Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn - Chương 10
35
Sau khi trở lại thế giới thực, tôi phát hiện bản thân mới rời đi được vài giờ, trong màn đêm tĩnh mịch, mọi thứ vẫn đang chìm trong giấc ngủ, không ai để ý rằng, tôi đã từng biến mất.
Ngày hôm sau, lăng mộ trên núi Mạc Tích bỗng nhiên biến mất.
Cùng với đó, ký ức của tất cả mọi người cũng bị xóa sạch.
Trừ tôi ra, không ai còn nhớ đã từng có một lăng mộ khổng lồ được phát hiện ở nơi này, trên mạng cũng không hề có bất kỳ thông tin nào có liên quan.
Cứ như thể, lăng mộ đó, cùng với đoạn hồi ức mệt mỏi dài đằng đẵng kia giống như chưa từng tồn tại.
Nhưng tôi biết, tất cả những gì tôi đã trải qua đều là thật.
Những hồi ức đó vẫn tồn tại sâu thẳm trong tâm trí của tôi.
Mỗi khi tôi tưởng rằng cuộc sống của mình đã bình thường trở lại, nó lại âm thầm len lỏi vào giấc mơ của tôi vào một đêm nào đó.
Có một đoạn thời gian thần trí của tôi thậm chí vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, giống như mất trí, phải mất đến vài tháng sau mới dần dần hồi phục trở lại.
Không lâu sau, học kỳ mới bắt đầu, tôi lại lao vào guồng quay học tập, công việc bận rộn.
Giáo sư Hồ mở một môn học, tôi tham gia làm trợ giảng.
Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, tôi ôm chồng tài liệu vội vã chạy vào giảng đường.
Có lẽ vì đi quá vội, không chú ý xung quanh, ở khúc cua cầu thang, tôi đụng phải một nam sinh khiến tài liệu rơi xuống mặt đất.
“Xin lỗi,” tôi nói một lời xin lỗi, chưa kịp nhìn người đối diện đã lập tức cúi xuống nhặt tài liệu.
Nam sinh trước mặt cũng cúi xuống nhặt giúp tôi.
Cuối cùng sau khi đã nhặt toàn bộ lên, một bàn tay trắng trẻo thon dài đưa tài liệu đến trước mặt tôi.
“Cảm ơn,” tôi mỉm cười ngẩng đầu, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt nam sinh đó, tôi bỗng nhiên chết lặng.
“Cẩn Hành!”
Tôi mở to mắt, bị dọa đến mức lùi lại mấy bước.
Nhưng tôi quên mất phía sau chính là cầu thang, cả người trong chớp mắt mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
Bàn tay đang quơ loạn trên không trung đột nhiên bị một người nắm lấy, kéo lại.
Tài liệu lần nữa rơi khắp sàn.
“Bạn học, cậu ổn chứ?” Nam sinh nhìn tôi đầy lo lắng.
“Không sao…”
Cậu ta cười rạng rỡ nói: “Có phải cậu nhầm người rồi không? Tôi tên Lâm Triệt, là sinh viên năm nhất.”
Cẩn Hành sẽ không bao giờ nở một nụ cười như vậy.
Nụ cười của hắn luôn mang theo vẻ điên cuồng, khiến người ta vừa chua sót lại vừa sợ hãi.
Cậu ấy không phải là Cẩn Hành.
Tuổi tác và địa vị cũng không phù hợp.
Hơn nữa, nếu Cẩn Hành biết tôi lại chạy trốn, chỉ sợ hắn sẽ hận không thể phá nát thế giới này, ă.n t.hịt u.ống m.áu của tôi. Sao hắn có thể có biểu cảm thản nhiên như vậy được?
Tôi nghĩ có lẽ thực sự là do tinh thần của tôi không tỉnh táo mà thôi. Cẩn Hành chỉ là một nhân vật trong sách, sao hắn có thể xuất hiện ở thế giới thực được?
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
“Không sao đâu,” Cậu mỉm cười dịu dàng, quỳ xuống giúp tôi nhặt lại tài liệu, sau đó đặt vào tay tôi, “Nhớ nha, tên tôi là Lâm Triệt, lần sau đừng nhận sai nữa.”
Nói xong nam sinh quay người rời đi.
Tôi rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi chạy thật nhanh vào lớp.
Không ngờ vừa bước mới vào đến cửa đã nhìn thấy Lâm Triệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, bạn cùng lớp.”
Tôi lịch sự nở một nụ cười, sau đó hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.
Mặc dù biết cậu ấy chỉ có vẻ ngoài giống Cẩn Hành mà thôi, nhưng dường như, tôi vẫn không thể hoàn toàn coi cậu như một học sinh năm nhất bình thường được.
36.
Lâm Triệt chủ động xung phong làm lớp trưởng, tôi là trợ giảng, đương nhiên sẽ học kỳ tới sẽ phải tiếp xúc nhiều với cậu ta.
Để tiện liên lạc, chúng tôi đã kết bạn Wechat. Tôi xem qua vòng bạn bè của cậu ấy, vài tháng mới đăng một bài, toàn là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, chỉ là vòng bạn bè bình thường của một nam sinh trung học.
Bài đăng gần nhất là từ hơn một tháng trước, nội dung là nhận được thông báo trúng tuyển Đại học A.
Khoảng thời gian sau đó, vì lịch học, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết.
Tôi nhận ra cậu ấy chỉ đơn thuần là một chàng trai ngây thơ to xác, dần dần tôi cũng buông lỏng cảnh giác, bắt đầu coi cậu ấy như một đàn em bình thường.
Cuối tuần này là sinh nhật của bạn thân Lâm Đồng, mọi người hẹn nhau đến quán bar để tổ chức cho cô nàng.
Lâm Đồng trang điểm tỉ mỉ, kéo tay tôi lại nói rằng lát nữa sẽ có rất nhiều những anh chàng đẹp trai, bảo tôi trang điểm thật xinh đẹp, cố gắng “lừa” một anh về nhà, sớm thoát khỏi kiếp FA.
Chỉ có trời mới biết hiện tại tôi chẳng có ý định yêu đương nào cả.
Nhưng vì không phụ lòng tốt của cô nàng, tôi cũng trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy xinh đẹp.
Không khí trong quán bar ồn ào, náo nhiệt đến mức tai tôi kêu ong ong.
Không biết ai đã khởi xướng chơi trò xúc xắc, khiên “tay mơ” như tôi thua liên tục, bị phạt uống không biết bao nhiêu rượu.
Lúc sau, tôi có chút choáng váng, quyết định không chơi nữa, đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường quay lại chỗ ngồi, một người đàn ông lạ mặt tiến đến, nở nụ cười nịnh nọt: “Em đẹp gái, sao lại đi một mình? Anh trai mời em uống một ly nhé.”
Hắn ta vừa nói vừa đưa cho tôi một ly rượu.
“Không cần, cảm ơn anh, tôi không uống rượu.”
Người đàn ông đuỗi tay ra kéo tôi: “Giả vờ thanh cao cddg? Mày đã say khướt rồi còn bảo với ông là không uống rượu?”
“Buông tôi ra!” Tôi đang định giãy giụa thì một bóng người như một con báo hét lớn xông tới, đấm một cú vào mặt người đàn ông khiến hắn ta ngã lăn ra đất.
Là Lâm Trạch!
“Mày là ai?!” Người đàn ông ngã trên mặt đất, có chút choáng váng.
Lâm Trạch vòng tay qua eo tôi, khóe miệng cười lạnh một tiếng: “Tao là bạn trai của cô ấy, mày còn dám quấy rối cô ấy nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!”
“Cmm, dám đánh ông đây,” người đàn ông tức giận, gọi thêm mấy gã đàn ông mập nữa đến, chỉ vào Lâm Trạch nói, “Đánh c.hết thằng này cho tao!”
Nói xong, mấy tên đó cùng xông lên.
Lâm Trạch nhẹ nhàng đẩy tôi ra, không ngoảnh lại nói: “Trốn xa một chút.”
Vừa dứt lời, một đám người đã lao vào đ.ánh n.hau.
Tôi hoảng hốt, mơ hồ muốn lao lên giúp đỡ, nhưng lại thấy một gã đàn ông béo ú bị đá bay ra ngoài, tiếp theo là gã thứ hai, thứ ba…
Chẳng mấy chốc, cả năm tên đều nằm lăn ra đất rên rỉ.
Đầu óc tôi vốn đã vì say rượu mà trỏe nên mơ hồ, tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Lâm Trạch nắm tay tôi, dắt tôi ra khỏi quán bar.
Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên có một mảng xanh tím, khóe miệng còn dính máu.
“Cậu… cậu bị thương rồi…” Tôi đưa tay ra lau vết máu trên khóe miệng cậu ấy, ai ngờ lại hoa mắt, chạm nhầm vào khoảng không phía sau lưng cậu ấy, cả người đè lên người cậu ấy.
Lâm Triệt ôm tôi vào lòng, nắm lấy tay tôi đặt lên mặt cậu ấym tủi thân nói: “Đúng vậy, học tỷ, em bị thương nặng lắm, học tỷ phải chịu trách nhiệm với em.”
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, bây giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Nói xong, tôi lảo đảo dắt Lâm Triệt đi.
Không biết bằng cách nào, tôi đã bị nhét vào ghế sau taxi, lúc này tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện đi bệnh viện, vừa lên xe chỉ muốn ngủ gật.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy ai đó hỏi: “Học tỷ, nhà chị ở đâu, em đưa chị về.”
Tôi vô thức khai báo địa chỉ, sau đó đổi một tư thế thoải mái ôm lấy chiếc gối ôm hình người ấm áp bên cạnh sau đó chìm vào giấc ngủ.
37.
Ngày hôm sau tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn Lâm Triệt đang nằm ngủ bên cạnh, toàn thân như nổ tung.
Tôi vén một góc chăn lên, vừa nhìn một cái tiếng hét của tôi suýt lật tung nóc nhà.
“Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Lâm Triệt bị tôi đánh thức, xoa đầu nói: “Hôm qua chị say rượu, em đưa chị về nhà, nhưng chị, chị,….”
Dáng vẻ cậu ta đầy vẻ tủi thân, giống như một cô dâu nhỏ bị bắt nạt.
Và kẻ bắt nạt đó chính là tôi!
Cảnh tượng tối qua mơ hồ hiện lên trong đầu tôi, đại khái là tôi say rượu, Lâm Triệt đưa tôi về nhà, tôi coi cậu ấy như chiếc gối hình người, nhất quyết kéo người đi ngủ!
Nghĩ đến đây, mặt tôi không khỏi nóng bừng, chỉ muốn đào một cái khe dưới đất mà chui vào.
Cứu!
Tạo nghiệt rồi!
Tôi thực sự không phải con người mà, Lâm Triệt hình như còn chưa tròn 20 tuổi…!
Khóe miệng tôi giật giật: “Sao bây giờ, Lâm Triệt, tối hôm qua tôi say, tôi không cố ý, cậu… cậu…”
Lâm Triệt rưng rưng nước mắt, tổi thương nhìn tôi: “Chị, ý chị là chị không cần em nữa có phải không?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không, không, tôi không có ý đó, nhưng lần này quả thực là ngoài ý muốn. Chúng ta hãy bình tĩnh, suy nghĩ kỹ lại nhé?”
Hắn đột nhiên nở một nụ cười: “Được, chị, em đợi chị.”
Đợi tôi?
Đợi tôi làm cái gì?
Tôi vừa có hứa hẹn gì à?
“Chị, hôm nay em còn có tiết, phải đến trường ngay,” Lâm Triệt bước tới, hôn lên má tôi, vui vẻ nói: “Gặp lại chị sau nhé.”
Tôi ngơ luôn!
Cậu nhấc chăn đứng dậy mặc quần áo, tôi suýt thì chảy máu mũi ngay tại chỗ!
“Cậu cậu cậu, sao cậu đứng dậy mà không nói một tiếng vậy?!” Tôi vội vã vớ lấy chăn kéo lên trùm kín người, khuôn mặt nóng bừng như lửa đốt.
Từ ngoài chăn vọng vào giọng nói thận trọng của Lâm Triết: “Em xin lỗi chị, lần sau em sẽ chú ý.”
“Lần sau?” Khóe môi tôi vô thức nhếch lên.
“Chị không thích em ư?”
Tôi duỗi tay vung loạn xạ: “Thôi được rồi, đừng nói nữa, đi đi đi!”
Cứu mạng!