Tiêu Ngư Phi Dương - Chương 5
10.
Nhân viên phục vụ đến, ngăn cản trận hỗn chiến gia đình. Trong lúc hoảng loạn, tôi còn dùng nĩa đ â m vào cánh tay em trai tôi vươn tới, khiến nó hét lên.
“Trương Chiêu Đệ, chị chờ đó!”
“Cậu muốn làm cha tôi à? Cậu hỏi cha cậu xem có đồng ý hay không đi, đồ khốn kiếp!”
“Trương Chiêu Đệ, chị cmn muốn chet à!”
“Yên tâm, cậu nhất định sẽ sống lâu hơn tôi, sẽ gây họa ngàn năm!”
Tôi ôm chị hai, mẹ tôi ôm em trai tôi, ba tôi ở một bên tức giận chửi má nó. Cô gái này đúng là có chút tài năng.
Tôi hiểu ý của chị hai, bất kỳ cô gái bình thường nào nhìn thấy gia đình này trông xấu xí như vậy sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng cô ta lại còn khuyên can.
“Trác Tuyệt, anh đừng nói chị như vậy, chị cũng là có ý tốt……Trác Tuyệt, em thật sự thích anh, mặc kệ người khác chửi bới anh thế nào, em đều yêu anh.”
Hay lắm, hai câu nói cho tôi nghe.
“Tiểu Nhan à, hôm nay ngại quá, để em nhìn thấy chuyện hàng ngày của nhà chị, nhắc tới cũng lạ, chị đã mười mấy năm không về nhà, cha mẹ chị mười mấy năm không để ý đến chị. Nên hôm nay tụi chị có hơi nhiệt tình, có thể là quá nhớ nhung, em đừng trách.”
Chị hai giữ chặt tay tôi, ý bảo tôi cầm túi xách.
“Không có quà gặp mặt, nhưng quà nhận tội vẫn cần, cái túi này nếu em thích thì cầm lấy đi, chị và chị ba em còn có chút chuyện nên đi trước. Miễn cho lát nữa khách sạn báo cảnh sát, lỡ có bắt ba chị vào t ù, chị cũng không muốn đi chuộc ông ta đâu.”
Em trai tôi tức sắp n ổ t ung, Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại: “Được, các chị đi thong thả.”
“Chị hai, chị thiệt thòi lớn rồi! Cái túi này còn đắt hơn tiền cơm!”
Ngồi trên xe, tôi khởi động xe và kêu trong đau đớn.
Chị ấy cười vui vẻ, xoa xoa đầu tôi: “Con bé ngốc, chị hai em có bao giờ làm ăn lỗ vốn chưa? Đó là hàng fake loại 1!”
Chị hai bắt đầu phân tích Tiểu Nhan này.
“Nhìn không ra cái túi này là giả, chứng tỏ cô ấy thích nhưng không hiểu, mà không hiểu chỉ có hai nguyên nhân: thứ nhất chính là chưa từng thấy qua hàng thật nhưng, điều này không có khả năng, nếu cô ấy ở Bắc Kinh, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi chứ?”
“Nguyên nhân thứ hai, chính là cô ấy biết chị rất có tiền, trường hợp hôm nay cũng không thể giả. Vậy là ai nói cho cô ấy biết, chị rất có tiền đây?”
Không hề nghi ngờ, là ba tôi, mẹ tôi, và em trai tôi tương thân tương ái.
“Bọn họ thật sự muốn lừa hôn sao?”
“Làm sao có thể? ” Chị hai khịt mũi coi thường.
“Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chị chỉ muốn xem cô gái này có phải thật sự ngây thơ bị tên cặn bã lừa gạt hay không, hay là cùng với tên cặn bã này có động cơ thầm kín. Sự thật đã chứng minh, bọn họ hẳn là vế sau.”
“Hộ khẩu của chị vẫn còn trong tay ba mẹ. Chị bảo em liên lạc với bác Lý, bác ấy nói sẽ nghĩ cách.”
“Không sao cả, đời này chị cũng không định kết hôn, cần hộ khẩu làm gì?”
Cuộc trò chuyện trên xe dừng lại ở đó.
Trong một gia đình như chúng tôi, chúng tôi thực sự không có một tấm gương tốt nào để dạy rằng hôn nhân có thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ.
“Chị cả không cho chị nói với em, nhưng chị cảm thấy vẫn phải nói cho em biết.”
Chị hai nói, chị cả đang chuẩn bị ly hôn.
Chị cả sống không tệ, nhưng chị cả gả đi xa, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại không ủng hộ chị chút nào, còn động một chút liền muốn hút máu, anh rể ngoài miệng không nói gì, nhưng mẹ anh rể lại không muốn.
Hơn nữa mấy năm nay chị cả luôn bận rộn kiếm tiền, bọn họ vẫn chưa có con, rõ ràng là thành quả hai vợ chồng cùng nhau cố gắng, trong mắt mẹ chồng chị ấy đều là công lao của một mình anh rể.
“Bà điên kia một mực khuyến khích bọn họ ly hôn, còn nói đáng ra nên ly hôn từ sớm.”
Theo lời kể của chị hai, chị cả mở cửa hàng taobao trước. Nhưng mẹ chồng chị ấy hiện tại lại muốn chị ấy tay trắng ra khỏi nhà, lý do là: không thể sinh hạ đích tôn cho nhà bọn họ.
“Mẹ chồng chị ấy trọng nam khinh nữ, cũng giống như ba mẹ chúng ta, cho dù chị ấy mang thai là con gái, đoán chừng cũng giống chúng ta, bị bà nội ghét bỏ cả đời.”
“Chị hai nghĩ như thế nào?”
“Gần đây chị ấy rất mệt, đang thu thập chứng cứ, nhất định phải ly hôn. Nhưng khi dễ nhà mẹ đẻ chị ấy, hay muốn cướp tài sản của chị ấy ấy, vậy cũng phải hỏi xem chị có đồng ý hay không.”
“Chị, rốt cuộc khi nào thì chúng ta mới có thể thoát khỏi thống khổ do gia đình mang đến?”
Dừng xe, tôi không mở cửa, chỉ hít một hơi thật sâu.
“Sẽ nhanh thôi, lần này chị tới Bắc Kinh chính là muốn nói cho em biết, cái hộ khẩu rách nát này giữ lại cho bọn họ dưỡng lão đi, chị không cần, ai cũng đừng nghĩ uy hiếp được chị.”
11.
Nhưng ba mẹ tôi rõ ràng không nghĩ như vậy. Em trai tôi và chị hai hoàn toàn trở mặt, nó vẫn còn ngây thơ cảm thấy tôi sẽ thỏa hiệp.
“Chị đừng quên, Trương Mộng Nam, đều là bởi vì chị cho nên hộ khẩu của chị hai mới bị giữ lại.”
Vì tôi? Chẳng phải vì sự tham lam và vô liêm sỉ của các người sao? Tôi nhìn mình trong gương, nghe thấy chị hai trong phòng ngủ đang vui vẻ ngâm nga ca khúc, tôi nở nụ cười.
“Trương trác tuyệt, cậu nghe cho kỹ, hộ khẩu là của tôi, nếu cậu có năng lực, có thể đến đại học Thanh Hoa thi công chức. Tiền, ba người chúng tôi một phân cũng sẽ không cho cậu, cậu đã 18 tuổi rồi, muốn gì thì đi tìm ba mẹ cậu!”
“Cmn, đó không phải cũng là ba mẹ chị sao?”
“Ngại quá, nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn có ba mẹ như vậy, càng không muốn có một thằng em trai thích gây rắc rối như cậu!”
Cúp điện thoại, quay đầu đã thấy chị hai tôi dựa vào cửa cười nhìn về phía tôi.
“Chị hai……”
“Ngủ đi, ngày mai cuối tuần, dẫn chị đi dạo Bắc Kinh.”
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dẫn chị hai đi Thiên An Môn, đi Cố Cung, còn đi công viên Thiên Đàn. Hai chúng tôi mỗi người một xâu kẹo hồ lô, vui vẻ như trẻ con.
“Tiền thật sự là thứ tốt, lúc trước chị học không được, nhưng em lại học giỏi như vậy, chị đã nghĩ nên đem tiền chị cả kiếm được đều cho em đi học.”
“Chị, lúc ấy em không hiểu chuyện, làm tổn thương chị.”
Chị hai lắc đầu, chị ấy tựa vào vai tôi, mặt trời ấm áp dễ chịu, ánh nắng chiếu vào làm mắt nheo lại: “Lúc ấy chị cũng không nắm chắc, chỉ là cảm thấy, cho dù chị đọc sách không được thì ông trời cũng phải lưu lại cho chị một con đường chứ? Người chăm chỉ sẽ không bao giờ bị đói.”
“Nhưng nói thật, nếu em muốn ở lại Bắc Kinh, chị ủng hộ em, chuyện mua nhà, chúng ta cùng cố gắng.”
Tôi không nghĩ tới, tôi cũng khôgn cảm thấy việc từ bỏ hộ khẩu Bắc Kinh là điều đáng tiếc, so với áp lực và việc một mình ở đây, tôi muốn ở bên các chị gái nhiều hơn.
Thời khắc ấm áp, luôn có những kẻ không có mắt quấy rầy. Tới không nghĩ tới em trai của tôi lại tìm được địa chỉ mới của tôi, luôn theo dõi chúng tôi.
Lúc mua nước ở cửa hàng tiện lợi, hình như tôi nhìn thấy một bóng người giống như hắn, liền lén lút nói với chị hai, hai chúng tôi bước nhanh qua một ngõ nhỏ.Tiếp theo, hắn quả nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt.
“Cậu đây là ở trong thôn làm côn đồ đã lâu, nên học được kĩ năng theo dõi người khác sao?”
“Trương Chiêu Đệ, chị còn không biết xấu hổ mà nói tôi! Cái túi kia của chị! Tiểu Nhan cầm đi giám định, đó là hàng giả!”
Hắn giống như một con gà trống tự tin, chống cánh ngạnh cổ đứng ở trong ngõ nhỏ líu lo.
“Hả? Là giả! Trời ạ, tôi bị lừa rồi, thật đáng giận mà.”
Chị hai đây rõ ràng là cố ý chọc giận hắn, quả nhiên hắn càng tức giận hơn.
“Bỏ ra mấy vạn mua cái đồ hàng giả, mau bồi thường tiền đi!”
“Trương Trác Tuyệt, cậu vô sỉ thật không hổ với cái tên ba mẹ đặt cho cậu. Tôi bồi thường tiền cho cậu? Cậu không có bệnh chứ? Có bệnh thì đi cách ly, đừng sủa tiếng chó ở đây! Em gái, Bắc Kinh có đại đội bắt chó không?”
“Trương Chiêu Đệ, chị dám đối xử với tôi như vậy, đừng có hối hận!”
“Con dơi trên người cắm lông gà — cậu tính là chim gì!”
Mặc dù hắn bị chị hai mắng nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, luôn có cảm giác hắn sắp gây chuyện không hay.
Khách sạn tôi đã không còn trả tiền nữa, ba mẹ tôi có thể lấy tiền đâu ra? Vậy là ai trả tiền cho bọn họ tiếp tục ở lại? Tiểu Nhan?