Tiêu Diệt Trà Xanh Ở Thời Mạt Thế - Chương 3
8.
Một thời gian nữa lại trôi qua.
[Kí chủ, bây giờ cô đã có đủ điểm tích lũy, có thể đổi lấy tất cả giá trị yêu thích tự nhiên của mọi người, tôi không phải hệ thống đoàn sủng, không thể khiến người ta bán mạng cho cô.]
Hệ thống cầu nguyện có một hạn chế, năng lực nó cung cấp chỉ kí chủ mới có thể sử dụng.
Tôi không giúp được ai, tôi cũng không thể khiến hệ thống của Bạch Thiến Thiến trở nên vô dụng.
Nhưng tôi không cần năng lực được người khác yêu thích này.
Tôi dùng thực lực để nói chuyện.
[Vậy mặt cô thì sao? Cô có muốn chữa không?]
[Gương mặt xinh đẹp ở mạt thế không phải thứ gì tốt lành.]
Hệ thống vô cùng đồng ý: [Cũng đúng. Tiểu Sở, tôi quá tốt số rồi! Sao tôi lại tìm được một kí chủ tốt như cô chứ! Vừa nghiêm túc vừa kính nghiệp! Chúng ta nhất định có thể sống đến cuối cùng!]
Vì điểm tích lũy, thời gian này tôi đều chủ động đi làm nhiệm vụ, số zombie bị tôi giết thời gian này còn nhiều hơn tổng số zombie tôi giết năm ngoái.
Đương nhiên người được tôi cứu cũng không ít.
Tất cả mọi người đều nói:
“Chỉ cần có chị Sở thì tôi không sợ nhiệm vụ nào hết!”
“Có chị Sở ở đây, mạng nhỏ của tôi vô cùng an toàn!”
Trong mạt thế, người có năng lực là người có quyền.
Bây giờ tôi vô cùng có tiếng nói.
Trong cuộc họp, tôi nói thẳng Bạch Thiến Thiến nhất định phải làm nhiệm vụ.
Cô ta căn bản không rời khỏi căn cứ. Lần nào cũng là đối tượng đánh dấu ra ngoài làm nhiệm vụ thay cô ta.
Vậy thì sao tôi có cơ hội xử lí cô ta được?
Thẩm Tử Tiêu là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô ta: “Úy Sở, cô xấu xa vừa thôi! Cô cố ý nhằm vào Thiến Thiến! Cô ấy không ra ngoài làm nhiệm vụ liên quan gì đến cô?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi cũng vì muốn tốt cho cô ta, muốn rèn luyện năng lực của cô ta mà thôi. Sau này không có mấy người ở đây, ai có thể bảo vệ cô ta được? Thẩm Tử Tiêu, miệng anh vừa bẩn vừa thối, tốt nhất nên ngậm lại đi.”
“Nếu như tất cả mọi người đều như cô ta thì có phải sau chỉ cần đi tìm người dẫn đầu nịnh nọt là được không? Tất cả mọi người đều phải có kĩ năng sinh tồn ở mạt thế, chỉ cần có người bảo vệ là được rồi à? Nếu vậy thì sau căn cứ có chuyện cứ để yên cho nó bị hủy diệt đi.”
Mọi người ồn ào đồng ý với tôi.
“Đúng vậy, chị Sở nói không sai. Chúng ta đang sống ở mạt thế, nên có ý thức đối mặt với nguy hiểm. Đứa nhỏ còn phải học cách giết zombie, dựa vào đâu mà Bạch Thiến Thiến được ngồi không hưởng lợi?”
“Thôi đi, tôi cũng không lạ gì cái loại phế vật này, hết ngồi ăn chờ chết rồi lại chờ người ta đến cứu!”
Thẩm Tử Tiêu trợn mắt: “Tôi không cho phép mấy người nói về cô ấy như vậy! Thiến Thiến không phải phế vật! Cô ấy cung cấp giá trị cảm xúc cho tôi!”
Mấy lời vô lí như vậy mà anh ta cũng mở mồm ra nói được.
Tôi buồn cười muốn điên rồi.
“Ồ, giá trị cảm xúc sao. Hay là anh để cô ta đứng uốn éo trước mặt mọi người đi, cùng giúp mọi người tăng giá trị cảm xúc đi.”
“Tại sao cô ta lại cung cấp cho mình anh chứ, giúp mọi người luôn đi, cũng đâu thể chỉ có tác dụng với một mình anh được.”
Sắc mặt Bạch Thiến Thiến vô cùng khó coi: “Úy Sở! Chúng ta đều là nữ, cô có cần phải nói khó nghe như vậy không?”
Tôi hừ lạnh: “Đừng có lôi giới tính ra nói chuyện, cũng đừng có đánh đồng tôi với cô, tôi cũng không phải người hơi tí là khóc lóc dựa dẫm vào đàn ông.”
Tôi cầm đao đứng tại chỗ.
“Còn có ai có ý kiến nữa không? Không có ý kiến thì bắt đầu bỏ phiến, ai có ý kiến thì dùng thực lực để nói chuyện.”
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Thẩm Tử Tiêu tức giận: “Được, nếu như tất cả mọi người đã không chào đón chúng tôi thì chúng tôi đi là được!”
Anh ta kéo tay Bạch Thiến Thiến, đứng dậy muốn rời đi.
Tôi khoanh tay cười nói: “Được, hai người đi đi.”
Nếu như anh ta có năng lực giống như những gì anh ta nói thì bọn họ căn bản sẽ không đợi căn cứ tu sửa xong rồi lại cụp đuôi chạy về.
Nơi này có nước có điện, so với bên ngoài thì đúng là thiên đường.
Quả nhiên Bạch Thiến Thiến lén lườm tôi một cái, sau đó đáng yêu nói: “Tôi có tình cảm với mọi người, tôi không nỡ rời khỏi nơi này. A Tiêu, muốn đi thì anh đi đi, em không đi.”
Sắc mặt Thẩm Tử Tiêu không dễ nhìn chút nào, anh ta tự tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Thiến Thiến ở đâu anh ở đó.”
Bỏ phiếu xong, mục đích của tôi đã hoàn thành.
Dưới sự ảnh hưởng của hệ thống, mọi người đúng là có hảo cảm với cô ta, nhưng lại càng không dám đắc tội tôi.
Dù sao trước sống chết, chút hảo cảm này không đáng để nhắc tới.
Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Lúc cô ta làm nhiệm vụ đều sẽ gọi thêm mấy đối tượng đánh dấu, hơn nữa đều là người khỏe mạnh thiện chiến.
Tôi căn bản không thể phá được vòng bảo hộ của cô ta.
Tôi cần giúp đỡ.
Rất nhanh cơ hội đã đến.
9.
Trong một lần làm nhiệm vụ, tôi gặp một người đàn ông bị thương trong kho hàng bỏ hoang.
Trên người anh có vết đạn, chắc là mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê.
Đúng lúc tôi đang do dự có nên cứu anh hay không thì hệ thống lại đột nhiên sợ hãi thán phục: [Tinh thần lực của người này thật mạnh!]
Tôi dùng vỏ đao đẩy thân thể gầy yếu của anh: [Làm được gì không?]
[Có! Có thể nói người bình thường căn bản không thể nào chống cự được việc bị Bạch Thiến Thiến đánh dấu nhưng người này thì có thể. Mặc dù không thể hoàn toàn chống cự nhưng cũng không đến mức sẽ vì cô ta mà bán mạng… Dù sao anh ta có thể ở một mức độ nào đó mà chống cự lại sức ảnh hưởng của hệ thống!]
Người đàn ông này rất đẹp trai.
Bạch Thiến Thiến mê trai. Đối tượng cô ta đánh dấu hoặc là có bề ngoài xuất chúng, hoặc là có sức mạnh nổi trội.
Người đàn ông này vai rộng eo hẹp, đường nét khuôn mặt rắn rỏi, là kiểu hình Bạch Thiến Thiến thích nhất.
Dám một mình xông vào đây, xem ra sức chiến đấu cũng không tệ.
Tôi có thể sử dụng người này.
Tôi tìm tòi ở trên người anh một lúc, cuối cùng tìm được một tấm bản đồ.
Trên bản đồ vẽ mấy tuyến đường, tất cả đều là đường đi đến một nơi… Khu lánh nạn Tây Bắc.
Nơi đó hoang vắng, là nơi bình yên cuối cùng của đại lục.
Tôi nhét bản đồ vào trong túi, kiểm tra qua cho anh rồi trực tiếp đưa anh đi.
Thật khéo, thời gian trước tôi mới mở kĩ năng bác sĩ ngoại khoa.
Tôi mới chỉ luyện qua zombie, chưa thử trên con người bao giờ.
Bên ngoài không có thiết bị chữa trị thích hợp. Tôi muốn đổi nhưng lại không đủ điểm tích lũy.
Chỉ có thể quay về căn cứ.
Cũng may khoảng các gần, có thể về kịp.
Thấy tôi trở về, mọi người mừng rỡ chào mừng.
Khi thấy người đàn ông tôi đưa về: “Chị Sở, không nên nhặt đàn ông dọc đường đâu!”
Hệ thống vẫn luôn đếm ngược thời gian chữa trị của người đàn ông, anh không còn nhiều thời gian.
Tôi không nói nhảm với bọn họ: “Mọi người nhường đường chút, có lời gì nói sau.”
Bạch Thiến Thiến đẩy đám người kia ra: “Úy Sở, cô làm gì vậy? Bác sĩ Trương ở bên kia! Cô đi nhầm rồi!”
Lần trước căn cứ bị bao vây, bác sĩ ngoại khoa duy nhất trong căn cứ đã bị zombie cắn.
Bây giờ trong căn cứ chỉ còn duy nhất bác sĩ thực tập họ Trương, thỉnh thoảng có thể giúp mọi người băng bó vết thương.
Nhưng như vậy cũng không giúp ích được nhiều.
“Tôi không có ý đi tìm bác sĩ Trương, tôi tự mình làm là được.”
Tất cả mọi người đều giật mình: “Cái gì?”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, hai mắt Bạch Thiến Thiến sáng lên.
Tôi biết ngay mà.
Cô ta chắn trước mặt tôi: “Úy Sở cô điên rồi! Cô biết cái rắm gì! Cô để bác sĩ Trương đến làm đi! Cô muốn hại chết người ta đúng không!”
Có người đồng tình: “Đúng vậy, chị Sở, dù sao cũng là một mạng người, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Thẩm Tử Tiêu giận dữ mắng mỏ: “Úy Sở, cô đúng là thần kinh! Cô đừng tưởng mọi người gọi cô một tiếng chị Sở là nghĩ mình tài giỏi hơn người! Đây là một mạng người! Cô đừng có làm ẩu!”
Tôi lạnh lùng nói: “Người này là do tôi mang về, tôi sẽ phụ trách sinh mạng của anh ta. Mấy người có vấn đề gì sao? Hay là mấy người có người làm phẫu thuật?”
Bác sĩ Trương đến sau, anh ấy vô tội giơ tay lên: “Tôi không làm được thật…”
Tôi nhìn chằm chằm Bạch Thiến Thiến: “Đã nghe chưa? Đừng cmn làm vướng chân tôi nữa.”
Nói xong tôi lập tức rời đi.
Bạch Thiến Thiến ở sau lưng tôi cao giọng nói: “Úy Sở! Nếu như cô không chữa được cho người này thì cô nhất định phải rời khỏi đây!”
Tôi không nghe tiếng chó sủa: “Bác sĩ Trương, đến giúp tôi.”