Tiêu Ngư Phi Dương - Chương 6
12.
Rất nhanh, chúng tôi đã biết Tiểu Nhan này làm nghề gì. Cô ta là gái đ iếm – loại người thuộc tầng lớp thấp.
Chị hai cũng đã tổ chức hai buổi phát sóng trực tiếp ở Bắc Kinh, nhưng với tư cách là một beauty blogger, một lượng lớn tài khoản riêng tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, liên tục can thiệp vào các buổi phát sóng trực tiếp và xúc phạm chị ấy.
[Mọi người chạy mau, phòng phát sóng này có dưa lớn!]
[Nghe nói cô không hiếu thuận với cha mẹ, khiến mẹ cô tức giận nằm viện, là thật sao?]
[Làm người nổi tiếng liền quên cha mẹ, chậc chậc chậc!]
[Tôi trước kia còn rất thích cô đấy, không nghĩ tới cô lại đeo túi giả!”
Ngoài ra còn có xen lẫn một số trò đùa tục tĩu và những lời chửi bới mang tính xúc phạm cao, tin nhắn riêng tư của chị hai cũng bị tung ra những lời lẽ tục tĩu.
“Mẹ kiếp! Tên súc sinh này.”
Chị hai ngồi trên sô pha, vừa cúp điện thoại của công ty quản lý. Em trai tôi không biết từ nơi nào tìm được một nhóm thủy quân, không chỉ phá hủy phòng phát sóng trực tiếp của chị tôi, còn bịa đặt phỉ báng các video trước đó của chị ấy, đắp nặn chị ấy thành một người phụ nữ ác độc không hiếu thuận, miệng độc lòng ác, đeo túi giả.
“Công ty nói thế nào?”
“Ý của công ty là, chuyện nhà không dễ can thiệp, đeo túi giả thì không có gì, cái túi chị đeo ngày đó không có ảnh chụp, bọn họ cũng không có cách chứng minh đó là của chị.”
“Có thể kiện bọn họ không?”
“Có chút phiền toái, ” Chị hai phiền não vuốt tóc,” Không có chứng cớ.”
“Bọn họ còn ở Bắc Kinh, nhất định có chứng cớ, chỉ cần chúng ta đi tìm.”
Tôi an ủi chị ấy và nghĩ đến một người. Bạn học đại học của tôi, Phương Kỳ.
Anh ấy là sinh viên tài năng của khoa luật, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy tư vấn chuyện này.
“Không nghĩ tới ba mẹ em lại quá đáng như vậy…”
Anh ấy đầu tiên là cảm thán hai câu, sau đó tích cực đưa ra chủ ý cho tôi.
“”Em trai và em dâu của em nếu đã tìm thủy quân, thì dựa theo ý kiến và quy định sửa trị của pháp luật quốc gia hiện nay đối với thủy quân, có thể khởi tố bọn họ, về phần chứng cứ… ghi chép trò chuyện, ghi chép giao dịch qua lại, hoặc ghi âm cuộc gọi đều có thể.”
Tôi và chị hai liếc nhau, có biện pháp rồi. Tôi gọi điện thoại cho Trương Trác Tuyệt, giọng điệu rất mềm mại, khiến hắn cảm thấy chúng tôi sợ hãi, thỏa hiệp.
“Sớm biết có hôm nay thì cần gì làm như vậy? Ha ha, các người tốt nhất đừng giở trò gì.”
Chúng tôi hẹn ở quán cà phê dưới lầu nhà tôi, ông chủ quán cà phê là người quen cũ của tôi, ông ấy điều chỉnh hướng màn hình theo dõi, đối diện chỗ ngồi của chúng tôi.
Em trai tôi đi cùng Tiểu Nhan, hai người nghênh ngang, không ai bì nổi, giống như nắm chắc phần thắng.
“Là cậu thuê người nói xấu chị hai?”
“Chị đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Cậu không thừa nhận, chúng tôi cũng biết là cậu.”
“Chị nói lời này, em là một người ngoài vốn không nên nói gì.”
Tiểu Nhan hôm nay hóa trang rất đậm, nhìn qua ngược lại có vài phần vênh váo hung hăng.
“Nhưng nhìn thái độ của hai người đối với ba mẹ và em trai, em thật sự thấy rất thương chú dì.”
“Tiền đi học của chị là do ba mẹ chị cho phải không? Còn chi phí đi lại khi rời làng của chị cũng là do ba mẹ chị cho đúng chứ? Giờ giàu có thì sao chị không hiếu thảo với ba mẹ?”
“?”
Chị hai cười lạnh một tiếng: “Số tiền năm đó bọn họ đưa cho tôi, tôi đã sớm trả không biết gấp mấy lần, em trai tôi không nói cho cô sao?”
“Lúc đưa tiền cho tôi, mẹ tôi đã nói, đó là cho tôi mượn, tôi ra bên ngoài kiếm tiền, phải dựa theo lãi suất 4% trả lại cho bà ấy, tôi đã trả. Tiền đi học của em gái tôi, là chị tôi làm công kiếm được.”
Nói đến đây, tâm tình chị hai kích động hẳn lên.
“Cô có biết vì sao chị cả tôi học giỏi như Nam Nam nhưng kết quả phải bỏ học đi làm thêm không? Bởi vì ba mẹ chị ấy vì muốn để dành tiền cho con trai, muốn bắt chị ấy còn đang học trung học bán cho người què làm vợ!”
“Cái rắm! Ba người các người đều là sói mắt trắng!”
Tiểu Nhan đè em trai tôi lại, tôi thì vỗ lưng chị hai cho chị ấy thuận khí.
“Nói thẳng ra luôn đi, các người làm vậy với tôi không phải là muốn tiền của tôi sao?”
“Không phải chị nên đưa cho tôi sao? Đây là lời chị đã hứa với ba mẹ, chính chị là người nuốt lời!”
“Ồ, chúng tôi đã hứa với ba mẹ cậu điều gì nhỉ?”
“Trương Chiêu Đệ, đừng một câu lại là ba mẹ tôi, chị không phải ăn cơm nhà tôi mà lớn sao?”
“Tôi thấy thật lạ nha, nếu không phải bọn họ sinh tôi ra, tôi còn không biết trên đời này còn có cha mẹ bán con gái, lại có loại bất tài, vô lại và não tàn như cậu!”
Mắt thấy bọn họ lại muốn mắng, tôi vội vàng ngắt lời: “Các ngươi nếu tới đây làm trà xanh nói những lời ghê tởm, vậy bây giờ cút đi.”
Em trai tôi nặng nề đặt cốc cà phê lên bàn: “Dựa theo lời đã nói, chị và chị cả bỏ tiền ra, dùng hộ khẩu của Trương Mộng Nam mua một căn nhà ở Bắc Kinh, đứng tên tôi.”
Chị hai nghe xong cười lớn: “Trương Trác Tuyệt, cậu thật đúng là chó xù cắn mặt trăng – – không biết trời cao đất rộng.”
“Chị……”
“Cậu có biết nhà ở Bắc Kinh bao nhiêu tiền không? Một người mù chữ ở lại Bắc Kinh, chính là bôi nhọ thủ đô của tổ quốc! Đàn ông như cậu còn không bằng c ắt đi cho chó ăn.”
“Chính mình không có bản lĩnh, còn ý nghĩ để cho chị gái hỗ trợ mình, mày thật đúng là cởi quần đi đánh hổ — thứ nhất là không biết xấu hổ, thứ hai là không muốn sống!”
“Chị hai, chị nói vậy cũng vô nghĩa thôi.”
Tiểu Nhan thần sắc nhàn nhạt, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần tàn nhẫn: “Em nghe Trác Tuyệt nói tiền căn hậu quả, lúc trước các chị dời hộ khẩu đi đã chủ động nói sẽ mua nhà ở Bắc Kinh cho anh ấy. Cái gì mà hỗ trợ em trai, nói vậy là muốn lật lọng hả?”
“Hơn nữa, nhà ai không phải chị gái giúp đỡ em trai? Hơn nữa nghe nói chị hai gần đây rất khó khăn phải không? Chẳng lẽ chị không cần sự nghiệp nữa à?”
Đây chính là uy hiếp trắng trợn.
“Muốn nói gì cũng phải có giấy trắng mực đen, muốn chúng tôi mua nhà cho hắn vậy lấy chứng từ ra đi. Đòi căn nhà mấy trăm vạn mà không có bằng chứng, các người muốn lừa người à?”
“Còn nữa, chúng tôi là con gái, mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, tiền này cho ai tiêu, còn cần tôi nói không? Quần áo trên người cô, không chừng là dùng tiền của tôi mua.”
“Các người thuê thủy quân bịa đặt nói dối, nói xấu chị hai tôi, nếu chúng tôi khởi tố thì có thể phán tội các người.”
Tiểu Nhan nở nụ cười, cô ta nhìn thoáng qua em trai tôi, chậm rãi nói: “Chị Ba, mọi việc phải có chứng cứ, chẳng lẽ không phải là do phẩm hạnh xấu xa của hai người, nói không giữ lời, bị cư dân mạng chính nghĩa vạch trần sao?”
“Tôi có ghi chép chuyển khoản, còn có ghi chép nói chuyện phiếm của bạn trai tốt của cô, tôi cũng khuyên cô, cô còn chưa gả cho hắn, làm sao cô biết, hắn không phải đang vẽ bánh cho cô?”
Tiểu Nhan do dự nhìn thoáng qua em trai tôi, em trai tôi tức giận.
“Cmn, chị đừng có châm ngòi ly gián!”
Tôi tiếp tục kiên nhẫn phân tích cho Tiểu Nhan:
“Chuyện này, cho dù ba mẹ tôi có khiến cả ba chúng tôi mất việc thì cô sẽ được lợi gì? Chị cả của tôi nằm ngoài tầm với của họ. Bây giờ họ thậm chí còn không biết chị cả tôi và gia đình chị ấy sống ở đâu, phải không?”
“Còn chị hai của tôi, hôm nay cô mới lên mạng à? Chị ấy đã mở một buổi phát sóng trực tiếp để khóc và nói về tất cả những bất bình mà chị ấy phải chịu đựng trong những năm qua. Dựa trên việc ba mẹ tôi ưu ái con trai hơn con gái, cô có nghĩ cư dân mạng sẽ đổi phe không?”
“Nếu các người ép chị tôi bồi thường cho công ty tiền vi phạm hợp đồng với giá trên trời, vậy các người một phân tiền cũng không kiếm được. Về phần tôi, tôi đã sớm tiết lộ tình huống gia đình với nhân viên công ty, các người không biết sao, sếp của tôi là nữ, bình sinh hận nhất là những kẻ trọng nam khinh nữ, áp bức phụ nữ.”
“Ba người chúng tôi có thể chặn tiền đồ của mình và chiến đấu đến chet với kẻ vẽ bánh bên cạnh cô. Các người đang có ý định gì vậy?”
“Cô không nghe hắn vừa nói sao? Cho dù hắn mua nhà cũng sẽ đứng tên hắn, không phải việc của cô!”
Chị hai rèn sắt khi còn nóng, lại bổ sung một câu đâm tim nhất: “Cười chet, cô sẽ không cho rằng, ba mẹ tôi đối xử với con gái ruột không ra gì lại có thể đối tốt với đứa con dâu không biết có thể sinh được cháu đích tôn cho họ không hay sao?
Tiểu Nhan không nói lời nào, em trai tôi sốt ruột bắt đầu bày tỏ lòng trung thành: “Bảo bối, anh tuyệt đối sẽ không phản bội em, anh khẳng định, anh, anh khẳng định thuyết phục ba mẹ anh cũng viết tên em lên, em yên tâm, không nên nghe hai người bọn họ châm ngòi ly gián chúng ta.”
Tiểu Nhan nhìn chúng tôi chăm chú, lại nhìn em trai tôi, lộ ra một nụ cười ôn nhu lại yếu ớt: “Trác Tuyệt, anh nghiêm túc chứ?”
Em trai tôi điên cuồng gật đầu, còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu.
“Vậy bây giờ anh gọi điện thoại cho chú dì, hỏi bọn họ có thể thêm tên em vào không.”
Em trai tôi choáng váng, chị hai bổ đao: “Còn phải công khai mở loa ngoài.”
Cuộc điện thoại này, gọi cũng không được, mà không gọi cũng không được.
“Số tiền hắn bỏ ra cho cô đều là do ba mẹ hắn cho phải không? Tiền của ba mẹ đều là của chúng tôi. Chị hai của tôi không hề lừa dối cô. Đất ở nhà đã khoong được trồng từ lâu rồi, ba mẹ tôi còn không có bảo hiểm xã hội. Về già còn phải dựa vào con trai, trong nhà còn có một bà nội hay vung roi đánh người. Một ngày có thể ăn 8 cái bánh.”
“Gọi, Trương Trác Tuyệt, nếu anh thật sự yêu tôi, bây giờ hãy gọi cú điện thoại này.”