Tiêu Ngư Phi Dương - Chương 2
4.
Không trở về? Tôi không nghe nhầm chứ?
“Mẹ, mẹ không về thì ở đâu?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Vốn muốn ở phòng con thuê, nhưng con……Ôi, ở khách sạn cũng được.”
Tôi tức cười, bà ấy không thấy lúc tôi trả tiền ở quầy lễ tân, một đêm ở đây bao nhiêu tiền sao?
“Ba mẹ, hai người có tiền sống ở đây không?”
“Trương Mộng Nam, chị có ý gì? Ba mẹ đến thăm chị, còn muốn bọn họ bỏ tiền?”
“Ba mẹ tôi có thể trả tiền cho họ, nhưng cậu thì không được.” Tôi quay đầu nhìn về phía em trai cứ luôn châm ngòi, nó lại béo lên.
Cả người tựa như một con chuột lang siêu lớn, nhưng bộ mặt lại đáng ghét.
“Tôi và ba mẹ đi cùng nhau, đương nhiên chị cũng phải bỏ tiền!”
“Ba mẹ, nếu muốn mua nhà ở Bắc Kinh, xin lỗi, con không mua nổi, chuyện này không có gì để nói.”
“Không mua cũng được.” Ba tôi ngồi ở trên giường, giày cũng không cởi, làm bẩn cả chiếc drap giường.
“Lấy tiền ra đây, 100 vạn, chúng tao sẽ trở về.”
Quả nhiên, ba mẹ đến tìm tôi, vĩnh viễn chỉ có một việc: Đòi tiền.
“Chị cười cái gì?” – Trương Trác Tuyệt nhìn chằm chằm tôi, vênh váo tự đắc, giống như người đưa tay xin cơm không phải hắn.
“Tôi cười các người không có văn hóa, không có kiến thức, ba thật sự cho rằng con gái của ba có thể có được 1 triệu sao?”
“Tôi mới làm việc có bốn năm, ba bảo tôi đi đâu lấy cho ba 1 triệu?”
“Đó là vấn đề của mày.” Ba tôi cứng nhắc kết luận.
Tôi mỉm cười: “Khách sạn tôi sẽ trả thêm tiền một tuần, các người tự suy nghĩ đi, tiền tôi không có, cho dù ba bán tôi đi cũng không đổi được một triệu đâu.”
Trên đường về nhà luôn gặp đèn đỏ, rất giống với cảnh khó khăn của cuộc đời tôi.
Năm 7 tuổi, trong lòng tôi tràn đầy vui mừng vì mình sắp có một đứa em trai, cho dù đó là của chú bác khác.
Bởi vì có em trai, mẹ sẽ không bị lão thái thái mắng là vô dụng nữa. Có em trai, ba cũng sẽ vui vẻ một chút, sẽ không bị người khác cười nhạo khi uống rượu đánh bài.
Tôi còn nhớ, đó là lúc tôi 6 tuổi, ba tôi đi đánh bài, thắng vài ván liền có người bắt đầu nói những lời kỳ quái: “Nếu không phải vận may của mỗi người đều đã được định đoạt, thì ba đứa con trai của tôi nhất định sẽ dành hết vận may của mình cho tôi rồi.”
Một bàn người, chỉ có nhà tôi không có con trai, mặt ba tôi nghẹn đỏ, cầm bài cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Ba tôi thua liền mấy ván, mấy chú khác mặt mày hớn hở, bọn họ lại là bạn tốt. Ngày đó, mẹ tôi rất tức giận, trách ba tôi thua tiền.
“Đây chính là sinh hoạt phí một học kỳ của Nữu Nữu.”
“Ôi, đúng là phụ nữ, đừng quản chuyện của tôi.” Ba tôi không kiên nhẫn, thấy tôi chơi đùa ở một bên, lông mày nhíu thành chữ” Xuyên “.
“Hừ, con gái học nhiều như vậy có ích lợi gì? Không có con trai thì người ta sẽ coi thường.”
Mẹ tôi cuối cùng cũng có thai. Nói là tin vui, nhưng không ai thật sự vui vẻ. Lão thái thái trong miệng lẩm bẩm: “Đừng lại là nha đầu, đừng lại là nha đầu”.
Ba tôi rầu rĩ: “Lại là nha đầu thì làm sao bây giờ? Còn không bằng không mang thai, miễn cho làm cho người ta chê cười.”
Chị cả tôi cũng không vui, chị ấy đốc thúc tôi và chị hai làm bài tập.
“Các em hãy nhớ kỹ, cái nhà này là của em trai, bất kể là em trai có ở đâu, đều là của em trai.”
Tôi có chút không phục, giơ kẹo cao su trong tay lên: “Chị cả, đây là nhà của em.”
Chị cả ngẩn ra, bất đắc dĩ cười cười, sờ sờ đầu tôi: “Ngoan, em phải sống đúng như mong đợi của mình và học tập chăm chỉ nhé, phải đọc sách thật nhiều.”
Tôi hỏi chị cả: “Phải đọc bao nhiêu thì mới tính là tốt đây?”
Chị cả chỉ vào sách giáo khoa và bài thi của mình: “Phải đạt điểm tối đa, phải tốt hơn tất cả mọi người, em không nên so với bất cứ ai, phải so với chính mình, phải so với một phần trăm.”
Tôi và chị hai gật đầu, từng nét từng nét nghiêm túc viết chữ, chị cả nhẹ nhàng thở dài.
Ngày mùng hai tháng giêng, trong nhà có người tới, tôi nghe lén được, là muốn kết hôn với chị cả. Tôi rất khiếp sợ, chị cả còn là học sinh trung học, sao lại muốn lập gia đình?
Bởi vì tôi tuổi nhỏ nhất, người lớn không đề phòng tôi, tôi liền bị chị hai phái đi tìm hiểu tình hình địch. Dưới miệng bà môi giới có nốt ruồi, miệng cử động thì nốt ruồi cũng cử động theo.
Tôi nghe một lúc, liền nhỏ giọng khóc chạy về phòng. Chị hai gấp đến độ hỏi tôi thế nào, bọn họ nói cái gì. Tôi nhìn chị cả vẻ mặt chết lặng, oà khóc lên: “Bọn họ, bọn họ nói muốn gả chị cả cho đứa con què nhà bọn họ, nói…… Nói có 180 ngàn tiền sính lễ, số tiền đó sẽ giữ lại cho em trai học hành.”
Thân thể chị cả lắc lư, chị hai che miệng tôi lại, gấp đến chảy nước mắt: “Chị! Chị còn do dự cái gì!”
Đêm hôm sau, trong làng có hai người mất tích. Một người là con trai út nhà trưởng thôn, đó là một sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp đại học nông nghiệp liền trở về thôn, hiện tại đã đi.
Một người là chị cả nhà tôi, không ai biết chị ấy nhảy tường trốn đi lúc nào, suốt đêm đi vào trấn.
Ba tôi tức giận chửi ầm lên, mẹ tôi yên lặng rơi lệ, vì em trai trong bụng lại không dám khóc lớn. Bà nội cầm dây mây quất lên người chị hai của tôi: “Đồ bồi thường tiền! Sói mắt trắng! Đồ không có mẹ! Ăn cơm nhà tao, lại phá chuyện nhà tao!”
Sau đó tôi mới biết được, là chị hai khuyên bảo chị cả, tìm đến con trai út nhà trưởng thôn, cầu xin anh ấy dẫn chị tôi đi.
Chị cả đã đến phía nam, viết cho chị hai một bức thư. Ba tôi đoạt lấy, trợn mắt nhìn, nhưng ông không biết chữ, thư cuối cùng đến tay tôi.
Tôi đọc cho họ nghe, nhưng đoạn cuối cùng, tôi không đọc. Đó là lời chị tôi viết cho tôi và chị hai.
Chị cả nói, các em phải chăm chỉ đọc sách, chị hiện tại liều mạng kiếm tiền, sau này nhất định trở về trường một lần nữa.
Chị gái còn nói, nếu trong nhà không trả tiền, thì lên thị trấn làm một tấm thẻ ngân hàng, chị ấy sẽ chuyển tiền vào trong đó. Nhớ kỹ, thẻ và tiền này, ai cũng không thể nói, ai cũng không thể nói!
5.
Lúc em trai 5 tuổi, chính là tiểu bá vương trong thôn. Đánh nhau, leo cây, trộm tiền, mỗi thứ hắn đều thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ học tập.
Bà nội nuông chiều hắn, mẹ tôi cũng chiều chuộng hắn khi bà đã có một cậu con trai những năm cuối đời, ba tôi làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, dù mệt đến mức không thể đứng thẳng nhưng ông vẫn vui vẻ.
Ông nói rằng ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì lợi ích của con trai mình. Chị hai lên trung học phổ thông, thành tích không lý tưởng, chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy cảm thấy đi học không phải lối thoát duy nhất.
“Chị, chị quên lời chị cả nói rồi sao?” Chị ấy quay đầu sang một bên. Lúc chị ấy đề xuất không thi đại học, ba mẹ đều vui mừng muốn chet.
Em trai cười lạnh, học theo giọng điệu của bà nội nói một câu: “Một nha đầu cũng không nên học lên đại học, nếu không tâm tư sẽ không còn như trước nữa.”
Nhìn người một nhà như vậy, trong lòng tôi một mảnh bi thương. Tôi bắt đầu chăm chỉ đọc sách hơn, học ngày học đêm, làm bài thi đến mức nôn mửa.
Tôi thi đậu vào trường trung học trọng điểm trong thị trấn, ba không muốn cho tôi đi, nhưng hiệu trưởng đến hai chuyến, nói miễn học phí cho tôi, còn có học bổng.
Ông ta động tâm, lại bị bà nội nói một câu “Không bằng giữ lại lập gia đình”, khiến ông ta do dự.
Tôi quấn quít lấy mẹ tôi, mỗi ngày tan học liền làm việc nhà nông, em trai đánh tôi, mắng tôi, tôi đều cười và cố nhẫn nại.
Tôi đang dùng hành động nói cho bà ấy biết, tôi rất yêu bà ấy, tôi rất yêu gia đình này, đây là nhà của tôi.
“Mẹ, chờ con lấy được học bổng, đều cho mẹ hết, con mỗi ngày học tập, cũng không có chỗ cần dùng tiền.”
“Ba, con tốt nghiệp trung học sẽ trở về, con thích thôn chúng ta, con muốn lập gia đình sớm một chút.”
Khoảng thời gian đó, em trai tôi luôn tìm tôi kiếm chuyện, còn cùng bọn côn đồ trong thôn đòi tiền tôi.
“Tôi không có tiền, tiền không phải đều cho cậu hết rồi sao?”
“Cái rắm, chị khẳng định có giấu tiền, tôi nhìn thấy chị đi mua sách, chị không cho tôi tiền, tôi sẽ méc ba mẹ!”
Tôi oán hận nắm chặt nắm đấm, đó là tiền chị tôi để lại cho tôi đọc sách, tuyệt đối không thể bị ba mẹ biết.
Tôi hỏi bạn học vay mượn, tôi giúp cô ấy làm bài tập.
“Vậy sau này cậu cũng giúp tớ làm bài tập!”
Vì không muốn ba mẹ biết tôi có tiền, tôi chỉ có thể đáp ứng. Mà em trai tôi hình như phát hiện ra con đường phát tài, nó ở lớp bọn họ dùng tôi kiếm tiền, một phần bài tập 5 đồng.
Tôi ngoại trừ đi học, còn phải làm bài tập tiểu học, từ tối đến hừng đông. Bởi vì ngủ không đủ giấc, thân hình tôi gầy gò ốm yếu, hiệu trưởng nói nhìn tôi giống như một con chuột nhỏ.
Nhưng nỗ lực thì sẽ được đền đáp. Tôi gạt người trong nhà, các bạn học của tôi cũng giúp tôi, giáo viên cũng giúp tôi, tôi thuận lợi tham gia thi đại học.
Thanh Hoa giúp tôi có cơ hội rời khỏi sơn thôn nhỏ này thay đổi vận mệnh của mình, tôi gọi điện thoại cho chị cả, chị ấy mừng đến phát khóc.
Vào thời điểm đó, chị đã mở hết cửa hàng Taobao này đến cửa hàng khác ở Nghĩa Ô bằng sự chăm chỉ của mình.
Chị ấy nói với tôi, chị ấy đã mua nhà, tìm bạn trai và chuẩn bị kết hôn. Tôi có chút lo lắng, hộ khẩu của chị ấy vẫn còn trong tay ba mẹ.
Chị cả ở trong điện thoại nở nụ cười, nói: “Mộng Nam, em yên tâm, chị nhất định sẽ không để cho hai người bị bọn họ ức hiếp.”