Tiêu Ngư Phi Dương - Chương 7
13.
Em trai tôi bị ép bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho mẹ tôi. Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của mẹ tôi: “Thế nào rồi? Bọn chúng nhả ra chưa?”
Cho dù biết ba mẹ không yêu chúng tôi, nhưng chị hai bị người ta bịa đặt thành như vậy, điều đầu tiên bọn họ quan tâm chính là chúng tôi có thỏa hiệp hay không.
“Mẹ… “Biểu cảm của em trai tôi vặn vẹo, nó há miệng, thật sự không thể phát ra âm thanh. Tiểu Nhan nhéo cánh tay hắn, em trai tôi bị ép nói tiếp.
“Ừm, Tiểu Nhan……”
Tiểu Nhan nháy mắt, tôi và chị hai nhìn ra hắn muốn nói Tiểu Nhan ở bên cạnh hắn, nhưng không thể không sửa miệng.
“Sao vậy? Cô ta lại đòi tiền cậu à? Chị cậu tháng này cũng không cho tôi tiền, tiền trên người tôi đều dùng để trả tiền phòng, ai, sớm biết khách sạn này đắt như vậy, nên để nó ở khách sạn, còn chúng ta dọn đến nhà nó.”
“Không phải, con muốn nói…… chuyện căn nhà kia.”
Hắn lề mề, mẹ tôi cũng phiền: “Nhà thì sao? Bọn chúng đồng ý mua rồi à?”
“Vẫn chưa, đã nói mua nhà thêm tên, vậy có thể thêm tên Tiểu Nhan vào không?”
Mẹ tôi không phụ sự mong đợi của mọi người, giọng nói lập tức sắc bén: “Nhà của chúng ta, dựa vào cái gì mà thêm tên của cô ta!”
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, nụ cười trên mặt Tiểu Nhan rốt cuộc không duy trì được nữa.
“Con điên rồi à! Cô ta là người ngoài, huống chi hai đứa mới quen biết được bao lâu chứ? Con à, mẹ nói với con, con không thể rơi vào chuyện này, bị phụ nữ thao túng có ích lợi gì? Con đã nói đến chuyện này, thì mẹ còn có chuyện muốn nói với con.”
“A, mẹ, tín hiệu của con không tốt lắm, con tắt máy đây…”
Tiểu Nhan lại hung hăng nhéo hắn một cái, hắn hít sâu một hơi không dám cúp điện thoại.
“Tiểu Nhan đứa nhỏ này bộ dạng cũng tạm được, nhưng cũng không đẹp bằng chị hai con, nói cái gì mà có thân thích ở Bắc Kinh, nhưng cũng chẳng qua chỉ là một người thân nghèo ở ngoại thành, nếu có nhà sao không đón chúng ta qua ở?”
“Hơn nữa, đến bây giờ cũng không nói cho con biết một tháng cô ta kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta tới Bắc Kinh bao lâu rồi? Lần trước chúng ta gặp nhau khi bàn về cách ép chị gái con phải nhả tiền ra, cô ta thậm chí còn không nói sẽ tặng mẹ một món quà.”
“Con à, con còn nhỏ như vậy, không vội kết hôn. Chờ mua nhà xong, con sẽ là người có hộ khẩu Bắc Kinh, có nhà ở Bắc Kinh, con gái như thế nào mà không có? Cho dù là sinh viên mới tốt nghiệp thì con trai mẹ cũng quá đủ tốt rồi!”
Tay Tiểu Nhan bóp túi đến biến dạng, biểu cảm trên mặt hoàn toàn suy sụp.
“Dì à, hai người cũng không nhìn xem con trai mình là thứ gì, còn nghiên cứu sinh, tôi nhổ vào!”
Cô ta tức giận đứng lên muốn đi, em trai tôi hét lên một câu vào điện thoại, cũng đuổi theo.
“Ai, sao lại đi hết rồi?!”
“Trương Mộng Nam, chị chờ đó cho tôi!”
“Người tiện một đời, heo tiện một đao. Sống lãng phí không khí, chet lãng phí đất đai. Ở nhà lãng phí nhân dân tệ.”
Chị Hai uống một ngụm cà phê, đưa ra đánh giá cuối cùng, tôi không nhịn được bật cười. Từ chỗ ông chủ quán cà phê lấy được băng ghi hình, tôi sắp xếp lại ghi chép chuyển khoản mấy năm nay ba người chúng tôi gửi cho gia đình, đồng thời gửi cho bạn học cũ Phương Kỳ của tôi.
Anh ấy cũng không nhàn rỗi, tìm được mấy tài khoản dẫn đầu bịa đặt, và gửi thư luật sư. Không quá hai ngày, Tiểu Nhan gửi cho tôi mấy bản ghi chép nói chuyện phiếm, sau đó liền kéo tôi vào danh sách đen.
Nhưng tôi vẫn phải cám ơn cô ấy, ghi chép nói chuyện phiếm này tỉ mỉ rõ ràng, em trai đáng yêu của tôi bằng cách nào mướn thủy quân đến vu hãm bịa đặt chị hai.
Tôi đem ghi chép nói chuyện phiếm chụp thành từng tấm hình, chị hai suốt đêm cắt nối biên tập một video thuyết minh. Trong video, chị nói, đây là lần đầu tiên nói về gia đình ruột thịt của mình.
“Mọi người đều gọi tôi là Trương Tử Vi, đây là nghệ danh của tôi, tên thật của ta là Trương Chiêu Đệ.”
Chiêu đệ, nữ đệ, là dưới chế độ phụ hệ phong kiến, yêu cầu con gái ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng. Nông thôn dùng cái tên này, ý là để cho con gái chiêu mộ một em trai, kéo dài hương khói.
“Có thể rất nhiều người xem tôi phát sóng trực tiếp từ nhỏ đã sống trong gia đình hạnh phúc, rất nhiều người đều là con một, không hiểu trọng nam khinh nữ, nhưng tôi và chị cả, em gái thứ ba của tôi, từ nhỏ đã biết đó không phải nhà của chúng tôi, chúng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể vì bất cứ lý do gì mà bị cha mẹ bán cho người khác làm vợ.”
“Cho nên, tôi xúi giục chị tôi chạy trốn, ba tôi dùng cây tre to bằng thắt lưng đánh tôi, bởi vì lúc ấy bọn họ đã bàn bạc xong với một người què trong thôn, đưa 180 ngàn sính lễ để chị tôi làm vợ của anh ta. Chị tôi là một sinh viên giỏi khoa học, nhưng không thể lên đại học, một mình đến phía nam dốc sức làm việc.”
“Tôi cũng chạy, tôi không phải là người đọc sách, nhưng tôi không muốn cả đời ở trong thôn, lại đi theo con đường cũ của mẹ tôi. Bắt buộc phải sinh con trai, bị mẹ chồng nhục mạ, bị chồng say rượu bài bạc đánh đập. Áp bức con gái mình đi nâng đỡ đứa con trai, tôi không muốn, cho nên tôi tới nơi này, cùng công ty ký hợp đồng làm truyền hình trực tiếp.”
“Em gái thứ ba của tôi là sinh viên đại học Thanh Hoa, mọi người có biết con bé đã cố gắng bao nhiêu không? Con bé một ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng, bây giờ ngay cả nằm mơ cũng học thuộc từ vựng.”
“Tôi đã từng ảo tưởng, có thể có một ngày ba mẹ già rồi sẽ hối hận, nhưng chúng tôi luôn chờ ba mẹ nhận sai, mà ba mẹ cũng chỉ cảm thấy chúng tôi không hiểu chuyện.”
Chị hai than thở khóc lóc, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy khóc. Đã từng phát sốt, bị lừa tiền, livestream bị người ta mắng, bị theo dõi quấy rầy, chị đều không khóc, mà là cười, mắng rồi đánh trả, giống như một nữ bá vương không sợ trời không sợ đất.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy chị ấy. Chị ấy hoảng sợ và nói với tôi rằng tôi đang ở trong khung hình.
Tôi lấy bằng tốt nghiệp và bằng sinh viên từ phía sau ra, nói năng khí phách: “Hy vọng rằng những người xem video này sẽ ngừng hiểu lầm về chị gái tôi, người đã tự mình làm việc suốt cả chặng đường, nghiêm túc và sạch sẽ. Tôi đã ủy thác cho luật sư truy tìm những tài khoản bịa đặt.”
“Có một lần, chị cả của chúng tôi nói với chúng tôi rằng con gái nhất định phải đọc sách, bởi vì đọc sách là kỳ vọng duy nhất của chúng tôi khi thoát khỏi núi. Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương chị em của tôi, kể cả ba mẹ tôi!”
14.
Dưới sự phơi bày của video và các loại chứng cứ, dư luận rốt cục cũng khôi phục lý trí và công bằng vốn có.
Cảnh sát đến khách sạn mang em trai tôi đi, ba mẹ tôi hoàn toàn bối rối. Tiểu Nhan cũng chia tay với hắn, trước khi chia tay còn ép khô tất cả tiền riêng của hắn.
Ba mẹ khóc cầu xin chúng tôi giơ cao đánh khẽ, ba tôi từ trong áo lấy ra một quyển sổ. Là sổ hộ khẩu.
“Cái này trả cho tụi bây, để cho em trai của bây trở về đi, nó chỉ mới 18 tuổi thôi!”
Nhìn đi, đây chính là ba mẹ của chúng tôi, sẽ chỉ thương con trai của họ.
“Ba mẹ, chúng con có thể rút đơn kiện, cũng có thể mỗi tháng gửi tiền cho ba mẹ, nhưng ba mẹ tốt nhất đừng tới Bắc Kinh tìm em ba, cũng đừng nghĩ đến tiền của con và chị cả. Cuộc sống của gia đình chúng ta cứ như vậy trôi qua đi.”
Sợ bọn họ lại quay lại lần nữa, chị hai lại bổ sung một câu: “Bác Lý nói, đã giải thích tình hình ở đồn công an thôn chúng ta, hộ khẩu của tôi hai ngày nữa là có thể dời ra ngoài. Nếu các người còn muốn sống ở quê, tốt nhất vẫn là tôn trọng bác Lý một chút, nghe người khuyên thì ăn cơm no, còn không thì đi đường nên cẩn thận.”
Sắc mặt ba tôi cứng đờ, nghĩ chắc ông đã nhận được tin nhắn của bác Lý. Lúc ba mẹ và Trương Trác Tuyệt rời ga xe lửa Bắc Kinh, tôi không đến tiễn họ mà cùng chị hai đến Nghĩa Ô.
Chị cả khí sắc không tệ, đang chỉ huy công ty chuyển nhà.
“Bọn họ cho rằng có thể lợi dụng chị bởi vì chị thiếu tình yêu, bọn họ cũng không nhìn xem chị— Trương Lập Tuyết đã vất vả bao nhiêu năm qua mới có được như ngày hôm nay!”
Tốt lắm, đúng là chị cả khí phách của tôi.
Chị cả từ sớm đã đổi tên, gọi là Trương Lập Tuyết, chị ấy nói chị thích tuyết ở Hàng Châu, uyển chuyển hàm xúc lại ôn nhu.
Chị hai lấy được hộ khẩu cũng phải đổi tên, đổi thành Trương Tử Vi. Họ hỏi tôi muốn đổi tên gì?
Trên điện thoại di động của tôi nhận được tin nhắn wechat của Phương Kỳ, anh ấy gửi một biểu tượng cảm xúc “Tất cả thuận lợi”, còn có một tin nhắn.
Tối hôm qua, anh ấy đột nhiên hỏi tôi, vì sao không đổi tên?
Tôi liền thuận miệng hỏi: “Đại luật sư có cao kiến gì không?”
“Trương Tiếu Dương.”Tôi cười nói,” Nguyện chúng ta từ nay về sau tiếu ngữ phi dương.”
[HOÀN]