Tiêu Diệt Trà Xanh Ở Thời Mạt Thế - Chương 5
13.
Dưới sự điều dưỡng của tôi, Lộ Vi ngày càng ổn định hơn.
Tiểu đội trưởng khuyên tôi: “Úy Sở, cô đừng quá thân thiết với Lộ Vi. Dù sao anh ta cũng là người ngoài, không nên quá tin tưởng.”
Tôi gật đầu nghe theo.
Anh ấy muốn nói rất nhiều lần nhưng lại thôi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Gần đây Bạch Thiến Thiến rất hay vui vẻ trò chuyện với anh ta, tôi cảm thấy Lộ Vi thích cô ta.”
Tiểu đội trưởng nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng tôi hiểu ý của anh ấy.
Anh ấy cho rằng tôi thích Lộ Vi, nhưng anh ấy sợ tôi lại không đấu được với Bạch Thiến Thiến, cuối cùng sẽ đau khổ.
Dáng vẻ quan tâm nhưng không dám nói rõ này rất giống anh trai tôi.
Nhưng anh ấy không phải.
“Không sao, tôi có chừng mực.”
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra điểm không thích hợp.
Tần suất tôi gặp Bạch Thiến Thiến ngày càng nhiều.
Có vài lần tôi còn phát hiện bọn họ trò chuyện rất vui vẻ trong phòng bệnh.
Tôi càng ngày càng bất an.
Sau đó Lộ Vi còn nói với tôi: “Tôi cảm thấy tôi đã gần khôi phục, bác sĩ Úy, tôi có thể rời khỏi đây rồi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Vậy xem ra anh không cần thay thuốc nữa.”
Lộ Vi hơi nhíu mày nhưng lại không nói gì.
Tôi xoay người rời đi, vừa mở cửa ra đã thấy nụ cười đắc ý của Bạch Thiến Thiến.
Cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói với cô rồi, Úy Sở, dáng vẻ ma chê quỷ hờn này của cô sao mà Lộ Vi thích được? Anh ấy chỉ cần cô chữa bệnh cho mình mà thôi.”
Nói rồi cô ta đi vào phòng bệnh, cố ý nói trước mặt tôi: “A Vi, em đã chuẩn bị phòng cho anh rồi, ở cạnh phòng em nha.”
Lộ Vi cười nhạt: “Được, cảm ơn em, Thiến Thiến.”
Giờ phút này, cảm giác bất an của tôi lên đến đỉnh điểm.
Tôi muốn tát cho anh một cái, muốn hỏi xem anh có nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không!
Nhưng tôi biết anh cũng không làm gì được.
Cảm giác bất lực dâng cao.
Đi chưa được bao xa đã có người gọi tôi: “Chị Sở! Thẩm Tử Tiêu và Lộ Vi đánh nhau! Cô mau đến xem đi!”
Lúc tôi chạy đến nơi, phòng bệnh đã tán loạn.
Hai người đàn ông tay không tấc sắt nhưng đánh nhau đỏ mặt tía tai.
Người sáng suốt cũng thấy được Thẩm Tử Tiêu ở thế yếu.
Trên mặt anh ta đều là vết thương, hết xanh lại đỏ.
Càng kì lạ hơn là, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lộ Vi lại nhấn đầu Thẩm Tử Tiêu xuống bồn cầu.
Những người chướng mắt với Thẩm Tử Tiêu đứng ngoài vỗ tay.
Thẩm Tử Tiêu tức đến muốn thổ huyết, anh ta giãy dụa, cuối cùng mặt đầy nước bẩn: “Lộ Vi, mày đi chết đi!”
Hai người lại lao vào đánh nhau.
Dường như Bạch Thiến Thiến rất hưởng thụ cảm giác hai nam tranh một nữ này, không quên lo lắng nói vài câu: “Hai người đừng đánh nhau nữa! Hai người đừng đánh nhau nữa!”
Sau đó an vị ngồi một bên uống trà.
Tôi không nhịn được nữa: “Bạch Thiến Thiến, nói người đàn ông của cô cút ra khỏi tầng này! Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh!”
Nơi này còn có bệnh nhân khác, hơn nữa bên cạnh còn là phòng phẫu thuật, làm hỏng phòng bệnh rồi sau này sẽ không có chỗ dùng nữa.
Bạch Thiến Thiến không động đậy.
Tôi vừa chạm tay lên đao thì Lộ Vi đã như chó điên mà đánh về phía sau lưng tôi.
Tiểu đội trưởng nói lớn: “Cẩn thận!”
Phản ứng của tôi rất nhanh, tôi nhanh chóng nhảy sang một bên.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lộ Vi như kị sĩ đứng cạnh Bạch Thiến Thiến.
“Đường Vi này thật vô tâm! Rõ ràng là chị Sở cứu anh ta mà anh ta lại muốn tấn công chị Sở!”
“Không phải lúc trước hai người họ còn rất ổn sao? Sao bây giờ lại thế này rồi?”
“Chắc chắn là do Bạch Thiến Thiến làm! Cô ta thích nhất là làm tiểu tam, mọi người cũng không phải không biết. Cô ta cướp không ít bạn trai của người khác rồi!”
Nghe vậy ánh mắt sắc như dao của Lộ Vi lướt qua phòng: “Bác sĩ Úy là ân nhân cứu mạng tôi, điều này đúng, nhưng Thiến Thiến là người yêu của tôi, đây là hai chuyện khác nhau. Thiến Thiến không phải là người thứ ba, đừng để tôi nghe thấy những lời này lần nữa.”
Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt thẹn thùng: “Mấy người bọn họ vốn nhiều chuyện, cứ để bọn họ nói đi, chỉ cần A Vi tin em là được rồi.”
Tôi nghe mà buồn nôn: “Lộ Vi, lúc đó tôi nên để anh chết ở nhà kho mới đúng.”
Ánh mắt Lộ Vi lạnh như băng: “Bác sĩ Úy, nếu như cô nhất định phải đối địch với Thiến Thiến thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Bạch Thiến Thiến đắc ý muốn điên rồi, cô ta cười đến mức run người: “Ôi chao, A Vi, sao anh lại nói như vậy. Cũng phải cảm ơn Sở Sở vì đã đưa anh đến bên cạnh em chứ.”
Tôi nắm chặt tay, hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại được.
Tôi sợ bản thân không kiềm chế được mà rút đao ra.
Bạch Thiến Thiến cười đến gần tôi nói nhỏ:
“Úy Sở, tất cả mọi thứ thuộc về cô tôi đều muốn cướp.”
“Cô không xứng với những thứ tốt như vậy. Chỉ có tôi mới xứng.”
14.
Lộ Vi khôi phục rất nhanh.
Trên danh sách nhiệm vụ xuất hiện tên của anh.
Anh mời Bạch Thiến Thiến: “Ngày mai chúng ta cùng làm nhiệm vụ nhé, em đưa Tử Tiêu đi nữa, anh muốn xóa bỏ hiềm khích lúc trước với anh ta. Dù sao tụi anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh em.”
Giọng nói của anh ra vẻ hào phóng, vẻ mặt lại có chút uất ức.
Bạch Thiến Thiến hôn nhẹ lên khuôn mặt anh: “Bảo bối anh thật hiểu chuyện. Trong tất cả bọn họ, em thích anh nhất.”
Chỉ một hai câu đã dỗ Lộ Vi vui vẻ.
Ngày xuất phát, tôi đứng ở trạm với cương vị canh gác nhìn xe bọn họ xa dần.
Một lần làm nhiệm vụ, năm người một đội.
Trong chiếc xe kia, ngoài Bạch Thiến Thiến, Thẩm Tử Tiêu và Lộ Vi ra thì còn hai đối tượng đánh dấu khác.
Sau hai mươi phút, tôi vụng trộm chuồn ra khỏi căn cứ.
Bọn họ đã đến trường học, đang tìm vật tư.
Tôi đậu xe bên đường, nhanh chóng vào từ cửa sau, dùng kính viễn vọng quan sát hành động của bọn họ.
Rất nhanh thời cơ đã đến, tôi mở miệng cống ra.
Bên trong đều là zombie.
Lấy người phải trả lại cho người, đây là lẽ đương nhiên.
Giống như tôi lúc đầu, Bạch Thiến Thiến nhanh chóng phát hiện có chỗ không ổn, cô ta hô to: “Bảo vệ em!”
Nhưng từ khi bắt đầu Lộ Vi đã sớm lặng lẽ tách Bạch Thiến Thiến và mấy người Thẩm Tử Tiêu ra.
Tôi vừa mở cửa, Lộ Vi đã hành động.
Anh vẫn như những gì chúng tôi ước hẹn, đẩy hai đối tượng đánh dấu kia ra ngoài rồi khóa trái.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Bạch Thiến Thiến hét lớn: “Lộ Vi! Anh làm gì vậy! Anh điên rồi!”
Lộ Vi không điên.
Đây là kế hoạch chúng tôi đã sớm bàn từ trước. Trước đó diễn kịch trước mặt mọi người là vì để Bạch Thiến Thiến tin tưởng, Lộ Vi hoàn toàn bị cô ta khống chế, hệ thống của cô ta không gì là không làm được.
Có lẽ hệ thống đã từng nhắc nhở cô ta, cô ta không thể hoàn toàn khống chế Lộ Vi.
Nhưng Bạch Thiến Thiến quá tự tin. Mà Lộ Vi lại diễn quá tốt.
Con đường này cũng nằm trong kế hoạch của tôi, Lộ Vi chỉ cần mang họ đến đây là được.
Dưới sức ảnh hưởng của hệ thống, Lộ Vi không thể làm Bạch Thiến Thiến bị thương, cho nên chỉ có thể để tôi đến tự tay đâm cô ta.
Thẩm Tử Tiêu chắn trước mặt Bạch Thiến Thiến, vừa chém zombie vừa thuyết phục Lộ Vi: “Lộ Vi, anh quên lời thề của chúng ta rồi sao? Chúng ta đã từng thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ Thiến Thiến!”
Tôi nhanh chóng bò lên cao, cười nói: “Anh bớt xem tiểu thuyết đi, kịch bản hai xu như vậy cũng nói được sao.”
Tôi nắm chặt dao nhỏ trong tay, nhắm chính xác vào bả vai Thẩm Tử Tiêu.
“A!!!”
Dao nhỏ cắm vào xương bả vai của anh ta, Thẩm Tử Tiêu kêu to.
Zombie dưới chân tôi nghe được tiếng động, tất cả đều quay lại tấn công anh ta.
Bạch Thiến Thiến cầm súng bắn loạn về phía tôi.
“Đi chết đi chết đi chết đi! Tao giết chết mày, con khốn này!”
Chết cười, căn bản không bắn được.
Trong súng không có đạn, Bạch Thiến Thiến khóc lóc vô cùng đáng thương: “A Vi, anh mau đến cứu em đi! Vì sao anh không yêu em! Em là Thiến Thiến đây!”
Vẻ mặt Lộ Vi hiện lên sự mâu thuẫn nhưng vẫn không di chuyển như cũ.
Cuối cùng Thẩm Tử Tiêu bị cắn một cái.
Trước khi chết, anh ta đưa Bạch Thiến Thiến đến đầu cầu thang, dùng cơ thể ngăn zombie để cô ta có thể rời đi.
“Thật cảm động.”
Tôi vỗ tay, sau đó xoay người đuổi theo Bạch Thiến Thiến.
Cô ta bị zombie vây lại ở tầng bốm.
Đã quá lâu rồi cô ta không tự giết zombie, động tác vô cùng vụng về.
Tôi vừa xử lí mấy zombie xung quanh, một tay nắm lấy tóc cô ta kéo lên sân thượng.
Bạch Thiến Thiến không ngừng giãy dụa: “Úy Sở con khốn này! Mày chắc chắn chết không yên lành!”
“Tao nói cho mày biết! Mày biết vì sao tao lại để anh mày chết không? Vì anh mày đối xử với mày quá tốt!”
“Trước đây tao nói Nhãn Kính giết chết bạn mình, anh ta làm không chút do dự!”
“Nhưng anh mày ngay cả mắng mày cũng không muốn! Tao cần loại chó liếm này làm gì nữa!”
Không ngờ cô ta có thể nói những lời như vậy!
Tôi tát mạnh vào mặt Bạch Thiến Thiến: “Cô có phải là con người không vậy! Cô bị điên rồi!”
Tôi rất hận cô ta.
Cô ta vẫn tiếp tục nói: “Tao nói cho mày biết, mấy nhiệm vụ mày đi làm cũng là tao sắp xếp người đi hại mày. Nhưng ai ngờ mạng mày lại lớn như vậy, lần nào cũng thoát chết!”
Vì tôi cũng có hệ thống nha.
Chỉ cần phát hiện sát ý là hệ thống sẽ nhắc nhở tôi.
Cô ta còn đang muốn nói gì đó thì tôi lại đột nhiên cười: “Bạch Thiến Thiến, cô nói với tôi những điều này vào lúc này là muốn kéo dài thời gian sao?”