Tiêu Diệt Trà Xanh Ở Thời Mạt Thế - Chương 1
1.
Cảnh tượng tôi nhìn thấy trước khi chết là Bạch Thiến Thiến dựa vào bạn trai cũ tôi mà khóc lóc.
Sao cô ta lại khóc cơ chứ?
Rõ ràng là cô ta tránh sau lưng tôi, đẩy tôi cho zombie ăn nên mới tránh được kiếp này.
Đồng đội kề vai chiến đấu với tôi, người thân duy nhất trên đời này của tôi đều vì cô ta mà chết.
Dựa vào đâu mà cô ta vẫn có thể sống?
Dựa vào đâu???
2.
[Đinh! Kiểm tra hoàn thành, đã tìm được kí chủ phù hợp.]
Trong đầu tôi đột nhiên vang lên một âm thanh.
[Lúc đầu chỉ là mùa hè nóng hơn những năm trước, chỉ một lần xả nước thải hạt nhân, con người không cẩn thận bị vật thể không xác định cắn bị thương… Từ đó dẫn đến mạt thế.]
[Chào cô Úy Sở, tôi là hệ thống cầu nguyện mạt thế. Xin hổi cô có đồng ý trói buộc với tôi không?]
[Có chúng ta ở đây, khả năng nhân loại sống sót qua mạt thế sẽ tăng lên rất nhiều.]
[Sau khi trói buộc với hệ thống, cô sẽ sống lại. Giết zombie là có thể nhận được điểm tích lũy, đủ điểm tích lũy sẽ cầu nguyện được với tôi. Đương nhiên, nhất định phải trong phạm vi năng lực của tôi.]
[Ngoài kí chủ, tôi không thể làm người khác sống lại. Đương nhiên tôi cũng không có thuốc kháng thể virus từ zombie.]
Tôi vẫn muốn sống!
Tôi muốn vì bạn bè, vì người thân, vì chính bản thân mình mà đòi lại công bằng!
Tôi không chút do dự: [Tôi đồng ý!]
[Lúc trước cô đã giết rất nhiều zombie, điểm tích lũy đã đủ từ lâu, cô muốn cái gì?]
Tôi suy nghĩ: [Sức mạnh vượt trội, thể lực không bao giờ cạn và may mắn độc nhất vô nhị ở mạt thế.]
Có sự may mắn này, tôi có thể trở về từ cõi chết.
Tôi còn phải sống, sống đến ngày nhân loại thật sự chiến thắng.
[Lựa chọn thông minh.]
[À đúng rồi, tôi cần vũ khí sắc bén và hữu ích.]
[Được nha! Đổi điểm thành công! Chúc cô sử dụng vui vẻ!]
3.
Lúc tôi trở về căn cứ, Bạch Thiến Thiến mặc một chiếc váy trắng, trang điểm cẩn thận, nhàn nhã uống trà chiều.
Nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ta không khỏi kinh hãi: “Úy Sở, cô không chết sao?”
Tôi cười lạnh: “Làm sao? Tôi không chết cô thất vọng lắm à?”
Lúc đó tình huống khẩn cấp, căn cứ xuất hiện lỗ hổng, zombie không ngừng tràn vào từ lỗ hổng đó.
Bạch Thiến Thiến cùng tôi đi chung một xe dành cho trường học.
Nhưng zombie thật sự quá nhiều, cửa không thể đóng lại được.
Lúc đó Bạch Thiến Thiến đứng sau lưng tôi nói: “Úy Sở, cô có biết anh cô chết như thế nào không?”
“Tôi chỉ nói với anh ta một câu gần đây da rất khô thôi mà anh ta đã tự nguyện đi làm nhiệm vụ.”
“Cô có biết những người khác nói gì với tôi không? Bọn họ nói, cho dù tiểu đội trưởng có lấy mạng ra uy hiếp thì anh trai cô vẫn không chút do dự mà rời đội lao vào cửa hàng.”
“Chỉ để lấy cho tôi một bộ mỹ phẩm dưỡng da. Đáng tiếc thật.”
Giây phút đó, tôi cảm thấy mình như bị sét đánh.
Trong lúc tôi đang sững người vì tức giận, cô ta nhân cơ hội đẩy tôi ra làm mồi nhử cho zombie rồi ung dung rời đi.
Không chỉ như vậy, lúc bọn họ rời đi còn tạo một lỗ hổng lớn trong căn cứ, vô số zombie tràn vào, căn cứ bị tổn thất nặng nề.
Đến khi căn cứ tu sửa xong, Bạch Thiến Thiến khóc lóc quay về: “Tôi chỉ quá sợ nên mới nói người ta lái xe đi, tôi không muốn hại ai cả…”
Tất cả mọi người đều tha thứ cho cô ta.
Tôi hỏi hệ thống: [Bạch Thiến Thiến cũng có hệ thống sao?]
[Chuyện này thuộc về cơ mật, kí chủ không có quyền biết.]
Vậy nghĩa là có.
[Dùng tất cả điểm tích lũy của tôi đổi, tôi muốn biết cô ta đang trói buộc với hệ thống gì.]
Hệ thống do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: [Đổi thành công! Bạch Thiến Thiến trói buộc với hệ thống đoàn sủng tại mạt thế, cho dù cô ta không làm gì thì tất cả mọi người đều sẽ có hảo cảm một cách tự nhiên với cô ta.]
[Hơn nữa điểm tích lũy của cô ta có thể dùng để kí hiệu nhân loại, đối tượng bị cô ta đánh dấu sẽ nguyện ý vì cô ta làm bất kì chuyện gì, kể cả đánh đổi mạng sống.]
Sau khi biết chân tướng, tôi không nhịn được mà run lên.
Dưới sự ảnh hưởng của hệ thống đoàn sủng, tất cả mọi người đều không phát hiện được có gì không đúng.
Ngay cả tôi cũng cho rằng là sức hút của Bạch Thiến Thiến quá lớn, là bọn họ bị tình yêu che mờ mắt nên mới nguyện ý làm mấy chuyện ngu ngốc này.
Nhưng hóa ra bọn họ không hề cam tâm tình nguyện!
Là Bạch Thiến Thiến và hệ thống giở trò quỷ!
4.
Thẩm Tử Tiêu bất mãn: “Úy Sở, cô có ý gì? Sao cô lại nói như vậy với Thiến Thiến?”
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, cô chết cũng đâu liên quan đến Thiến Thiến, cô ấy quan tâm hỏi cô một câu mà cô còn tức giận với cô ấy?”
“Đúng là người xấu xí, suy nghĩ của xấu nốt.”
Khác biệt với Bạch Thiến Thiến được đoàn sủng, tôi bây giờ khiến người khác chán ghét.
Trước khi mạt thế xuất hiện, tôi là con cưng cửa trời.
Sau khi có mạt thế, trong một lần hành động cùng đội, tôi bị tách ra khỏi nhóm, sau đó bị người ta bắt đi.
Vì để tự vệ, tôi tự rạch mặt mình.
Lúc tôi sắp gặp nguy hiểm, anh tôi một mình xông vào căn cứ của địch cứu tôi ra.
Nhưng tôi vẫn còn sống, còn anh trai nguyện ý đánh đổi tính mạng vì tôi, đã chết rồi.
Lí do dẫn đến cái chết lại buồn cười đến cực điểm.
Chỉ vì một bộ mỹ phẩm dưỡng da!
Bạch Thiến Thiến cười kéo tay tôi: “Ai nha, Sở Sở chắc chắn là có hiểu lầm gì đó với tôi rồi, mọi người đừng trách cô ấy. Khó khăn lắm cô ấy mới quay về được, để cô ấy nghỉ ngơi đi.”
“Người đã xấu rồi mà còn thích làm loạn.” Thẩm Tử Tiêu lầm bầm: “Vẫn là Thiến Thiến của tôi lương thiện nhất.”
Tôi giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Không hổ danh là anh, không ngờ anh lại thích tiểu tam như vậy, đúng là cùng một giuộc với bố anh!”
Thẩm Tử Tiêu là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi là bạn học cấp ba.
Nghe đồn anh ta là con của tình nhân, bề ngoài tuấn tú, tính cách lại quái dị nên bị các bạn học xa lánh.
Khi đó tôi là lớp trưởng, chỉ có tôi nguyện ý nói chuyện với anh ta.
Thi đại học xong anh ta tỏ tình với tôi, nói là tôi khiến anh ta cảm thấy ấm áp.
Khi đó tôi vừa mê sắc đẹp lại vừa thánh mẫu, nghĩ ngoài mình ra thì anh ta không còn gì nữa.
Tôi đồng ý với lời tỏ tình của anh ta. Chúng tôi vẫn luôn là đôi tình nhân đẹp như tiên được người người hâm mộ ở trường đại học.
Cho dù mạt thế thì anh ta vẫn trân trọng tôi như cũ.
Nhưng sau khi tôi được anh trai cứu ra lại nhận được tin tức anh ta và Bạch Thiến Thiến ở bên nhau.
Tôi tìm anh ta muốn một lời giải thích, anh ta lại đứng trước mặt bao người nói: “Cô cho rằng tôi thật sự thích cô sao? Bây giờ cô xấu như quỷ mà vẫn không biết xấu hổ đến tìm tôi sao? Làm ơn che mặt mình lại đi, đồ xấu xí.”
Anh ta chán ghét tôi không chỉ vì hệ thống đoàn sủng.
Mặc dù anh tôi cũng bị đánh dấu nhưng anh ấy vẫn đối xử với tôi rất tốt.
Tôi từng bất đồng quan điểm với Bạch Thiến Thiến mà bị tấn công tập thể.
Chỉ có anh tôi bảo vệ tôi ở sau lưng, giống như nổi điên mà hét lên: “Đừng ép tôi, đừng có ép tôi!”
Khi đó tôi chỉ hận anh tôi không tỉnh táo, chỉ biết đến yêu đương.
Cho đến bây giờ tôi mới biết anh gặp phải chuyện gì.
Rốt cuộc anh đã cố gắng đến mức nào mới có thể chống đối lại hệ thống mạnh như vậy?
Ngay cả hệ thống của tôi cũng không nhịn được mà cảm thán: [Nếu như anh cô không bị đánh dấu thì anh em hai người nhất định có thể sống đến cuối cùng.]
Nhưng không có nếu như.
5.
Thẩm Tử Tiêu tức đến mức trợn ngược mắt: “Úy Sở! Cô đừng có cmn mồm phun phân như vậy, có phải cô nghĩ ông đây sẽ không đánh con gái không?”
Tôi không chút e sợ chỉ vào huyệt thái dương: “Chỗ này nhiều máu này.”
Những ngày này tôi không vội về căn cứ mà luôn ở ngoài săn giết zombie.
Được hệ thống nâng cấp, năng lực tổng hợp của tôi nhanh chóng tăng vọt.
Bây giờ trong căn cứ căn bản không có ai có thể đánh lại tôi.
Thẩm Tử Tiêu miệng cọp gan thỏ, đến lúc này là sợ.
“Nể tình tình cảm trước kia, tôi không ra tay với cô.”
Tôi cười lạnh: “Nhưng tôi thì không có tình cảm gì với anh, tôi chỉ thương hại anh mà thôi, buồn cười thật, thứ có bố sinh nhưng không có bố nuôi.”
Thẩm Tử Tiêu giận đến run người: “Cmn cô câm miệng cho tôi!”
Dáng vẻ này chỉ thiếu điều móc súng ra nhắm vào tôi.
Đáng tiếc chỉ khi mọi người làm nhiệm vụ mới có thể rút súng ra.
Bạch Thiến Thiến tức giận bất bình: “Sở Sở, sao cô nói chuyện cay nghiệt quá vậy! Sao cô có thể nói vậy với A Tiêu chứ? Chính anh ấy cũng đâu thể chọn được xuất thân của mình!”
Thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô ta, tôi không khỏi buồn nôn.
Cô ta la hét: “Sở Sở, cô mau xin lỗi A Tiêu đi!”
“Giả tạo con mẹ cô!”
Xưa nay tôi không mắng chửi ai, trừ khi không nhịn được.
Bạch Thiến Thiến lập tức òa khóc.
Tất cả mọi người đều đi đến an ủi cô ta.
“Úy Sở, cô vừa về đã nhắm vào Thiến Thiến là sao? Cô ấy đâu làm gì cô!”
“Thiến Thiến đừng khóc, chắc chắn là do Úy Sở ghen ghét với cô! Cô cứ xem cô ta là cục đá đi!”
Tôi hỏi hệ thống: [Nếu như tôi trực tiếp đâm cô ta một nhát thì sao?]
[Không thể, hệ thống đều có cách bảo vệ kí chủ, một khi cảm nhận được sát ý sẽ đưa ra cảnh cáo cho kí chủ. Trước khi cô nâng dao nó sẽ triệu hoán đối tượng đánh dấu.]
[Trước khi giết chết Bạch Thiến Thiến, cô nhất định phải giải quyết đối tượng mà cô ta đã đánh dấu.]
Đối tượng cô ta đánh dấu rất nhiều. Tôi không muốn tổn thương những người vô tội đó. Bọn họ và anh tôi cũng không còn cách nào nên mới như vậy.
[Đương nhiên hạ độc gì đó cũng không làm được.]