Tiêu Diệt Trà Xanh Ở Thời Mạt Thế - Chương 4
10.
Hơn một tiếng sau, tôi lấy đạn ra, băng bó cẩn thận vết thương của người đàn ông.
Bác sĩ Trương thở phào nhẹ nhõm, anh ấy lau mồ hôi trên trán, nhìn còn căng thẳng hơn cả tôi.
“Chị Sở, cô biết phẫu thuật thật sao! Tôi còn tưởng rằng…”
Tôi cười không nói gì, lúc đi ra khỏi phòng phẫu thuật mới phát hiện bên ngoài có một đám người đứng chờ.
Bạch Thiến Thiến đắc ý: “Úy Sở! Cô hại chết người rồi! Cô nhất định phải đền mạng!”
Tôi xoa cần cổ đau nhức: “Ai nói anh ta chết? Cô tận mắt thấy sao?”
“Không phải chứ? Cô thật sự cho rằng mình là bác sĩ đấy à? Úy Sở, mọi người đều là đồng đội với nhau, không ai đành lòng ép cô chết cả, cô tự mình rời khỏi đây đi!”
Dáng vẻ này nhìn như cô ta thật sự là người đứng đầu vậy.
“Sao, tôi đi rồi thì cô thay tôi làm nhiệm vụ mỗi ngày sao?”
Mọi người vừa nghe đến đây đã không giữ nổi bình tĩnh.
“Bạch Thiến Thiến, cô có vấn đề về thần kinh à? Chị Sở đi hay không cũng phải mở hội đồng bỏ phiếu, đây là việc cô làm chủ được à?”
“Tôi đã sớm thấy Bạch Thiến Thiến nhằm vào chị Sở rồi, trước kia không thấy cô ta phiền phức mà sao giờ càng nhìn càng thấy buồn nôn vậy?”
“Bạch Thiến Thiến, bản thân cô mỗi lần ra ngoài đều mang theo một đám đàn ông thì thôi đi, bọn họ tự nguyện làm chó liếm của cô chúng tôi cũng không ý kiến, nhưng chúng tôi không có sức hút như cô. Không có chị Sở thì ông đây đã chết đến ba lần rồi!”
“Chị Sở mà đi tôi cũng đi!”
“Tôi cũng vậy! Bạch Thiến Thiến khiến căn cứ ngột ngạt khó thở, tôi đã không nhịn được từ lâu rồi!”
Mọi người càng nói càng kích động, sắc mặt Bạch Thiến Thiến ngày càng khó nhìn.
Tôi bình tĩnh nói: “Hay là mấy người vào nhìn bệnh nhân đi rồi hãy nói tiếp?”
Có tôi nhắc nhở, cuối cùng bọn họ cũng nắm được trọng điểm.
Lập tức có người kinh ngạc hô lên:
“Ôi mẹ ơi! Còn sống! Còn thở nữa này!”
“Hơn nữa sắc mặt cũng tốt hơn nhiều! Không phải chứ, chị Sở, chị biết phẫu thuật thật à?”
“Chị Sở, cô còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà chúng tôi chưa biết vậy!”
Lúc này bác sĩ Trương mới có cơ hội nói một câu hoàn chỉnh: “Thao tác của chị Sở rất chuyên nghiệp, không giống làm bừa chút nào.”
Tôi nhún vai: “Mọi người quên bố tôi là ai rồi sao?”
“Đúng nha! Viện trưởng bệnh viện Tây Nhã! Danh hiệu bàn tay vàng khoa ngoại!”
“Hóa ra là vậy! Chị Sở, cô cũng ngầu quá rồi đó!”
“Bạch Thiến Thiến, cô còn muốn nói gì không, cô tâm phục khẩu phục chưa, mau xin lỗi chị Sở đi!”
Thẩm Tử Tiêu cùng đám người đánh dấu đứng trước mặt Bạch Thiến Thiến.
Vẻ mặt cô ta vô tội, ánh mắt ngập nước như sắp khóc đến nơi: “Tôi cũng chỉ vì muốn một lời giải thích cho bệnh nhân mà thôi, tôi cũng đâu có nhắm vào cô ấy. Nếu mà nói ai nhắm vào ai thì phải là cô ấy nhắm vào tôi mới đúng.”
Thẩm Tử Tiêu cầm gậy bóng chày, dáng vẻ nói một lời khó nghe là anh ta sẽ đánh: “Đúng vậy, Thiến Thiến chỉ lương thiện quá mà thôi! Mấy người dựa vào đâu mà nói cô ấy như vậy?”
Một đối tượng bị đánh dấu khác cũng nói: “Thiến Thiến không sai! Dựa vào đâu mà cô ấy phải xin lỗi?”
Có người lên tiếng thay tôi: “Đâu ra chuyện đã phế rồi còn lí luận vậy! Xin lỗi! Nhất định phải xin lỗi!”
“Đúng vậy, dựa vào đâu mà chị Sở lại bị bọn họ bắt nạt như vậy chứ? Xin lỗi đi!”
Mọi người ồn ào.
Bạch Thiến Thiến có hệ thống trợ giúp, cô ta căn bản không phải chịu bất kì tổn thương nào.
Tiếp tục làm loạn cũng chỉ thêm phiền não.
Tôi nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, tất cả mọi người đi làm việc của mình đi.”
Đến khi mọi người đi hết rồi Bạch Thiến Thiến mới đi đến sát bên tôi: “Úy Sở, để rồi xem! Cô sẽ không được đắc ý lâu đâu!”
Tôi không thèm để ý đến cô ta, tôi làm như không nghe thấy rồi rời đi.
11.
Người đàn ông kia rất nhanh đã tỉnh lại.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là ân nhân cứu anh, là tôi đưa anh về, bây giờ anh rất an toàn, giải phẫu cũng là tôi làm.”
Hàng lông mày anh tuấn của anh nhíu lại, xem ra thuốc tê đã mất hiệu lực.
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Úy Sở.”
Giọng người đàn ông hơi khàn nhưng rất êm tai: “Lộ Vi.”
“Làm một giao dịch đi. Tôi biết anh muốn đến khu lánh nạn Tây Bắc, tôi có thể đi cùng với anh, lực chiến đấu của tôi không tệ, điều kiện là anh phải giúp tôi một chuyện nhỏ.”
Hệ thống nói với tôi lực chiến đấu của người này rất xuất sắc, sẽ là bạn đồng hành không tệ.
Lộ Vi không chút do dự: “Cô đã cứu tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô.”
Tôi rất hài lòng với thái độ của anh ta
“Tiếp sau đây anh sẽ yêu một người phụ nữ đến mức không có thuốc chữa. Tôi muốn anh đối xử với cô ta như gần như xa, biểu hiện càng lạnh nhạt càng tốt.”
Chỉ có như vậy thì Bạch Thiến Thiến mới luôn có hứng thú với anh.
“Anh phải cam kết, cho dù như thế nào anh cũng phải đặt báo ân lên đầu! Anh có thể nghe theo lệnh của cô ta, nhưng anh tuyệt đối không thể quên ai mới là người cứu anh!”
Vẻ mặt Lộ Vi có hơi ngơ ngác nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Tôi bĩu môi, nhìn thì mạnh mẽ mà không ngờ lại ngốc như vậy.
Cái gì cũng không hỏi, cứ thế mà đồng ý.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi anh sẽ biết tôi đang nói gì.
Nghe nói ngày mai Bạch Thiến Thiến muốn đi làm nhiệm vụ, chắc là muốn giết zombie để lấy điểm tích lũy. Cô ta đã không chờ được nữa mà muốn đánh dấu Lộ Vi để anh yêu mình.
Thật ra tôi cũng có hơi nghi ngờ, anh có thể làm được thật sao? Thật sự có thể duy trì tỉnh táo sao?
Dù sao tôi đã được chứng kiến quá nhiều người đột nhiên yêu Bạch Thiến Thiến đến mức điên cuồng.
Ngay cả anh trai yêu thương tôi nhất cũng vì vậy mà chết.
Lộ Vi hỏi tôi: “Ở nơi tìm thấy tôi cô có thấy một đứa bé không? Cao hơn cô một cái đầu, đeo balo cao bồi, áo trắng quần đen, nhìn khá giống tôi.”
Tôi nói thật: “Không có, đó là ai?”
Ánh mắt anh hơi ảm đạm: “Em trai tôi.”
Tôi suy nghĩ rồi hỏi: “Trước khi hôn mê anh ở đâu? Trong nhà kho sao?”
Vẻ mặt anh nặng nề: “Không phải, chúng tôi bị tập kích trong quảng trường, có người muốn cướp vật tư của chúng tôi.”
Mạt thế chính là như vậy.
Lòng người càng đáng sợ hơn zombie.
Tôi không quá ngạc nhiên, chỉ nói: “Vậy có nghĩa cậu bé đã đưa anh đến nhà kho trước rồi ra ngoài tìm thuốc hoặc gì đó. Cậu ấy muốn cứu anh.”
Tôi hỏi anh có ảnh của em trai mình không.
Tôi hỏi hệ thống: [Có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy tin tức của em trai anh ta không?]
[Có thể.]
“Bây giờ Lộ Tiêu rất an toàn. Cậu bé về nhà kho không thấy anh, cho rằng anh đã chết nên đã đi theo đội ngũ khác rồi.”
Vẻ mặt Lộ Vi vô cùng ngạc nhiên: “Cô…”
“Tôi nói tôi có thể đoán mệnh, anh có tin không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt thành thật: “Tôi tin.”
Thật dễ lừa.
“Sau này ra ngoài tôi sẽ chú ý đến tung tích của cậu ấy, tôi có thể giúp anh tìm cậu bé, điều kiện tiên quyết là anh giúp tôi trước. Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu, cơ bản thì vết thương của anh gần khỏi là có thể xong việc.”
12.
Thỉnh thoảng Bạch Thiến Thiến sẽ đến đây đi qua đi lại.
Khác biệt duy nhất với lúc cô ta điên cuồng theo đuổi anh tôi ở đại học là bây giờ cô ta vô cùng kiêu ngạo, nhiều lắm là thỉnh thoảng trò chuyện rồi trêu chọc Lộ Vi.
Dù sao có hệ thống hỗ trợ, chỉ cần cô ta muốn thì người đàn ông nào cũng sẽ yêu cô ta.
Lộ Vi rất nghe lời tôi, đối xử với Bạch Thiến Thiến vô cùng lạnh nhạt.
Bạch Thiến Thiến cảm nhận được thất bại trước nay chưa từng có: “Chàng trai, anh đã khiến tôi cảm thấy hứng thú.”
Tôi nghe lời này mà líu cả lưỡi.
Sến súa.
Lộ Vi nhíu mày không nói, mãi đến khi tôi bước vào mới giãn mày mỉm cười: “Bác sĩ Úy, cô đến rồi.”
“Ừm, anh cảm thấy thế nào?”
Anh phối hợp nâng áo lên: “Vẫn ổn. Ngoài đau đớn ở bên ngoài ra thì không cảm thấy quá nhiều.”
Bạch Thiến Thiến trợn mắt, cô ta đứng dậy kéo áo anh xuống: “Lộ Vi! Anh không tuân thủ nam đức à!”
Tôi cảm thấy buồn cười, dáng vẻ này giống như Lộ Vi đã là vật sở hữu của cô ta vậy.
Đúng là tự tin.
“Bạch Thiến Thiến, cô bị bệnh đấy à? Hay là cô thay thuốc cho anh ta đi?”
Vẻ mặt Lộ Vi cũng không vui: “Cô Bạch, mời cô ra ngoài cho.”
Bạch Thiến Thiến hung dữ trừng mắt với tôi rồi quay người đi.
Lúc thay thuốc, Lộ Vi nói với tôi: “Tôi cảm thấy mình rất kì quái, rõ ràng tôi không có bất kì rung động nào với cô ta nhưng khi thấy cô ta trái tim sẽ đập loạn. Cảm giác rất kì quái.”
Tôi biết, hệ thống đoàn sủng của Bạch Thiến Thiến đã phát huy tác dụng.
Hóa ra ngày trước anh tôi có cảm giác như vậy.
Thấy tôi nhìn ngực anh ngẩn người, Lộ Vi hỏi: “Cô có muốn nghe thử không? Đập rất mạnh.”
Tôi nhíu mày: “Tôi không nghe theo ống nghe.”
Lúc này anh mới ý thức được mình vừa nói gì, Lộ Vi luống cuống mặc lại áo: “Tôi không cố ý, tôi không có ý xúc phạm cô, tôi chỉ nghĩ là cô cũng tò mò…”
Lỗ tai của anh đỏ bừng.
Tôi hơi mím môi dọn dẹp dụng cụ.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Lộ Vi hỏi tôi: “Cô ghét Thẩm Tử Tiêu sao? Tôi thấy ánh mắt cô nhìn anh ta rất khinh thường.”
“Ừm, một người rất buồn nôn.”
“Vậy tôi giúp cô chọc tức anh ta.”
Vừa ra khỏi cửa tôi đã thấy Bạch Thiến Thiến đang chờ ngoài hành lang.
“Úy Sở, tôi nói cho cô biết, mặt cô đã xấu xí như vậy thì đừng hòng quyến rũ Lộ Vi! Tôi khuyên cô đừng có mơ mộng hão huyền! Sớm muộn gì anh ấy cũng là của tôi!”
Dáng vẻ hiện tại của Bạch Thiến Thiến vô cùng xứng với bốn chữ, tiểu nhân đắc chí.
Cô ta từng là bạn cùng phòng của tôi. Trước khi trói buộc với hệ thống, cô ta không có chút nổi trội nào, vô cùng bình thường.
Một người bạn cùng phòng khác của tôi từng nói với tôi rằng Bạch Thiến Thiến sẽ vụng trộm dùng mỹ phẩm và mặc đồ của tôi khi tôi không có trong phòng.
Cô ta còn không ngừng nói: “Úy Sở, cô chỉ là tốt số hơn tôi thôi, nếu như tôi có xuất thân như cô thì tôi chắc chắn còn lợi hại hơn cô nhiều.”
Ghen tị và ngu ngốc, tất cả đều được bộc lộ rõ trên người cô ta.
Khuôn mặt của Bạch Thiến Thiến như nắm chắc thắng lợi trong tay: “Tôi nói cho cô biết, Lộ Vi sẽ giống như anh cô vậy, sẽ điên cuồng yêu tôi, vì tôi mà sống mà chết. Cô cứ chờ đó mà xem!”
Tôi nắm chặt tay.
Cô ta ngàn lần đừng nên nhắc đến anh tôi!
Tôi vừa muốn ra tay đã bị đối tượng đánh dấu của cô ta ngăn lại.
Thẩm Tử Tiêu vội vàng ra dáng mình là chính thất: “Cô muốn đụng vào Thiến Thiến thì phải bước qua xác chúng tôi đã!”
Ngu ngốc.
Tôi trực tiếp đấm cho anh ta một cái.
Thẩm Tử Tiêu đau đớn gào to, anh ta ôm mắt: “Úy Sở! Vậy mà cô lại đánh tôi! Sao cô dám!”
Tôi rút đao ra: “Cút!”