Tiêu Diệt Trà Xanh Ở Thời Mạt Thế - Chương 2
6.
Ngày tiếp theo, tôi bị thông báo đi làm nhiệm vụ.
Nếu như bình thường, danh sách nhiệm vụ trong một tuần đã được sắp xếp từ trước.
Hôm qua tôi vừa làm, tuần này căn bản không đến lượt tôi.
Bạch Thiến Thiến đắc ý nói: “Sở Sở, cô nhất định phải bình an trở về nha.”
À, hóa ra là cô ta giở trò quỷ, muốn mượn đao giết người nha, cô ta muốn tôi chết trong đám zombie.
Đáng tiếc.
Bây giờ không giống ngày xưa, tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Nhiệm vụ lần này là đến bệnh viện bỏ hoang tìm những loại thuốc cần thiết.
Trên xe, Nhãn Kính nói: “Úy Sở, trước kia bố cô là viện trưởng đúng không, không ngờ lại bị cắn mà chết sớm. Anh cô sau khi chết cũng chỉ còn lại mình cô. Bạch phú mỹ lừng lẫy của đại học Thanh Thành mà bây giờ lại vừa xấu vừa thảm hại, thật đáng thương.”
Anh ta cười trên nỗi đau của người khác.
Tên này hiểu nhất là vạch trần vết sẹo của người ta, thích nhất là đâm vào chỗ đau của họ.
Nhãn Kính là chó liếm trung thành nhất của Bạch Thiến Thiến, thích cô ta từ năm nhất.
Anh ta là người duy nhất không chịu ảnh hưởng của hệ thống mà vẫn yêu cô ta.
Vậy nên cho dù Bạch Thiến Thiến chướng mắt anh ta thì vẫn đối xử với anh ta đặc biệt hơn người khác.
Lúc anh trai còn sống, anh ta thỉnh thoảng còn chế giễu anh tôi, mắng anh tôi là mắt chó coi thường người khác, trước kia thì từ chối lời tỏ tình của Bạch Thiến Thiến, bây giờ thì hay rồi, liếm mãi cũng không với được.
Xe trường học cũng là do anh ta lái đi.
Tôi kề dao lên cổ anh ta: “Không muốn chết thì ngậm miệng lại.”
Tất cả mọi người đều ở trong xe, anh ta không chút sợ hãi: “Nào, Úy Sở, tôi chỉ đùa chút thôi mà, cô cuống cái gì chứ?”
Tôi lạnh lẽo nói: “À, mẹ anh chết rồi, bố anh thối nát, anh thì lại là một con chó liếm, xấu thì thôi đi, lại còn không có chí tiến thủ, vì gái mà đòi sống đòi chết.”
Tôi nhìn về phía những người khác: “Năm nhất anh ta bị Bạch Thiến Thiến từ chối mà đòi nhảy lầu đấy, mọi người còn nhớ không? À đúng rồi, mấy người đâu học trường chúng tôi, đương nhiên không biết rồi. Không sao, giờ mọi người biết rồi đó.”
“Nhãn Kính này, nếu tôi mà là mẹ anh thì không nằm trong quan tài nữa đâu mà tức đến mức đội mồ sống dậy đấy! Sinh ra cái thứ như anh còn không bằng sinh ra miếng thịt nướng cho nhanh!”
Nhãn Kính tức giận, anh ta cầm dao chỉ về phía tôi: “Úy Sở! Cô có tin ông đây rạch nát miệng cô không!”
Tôi nhún vai: “Sao? Tôi cũng đâu phải mẹ anh, tôi chỉ đùa chút thôi mà, anh cuống cái gì chứ?”
Là anh ta chọc tôi trước, tất cả mọi người đều chứng kiến.
Tiểu đội trưởng đứng ra giảng hòa: “Đều là đồng đội với nhau, đừng gây sự nữa.”
Tôi không có ý định gây chuyện với anh ta.
Thứ tôi muốn, là mạng của tên chó này.
7.
Rất nhanh đã đến cổng bệnh viện.
Trước khi xuống xe, Nhãn Kính nở nụ cười quái dị: “Úy Sở, bên trong có không ít zombie đâu. Năng lực của cô kém nhất đội, đến lúc đó cô nhớ khóc lóc van xin tôi, biết đâu tôi lại bỏ qua hiềm khích lúc trước mà cứu cô một mạng đấy.”
Tôi cười lạnh: “Quản tốt bản thân mình đi đồ xấu xí.”
Tiểu đội trưởng nói: “Úy Sở, cô đi theo tôi.”
Anh tôi khi còn sống có quan hệ rất tốt với anh ấy. Anh ấy đã đồng ý với anh tôi sẽ chăm sóc tôi.
Chúng tôi tiến vào bệnh viện.
Zombie ở tầng một cũng không nhiều, đi vào khá thuận lợi, chúng tôi nhanh chóng lấy được thuốc.
Vừa định rời đi thì hệ thống đột nhiên cảnh báo: [Cảnh báo! Kiểm tra thấy sát ý! Cảnh báo! Kiểm tra thấy sát ý!]
Tôi quay lại nhìn, Nhãn Kính mở một cánh cửa ra, bên trong đều là zombie.
Tiểu đội trưởng luống cuống: “Mau đóng cửa lại!”
Nhãn Kính làm như không nghe được, anh ta cầm theo thuốc chạy về phía ngược lại.
Tên khốn này cố ý!
Anh ta muốn giết tôi còn không màng đến tính mạng của tất cả mọi người trong đội!
Nghe thấy tiếng động, đám zombie giương nanh múa vuốt lao lên.
Tiểu đội trưởng hét lớn: “Chạy!”
Số lượng zombie quá nhiều, chỉ chiến đấu thôi là chuyện không thể, chúng tôi chỉ có thể vừa đánh vừa luì.
Đội ngũ nhanh chóng bị tách ra, tiểu đội trưởng vẫn luôn che chở tôi, nhưng khó tránh khỏi lúc không chú ý được.
Có zombie dùng tốc độ cực nhanh lao về phía lưng tôi.
Tiểu đội trưởng còn chưa lo được cho mình, anh ấy chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, tôi đã xoay người đá cao.
Lưỡi dao trên gót giày ghim thẳng vào trán zombie, nó lập tức ngã xuống đất.
Không hổ là vũ khí của hệ thống, dùng rất tốt.
Tiểu đội trưởng kinh ngạc trợn mắt, chỉ một giây lơ là thôi đã có hai con zombie đánh về phía sau anh ấy.
Tôi hô to: “Cúi đầu!”
Tay trái tôi chống xuống vai anh ấy đẩy anh ấy xuống, tay phải vung dao, cứ như vậy nhẹ nhàng thu hoạch được hai đầu zombie.
Tiểu đội trường hoàn toàn sững sờ: “Úy Sở, cô…”
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy: “Còn đứng ngây đó làm gì! Mau chạy đi!”
Chúng tôi vừa chạy vừa giết, cuối cùng cũng ra được đến xe.
Anh ấy để tôi lên trước.
Tôi cười nói: “Anh còn cảm thấy tôi bây giờ vẫn cần anh bảo vệ sao?”
Anh ấy nghe vậy thì nghiêm túc nói: “Cho dù thế nào, tôi đã đồng ý với A Sướng sẽ chăm sóc cô.”
“Không cần, anh ở đây chờ, tôi sẽ nhanh chóng quay lại với những người khác. Nếu như thấy Nhãn Kính thì nhớ trói anh ta lại. Anh ta cố ý muốn hại nhóm chúng ta!”
Tiểu đội trưởng còn muốn nói thêm gì đó.
Tôi cởi balo ra đưa cho anh ấy: “Tin tôi.”
Anh ấy có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Được.”
Tôi lại lần nữa vào bệnh viện tìm kiếm những người khác.
Không ngờ tôi lại thấy Nhãn Kính đang ở trên cây.
Zombie ở dưới gốc cây gào thét vây quanh anh ta.
Anh ta căn bản không có chỗ trốn.
“Úy Sở! Cứu tôi!”
Tôi khoanh tay nói: “Xin tôi đi. Không chừng tôi còn bỏ qua hiềm khích lúc trước mà cứu anh một mạng.”
Thấy tôi không động đậy, anh ta sử dụng ám chiêu, lấy đồ trong balo ra ném về chỗ tôi.
Zombie nghe thấy tiếng động, quay đầu tấn công tôi.
“Ha ha ha! Tao sống không được thì mày cũng đừng hòng rời đi! Con khốn mày chết rồi, sau này Thiến Thiến cũng không cần chịu đựng tính xấu của mày nữa!”
Tôi nhẹ nhàng chém chết zombie cản đường, lấy súng của hệ thống từ trong túi ra nhắm thẳng vào bắp đùi anh ta.
“Chó liếm nên chết.”
Lúc này Nhãn Kính mới hoảng sợ: “Úy Sở! Tôi là đồng đội của cô! Cô không thể giết tôi! Cô giết tôi thì cô cũng không trốn thoát được!”
“Ngu xuẩn.”
Phát thứ nhất.
Anh ta đau đến muốn mạng nhưng lại không dám phát ra âm thanh.
Phát thứ hai.
Khuôn mặt anh ta trở nên vặn vẹo, anh ta hét to: “A!!!”
Phát thứ ba.
Anh ta không chống đỡ được nữa, ngã từ trên cây xuống.
Zombie ồ ạt lao đến cắn xé anh ta.
Khuôn mặt nhìn mà buồn nôn kia cuối cùng cũng bị cắn nát.
Tôi đi xe gắn máy, tiếp tục tìm kiếm những người khác.
Không bao lâu đã tìm được mấy người đang tắm trong máu giết zombie.
Tôi lao xe đến, dao đi đến đâu đầu zombie rơi đến đó.
Đồng đội kinh ngạc há hốc mồm.
“Cmn! Úy Sở thật đẹp trai!”
“Đó là Úy Sở sao? Đó là chị Úy mới đúng!”
Cũng may, ngoài Nhãn Kính ra những người khác đều ổn.
Tiểu đội trưởng cảm thán: “Úy Sở, cô hoàn toàn khác trước. Trong khoảng thời gian kia, cô… rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy?”
Tôi cười không nói.
Vừa về đến căn cứ, đồng đội đã phấn khích nói:
“Không phải tôi nói quá đâu! Chị Sở quá ngầu rồi! Nếu không có cô ấy thì chúng tôi căn bản không về được!”
“Đao kia vừa nâng lên đã xoạt xoạt xoạt, chém chết một hàng dài zombie!”
“Nhãn Kính đâu sao? Chết rồi! Cmn Nhãn Kính đúng là tai họa! Anh ta thiếu chút nữa hại chết chúng tôi!”
Nghe vậy sắc mặt Bạch Thiến Thiến lập tức trở nên khó coi, cô ta cũng không nói gì.
Cô ta chột dạ.
Nhãn Kính nhất định là nghe lời cô ta mà đi.
Sau chuyện này, Bạch Thiến Thiến càng không rời nhóm đối tượng mình đã đánh dấu lấy một bước.