Tiểu Đầu Lĩnh Sơn Tặc - Chương 3
8
Xem ra, đám người này sợ rồi.
Dù sao thì Lưu Vân trại có đại ca đứng đầu bảng truy nã nên vẫn luôn là đầu lĩnh của đám sơn tặc thiên hạ.
Ta ung dung quay người, định dẫn tên mập mặc đồ đỏ bị bắt nạt đi.
Ai ngờ một con dao găm bất ngờ kề ngang cổ ta.
Ta nhìn khuôn mặt đầy thịt mỡ bên cạnh đầu mình, kinh ngạc nói: “Các ngươi là một giuộc sao?!”
Tên mập mặc đồ đỏ cười ha hả: “Không thì sao?”
“Vậy tại sao vừa nãy hắn lại hành hạ ngươi?”
Tên mập mặc đồ đỏ hơi ngẩn người, rồi cười lớn: “Bản vương chỉ bị đau vai thôi.”
“Vậy ngươi bắt ta làm gì?”
Ta nghe thấy bên tai mình một tiếng cười lạnh nham hiểm: “Bắt ngươi, còn sợ không bắt được ca ca ngươi sao?”
Cái gì cơ?!
Cha ta có con riêng ở bên ngoài sao!
Tên mập mặc đồ đỏ nhìn ta khóc lóc thảm thiết như không còn muốn sống nữa.
“Đừng khóc! Khóc nữa bản vương giết ngươi!”
Còn bản vương, một tên sơn đại vương, còn nghiện làm vua nữa cơ à?!
Ta đưa cổ cho tên mập: “Giết đi, cha ta ở ngoài nuôi con riêng, ta không muốn sống nữa.”
“Con, con riêng?”
Tên mập mặc đồ đỏ vội vàng lật xem thông tin trong tay.
“Không sai mà, ca ca ngươi là cùng mẹ sinh ra với ngươi mà…Ngươi nói bậy bạ gì thế, cha ngươi đã chết bao nhiêu năm rồi, lấy đâu ra con riêng?”
Ta nghe mà không vui, mặc dù cha ta ở ngoài ong bướm nhưng dù sao vẫn là cha ta.
“Cha ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều chết hết rồi…”
Tên mập mặc đồ đỏ mặt đỏ bừng, tức đến nói lắp: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám nói với bản vương như vậy, ngươi có biết bản vương là ai không?!”
“Ta mặc kệ ngươi là ai! Dám nguyền rủa cha ta, ta chửi cả nhà ngươi!”
“Ta là Trần Vương!”
“Không biết.” Ta nghiêng đầu suy nghĩ, đúng là chưa từng nghe nói có tên sơn tặc nào tên là Trần Vương: “Đệ đệ ngươi có phải tên là Bại Khấu không?”
Trần Vương ngửa mặt lên trời thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc… Kỷ tướng là người tuyệt thế vô song như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch?!”
Ta chẳng hiểu gì cả: “Ngươi đang nói gì vậy? Cha ta họ Tô, tên là Tô Nam Thiên, nếu ngươi không biết thì có thể xem bảng truy nã.”
“Tô, Tô Nam Thiên?”
Trần Vương lại lấy ra sổ thông tin nhỏ của mình, lật đi lật lại rồi cười: “Thì ra là vậy, Tô Nam Thiên chính là Tô Dụ An…”
Rối rắm quá đi mất?
Ta còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần ở cửa hang.
Phong Mặc mặc một bộ đồ đen, sắc mặt tái nhợt nhìn ta bị một đám người mặc đồ đen vây quanh.
Trần Vương cười giả lả ngẩng đầu lên: “Thất đệ, lâu rồi không gặp.”
“Phong Dương, ngươi đã bị giáng làm thứ dân, không xứng gọi cô là Thất đệ.”
Ồ?
Tên gọi là Phong Dương này đúng là một vị vương gia?
Còn là huynh trưởng của Phong Mặc?
Vậy thì vừa nãy ta chửi hắn chết cha chết cả nhà, chẳng phải là chửi…
Xong rồi, ta sắp bị tru di cửu tộc rồi!
9
Ta không nhớ rõ hôm đó đã thoát chết như thế nào.
Chỉ nhớ ta và Phong Mặc đã cướp hai thanh đao và liều mạng với cả trăm tên mặc đồ đen.
Cả hai chúng ta đều bị thương tích đầy mình.
Nhát đao cuối cùng chém về phía ta, ta đã không còn sức lực, nhắm mắt chờ chết.
Nhưng cơn đau tưởng tượng không hề ập đến, ta ngã vào một vòng tay ấm áp.
Sau đó ta kiệt sức ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong phủ Thái tử, bên cạnh là Kỷ Nam Chu.
Không đúng, từ nhỏ đến lớn, dù là bị bệnh hay đau bụng vì đến tháng, người luôn ở bên ta đều là Phong Mặc.
Lần này, hắn cũng sẽ không bỏ mặc ta.
Trong lòng ta có một dự cảm không lành.
Ta cố gắng xuống giường, Kỷ Nam Chu mắt đỏ hoe kéo ta lại.
Ta càng thấy không ổn.
Phủ Thái tử treo đầy cờ trắng, hậu sảnh dựng linh đường.
Ta đau đớn tột cùng nhưng vẫn không phát hiện ra điều bất thường.
Hoàng hậu nương nương mắt hơi sưng đỏ, đẩy cửa vào an ủi ta: “Đường nhi đừng buồn, không phải lỗi của con, Mặc nhi nó…”
“Ta không nghe, ta không nghe, ta phải tìm hắn…”
Ta chạy như điên, bất chấp người khác kéo lại, xông vào linh đường mở nắp quan tài.
Đôi mắt mờ đi vì nước mắt khiến ta không nhìn rõ người trước mặt.
Nhưng ta vẫn không chút do dự nhảy vào quan tài ôm lấy hắn.
“Phong Mặc, đều tại ta.”
“Ta còn chưa kịp nói cho chàng biết tâm ý của ta.”
“Chàng không phải nói ta là Thái tử phi của chàng sao? Chàng còn chưa chính thức cho ta danh phận, sao có thể chết như vậy?”
“Phong Mặc, chàng chết thảm quá, thi thể sưng phù đến nỗi ta không ôm nổi chàng…”
Lễ bộ thị lang đứng ngoài linh đường há hốc mồm.
” Thái tử phi tương lai ôm thi thể Trần Vương khóc lóc thảm thiết, đây, đây còn ra thể thống gì?”
Trần Vương tạo phản bị giết.
Thái tử nhân hậu, nhớ đến mẫu phi của Trần Vương là Huệ phi từng cứu Hoàng hậu khi mới vào cung nên tự mình xin lo tang lễ cho hắn.
Nhưng Trần Vương thật quá đáng, chết rồi còn quyến rũ Thái tử phi.
[Trần Vương: Oan uổng quá, là nàng tự lật quan tài của ta…]
Lễ bộ thị lang lắc đầu thở dài: “Lễ phong phi này xem ra là hỏng rồi…”
Ta bị ảo giác rồi.
Ta thế mà nhìn thấy Phong Mặc mặt tái nhợt đứng trước mặt ta.
Ta ôm chặt thi thể trong lòng, nhìn hồn ma của Phong Mặc, khóc đến nỗi nấc lên không thành tiếng: “Phong, Phong Mặc, chàng đừng, đừng đi, ta, ta nguyện gả, gả cho chàng…”
Hồn ma của Phong Mặc cười nhưng cười rất bất lực.
“Tô Bắc Đường, nàng không buông tay, Phong Dương sắp sống lại rồi.”
Phong Dương, liên quan gì đến Phong Dương?
Nhưng cảm giác mềm nhũn này, đúng là hơi giống một tên mập.
Phong Dương, tên mập…
Ta cúi đầu nhìn rõ người trong lòng, hồn vía lên mây, vội vàng ném ra, nhảy khỏi quan tài.
[Phong Dương: “Trời ơi, không có ai lên tiếng vì ta sao?”]
Ta ngã vào lòng Phong Mặc.
Thật an tâm.
Tại sao trước đây ta không cảm nhận được nhỉ?
Ta đẫm lệ nhìn Phong Mặc, hai tay vô thức ôm lấy cổ hắn: “Rốt cuộc chàng là người hay ma vậy?”
“Nàng mong cô chết đến vậy sao?”
Ta tủi thân nhìn sang Hoàng hậu và Kỷ Nam Chu đang bắt đầu bóc hạt dưa: “Bọn họ không nói cho ta biết…”
Hoàng hậu: “Oan uổng, là con cắt ngang lời của bản cung.”
Kỷ Nam Chu: “Oan uổng, ta còn chưa kịp nói thì muội đã chạy mất.”
“Vậy tại sao mắt của các ngươi đều đỏ hoe?”
Kỷ Nam Chu: “Vì muội bị thương.”
Hoàng hậu: “Vì nhi tử của ta bị thương.”
[Trần Vương: Vậy là không có ai đau lòng vì ta sao? Hủy diệt đi, thế giới vô tình này…]
“Chàng bị thương sao? Có nghiêm trọng không?”
Ta vội vàng buông Phong Mặc ra, kéo hắn lại nhìn trái nhìn phải.
Phong Mặc xoa đầu ta, thản nhiên nói: “Không nghiêm trọng, chỉ là thương ngoài da.”
Hoàng hậu nương nương nghe xong không vui, ném luôn hạt dưa trong tay, trước mặt mọi người lột áo Phong Mặc ra.
Cả lưng đều quấn băng, băng bị máu thấm ướt, đã chuyển sang màu đỏ sẫm.
“Đây chính là thương ngoài da mà nó nói, một đao thấy xương.”
Không nhìn thấy vết thương nhưng màu máu đỏ chói vẫn khiến tim ta đau nhói.
“Phong Mặc, xin lỗi.”
Ta và Phong Mặc ở bên nhau mười năm, trong khoảng thời gian đó bất kể ai đúng ai sai, hắn đều là người dỗ dành ta trước.
Đây là lần đầu tiên ta xin lỗi hắn, xin lỗi từ tận đáy lòng.
Phong Mặc dường như không quen với ta như vậy, hắn ngẩn người hồi lâu mới kéo ta vào lòng.
“Không có gì phải xin lỗi, chỉ cần nàng bình an vô sự là tốt rồi.”
“Tại sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy?”
“Ngốc ạ, vì nàng là Thái tử phi do cô tự chọn mà.”
Trong lòng Lễ bộ thị lang có hai người đang tranh luận: “Khoảnh khắc tình cảm của người khác, có thể cắt ngang không?”
Kỷ Nam Chu để Lễ bộ thị lang không phải khó xử, trực tiếp đá hắn đến trước mặt ta và Phong Mặc.
“Điện, điện hạ, thần muốn hỏi, lễ phong phi ba ngày sau còn tổ chức không…”
“Tổ chức!”
“Tổ chức!”