỉ trong chớp mắt, tóc bạc trắng xóa.
Bà cả ngày không nói năng gì, chỉ ngồi một mình dưới gốc cây ngô đồng trên chiếc ghế đẩu.
Ban đêm, bà ngẩng đầu nhìn lên trăng.
Ban ngày, bà cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn trời.
Dân làng đều bảo rằng bà phát điên rồi.
Nhưng tôi biết, bà không hề điên, bà chỉ quá đau lòng mà thôi.
Thỉnh thoảng, lúc tỉnh táo, bà lại ôm tôi đặt lên đùi, bàn tay chậm rãi vuốt ve lông tôi.
Bà thì thầm: “Mày nói xem, liệu con bé có sống tốt không? Có bị người ta đánh không?”
Chó không biết nói.
Chó chỉ biết liếm tay bà từng chút một.
Lúc ấy, tôi cũng không hiểu.
Hứa Tú Lan nhắc đến “con bé” ấy…
Rốt cuộc là đứa cháu mà bà thương yêu, Tiểu Nguyệt thật…
Hay là kẻ giả mạo kia, người đã cấu kết với đám lừa đảo, bỏ trốn cùng số tiền của bà.
13.
Toàn bộ tiền dưỡng già của Hứa Tú Lan đã bị lấy mất.
Bà chỉ ngồi lặng dưới gốc cây ngô đồng, sắc mặt thất thần.
Có khách đến mua đồ, bà cũng chẳng màng để ý. Họ cứ tùy ý vứt lại vài đồng, hoặc thậm chí không trả, bà cũng không bận tâm.
Như thể bà đang chỉ còn sống để qua ngày.
Đói bụng, bà nấu đại một tô mì nước, có khi bỏ quá nhiều giấm, có lúc lại thiếu muối.
Bà tiều tụy như cọng cỏ héo tàn trong mùa đông.
Thậm chí, có người trong làng biết chuyện xảy ra với Hứa Tú Lan.
Bọn họ còn cố tình đến châm chọc bà.
“Bà Hứa, vất vả lắm mới đợi được Tiểu Nguyệt trở về, mà lại là đồ giả! Lần này đúng là nhầm mắt cá thành trân châu rồi đấy!”
“Bà đúng là già cả lẩn thẩn, đón một đứa con gái lai lịch không rõ, thế là bị nó cuỗm mất tiền dưỡng già! Bà nghĩ xem, sau này bà sống thế nào đây?!”
Hứa Tú Lan đổ bệnh không dậy nổi.
Bà ngã lăn từ ghế đẩu xuống đất trong cơn giận dữ, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đôi mắt bà đảo trắng, hai môi mấp máy muốn nói điều gì đó.
Tôi sốt ruột đến nỗi lông dựng hết cả lên, liền chạy thục mạng đi tìm bác sĩ trong làng.
Khoảng cách từ phòng khám đến tiệm tạp hóa tuy không quá xa, nhưng với tôi, nó như dài vô tận.
Tôi chạy đến mức cổ họng khô rát mới kịp tới nhà bác sĩ.
Tôi cắn chặt ống quần ông ta, kéo ông về phía tiệm tạp hóa.
Ông bác sĩ đầu trọc tức giận quát: “Mày bị làm sao thế, đồ chó điên? Bà Hứa không cho mày ăn à?”
Bỗng dưng, như nhận ra điều gì, ông ta vỗ trán hét lên: “Hỏng rồi!”
Ông bác sĩ bế tôi lên bỏ vào giỏ xe đạp, rồi nhanh chóng đạp về tiệm tạp hóa.
Hứa Tú Lan may mắn giữ được mạng sống, nhưng không thể đi lại được nữa.
Bà chỉ có thể chống gậy, ngồi trên ghế mỗi ngày.
Hứa Tú Lan tính tình cứng cỏi, bà gắng sức tựa vào gậy, cố gắng đứng dậy từng chút.
Tôi quẫy quẫy đuôi, lo lắng chạy vòng quanh bà, sợ bà bất cẩn ngã xuống.
Thân thể bà lung la lung lay, như chiếc túi nhựa trắng phồng phềnh trong cơn gió lạnh mùa đông, không thể chịu đựng nổi.
Nhưng bà vẫn kiên trì, ra sức vươn tay lên bầu trời.
Như thể sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được.
Thế là tôi bình tĩnh lại, lặng lẽ canh chừng phía sau bà.
Trên trời có mặt trăng.
Có Tiểu Nguyệt mà Hứa Tú Lan hằng đêm nhớ mong.
14.
Khi tôi nghĩ rằng Hứa Tú Lan đã chìm trong một nỗi đau vô tận.
Thì Tiểu Nguyệt giả bỗng nhiên quay lại.
Trời rất lạnh, Hứa Tú Lan đội khăn xanh, tay đan chéo vào ống tay áo, ngồi trong nhà nhắm mắt sưởi ấm.
Tiểu Nguyệt giả kéo một cô bé, vừa lôi vừa đẩy tới trước tiệm tạp hóa.
Nhìn thấy cô ta, tôi liền nhe răng, đuôi cụp lại, khom người xuống gầm gừ.
Cô ta quay lại làm gì nữa! Cô ta còn mặt mũi nào mà quay lại!
Hứa Tú Lan đã yêu thương hết lòng với cô, vậy mà cô lại lừa gạt bà không còn gì!
Tiểu Nguyệt giả liếc nhìn tôi một cái, rồi quay đi, không nhìn nữa.
Cô ta đẩy mạnh cô bé về phía trước: “Đi đi, cô không cần phải lang thang nữa.”
“Nơi này có một người đã chờ cô rất lâu rất lâu.”
Cô bé ngỡ ngàng quay đầu lại, giữa tiết trời lạnh giá, chiếc áo mỏng manh rách rưới bị gió cuốn lên, để lộ vết bớt to bằng đồng xu trên cánh tay.
Tiểu Nguyệt giả dúi vào tay cô bé một túi đồ căng phồng.
“Cô cầm lấy đi, tất cả đều là những thứ bà ấy để lại cho cô… bà ấy rất nhớ cô.”
Tiểu Nguyệt giả xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh lại.
Chỉ có nước mắt của cô, trong một góc khuất không ai nhìn thấy, rơi lả chả vào gió rồi nhanh chóng biến mất.
Tôi lao theo, bám chặt lấy Tiểu Nguyệt giả.