Tiểu Đạo Sĩ Phá Đảo Phó Bản Game Kinh Dị: Khách Sạn Quý Phi - Chương 5
12
Tôi và Báo Gia trốn nữa, cẩn thận tìm đường, chầm chậm mò đến gần sân khấu.
Nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ màu vàng lơ lửng sân khấu.
Chỉ còn cách sảnh game đúng hai mét!
Đột nhiên…
Một tiếng lạnh vang lên.
“Lý Khả Ái, cô định bỏ chúng nó ?”
Tôi đầu , thấy Tần Hy bước từ màn sương mù.
Quanh quấn đầy khói đen, hai sợi dây thừng làm từ sương đen siết chặt Phì Đầu và cô gái mặt mèo.
Còn Kính Yêu…
Tần Hy duỗi những ngón tay dài, khẩy siết lấy cổ Kính Yêu, nhấc cô lên cao!
Ba con quỷ đau đớn cùng cực!
Tần Hy tham lam : “Cô thể điều khiển quỷ trong phó bản, đúng ? Đây là kỹ năng ban đầu của cô, đúng ?”
“Đưa kỹ năng đó cho !”
“Tôi nó!!!”
Kính Yêu yếu ớt lắc đầu.
Cô , dốc hết sức lực, đau khổ nặn một chữ: “Đi…”
Tôi siết chặt nắm tay, cơn giận sôi sục!
Tên khốn !
Kỹ năng ban đầu của là “Đạn Mạc Chiêu Chiêu”, liên quan gì đến điều khiển quỷ, hiểu lầm .
!
Không cần biết hiểu lầm , dám đối xử với bạn như !
“Muốn kỹ năng của ?” Tôi lạnh lùng , khẽ ngẩng đầu: “Đến mà lấy!”
Tần Hy như thấy chuyện nực nhất thế giới, nham hiểm: “Đám quỷ cô điều khiển đều siết chặt, cô lấy gì đấu với ?”
“Lấy cánh tay gầy yếu và đôi mắt giận dữ của cô ?”
“Hay lấy trí tưởng tượng ngu ngốc và trái tim ngây thơ của cô?”
Tôi giơ tay kết ấn, truyền một luồng khí lớn: “Tốn Quyết, bão tố đến!”
Một cơn cuồng phong dữ dội đến rợn cuốn qua!
Mang theo sức mạnh nghiền nát, như mãnh thú gầm thét.
Trong khoảnh khắc, bộ bàn ghế, đồ đạc trong nhà hát bay tứ tung, tường xé toạc thành bụi!
Hơn mười tầng phía của khách sạn từ tầng mười tám trở lên, cơn gió ác liệt phá hủy , quét sạch còn gì!
Mười tám tầng ngay lập tức biến thành sân thượng.
Tất cả mọi lộ ánh mặt trời.
Còn làn sương đen?
Sương mù khắp tầng đã cuốn sạch còn một chút!
Bạn ba con quỷ của , cũng gió âm thầm đưa đến phía .
Tần Hy chấn động: “!!!”
Các chơi sống sót há hốc mồm: “Đờ mờ! Đờ… mờ?”
Báo Gia quần áo gió xé rách te tua, cằm rớt xuống gần chạm đất: “A ba a ba a ba…”
Bình luận nhảy lên:
“……”
“!!!!!!!!!!!!”
“Không, chuyện là thế nào?”
“Tuy là fan của hoa trắng nhỏ, nhưng nhưng nhưng… cái quá lố ?”
“A a a a sợ! … nửa tòa cao ốc bay mất haha.”
“Sớm , xem livestream của hoa trắng nhỏ, cả nhà bạn sẽ chấn động.”
“Mấy anti-fan ? Sao gì? Không thích ?”
“Anti-fan? Ai là anti-fan, đã nhảy thùng tẩy trắng .”
“Tôi từng một chút, nhưng giờ thì quỳ. Đây còn là con ? Lý Khả Ái là dị năng giả thiên bẩm ???”
“Hình như là đạo sĩ.”
“Tôi sai , cô cần hack. Nếu cô , cả tòa nhà cũng bay mất luôn…”
“Không cần các khen hoa trắng nhỏ của chúng , chỉ mong mọi phát biểu ý kiến lý trí, thảo luận hòa bình. Cảm ơn!”
Tạ Đường quất một gậy khiến Tần Hy mất sương đen quỳ xuống đất.
Tần Hy quan tâm đến thế cục thất bại lúc .
Anh càng tham lam : “Đây mới là kỹ năng ban đầu của cô? Có thể triệu hồi gió?”
Anh phát điên: “Tôi ! Đưa nó cho ! Cho !!!”
Tôi cúi : “Cái chỉ là trò trẻ con thôi. , từng gặp một thiên tài thực sự.”
Mắt Tần Hy tràn đầy tham lam đến độ thể kiềm chế: “Ai?”
Đứng trong cơn gió cuồn cuộn, tiếp: “Người đó, năm tuổi đã thể cưỡi kiếm bay, mười hai tuổi rút thần kiếm trong truyền thuyết, mười tám tuổi thể hóa vô số gió thành kiếm…”
“Kiếm tu thiên tài!” Tần Hy kích động đến đỏ mắt, chảy dãi thèm khát: “Hắn ở ?”
Tôi khẽ : “Trong lòng .”
Ngay lập tức, Tần Hy hóa thành một làn sương đen, lao mạnh trong tim .
Tạ Đường hốt hoảng: “Lý Khả Ái!”
Tôi mỉm : “Tôi .”
Tạ Đường: “Tần Hy ?”
Tôi cúi mắt, nhẹ nhàng : “Sự sống chết của trong tay chính , cho một cơ hội lựa chọn.”
Chỉ cần còn một tia thiện niệm, sẽ sống.
13
Khi Tần Hy chui tâm trí , thấy núi Phù Mộng.
Một thiếu niên áo đỏ đang lưng về phía , bên mép vách đá.
Trong đêm mưa gió bão bùng, bóng lưng của thiếu niên thẳng tắp, dáng như cây tùng giữa trời.
Đó là thiên tài kiếm đạo của môn phái chúng , một nhân vật sống cách đây hơn trăm năm, là đại sư của sư phụ .
Xét theo vai vế, gọi là sư thúc.
Thiếu niên đang trong gió mưa, tập trung luyện kiếm.
Mỗi một đường kiếm vung , tạo nên sóng dữ ngập trời.
Thêm một đường kiếm nữa, núi non vỡ tan.
Tần Hy, với ánh mắt đầy tham lam, thân hình khom khom, từng bước tiến gần thiếu niên áo đỏ đang luyện kiếm.
Anh ngước thiên tài kiếm đạo sáng rực trong gió bão , sự tham lam và khao khát trong mắt mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Thiếu niên để ý, trong lòng chỉ kiếm.
“Rắc!”
Một tiếng sét vang lên, sáng chói nửa bầu trời đêm.
Trong cơn cuồng phong dữ dội, bàn tay của Tần Hy hóa thành làn sương đen ác độc, đâm xuyên qua tim của thiếu niên áo đỏ!
Thiếu niên phun một ngụm máu, chậm rãi đầu …
Gương mặt đó… giống Tần Hy đến kỳ lạ.
Và ngay đó, tim của Tần Hy cũng bắt đầu rỉ máu.
Kẻ giết và giết ngã xuống cùng lúc.
Họ chết trong đêm mưa bão .
…
, sư thúc của tên là Tần Hy.
Ông từng là huyền thoại của môn phái.
Tôi luôn cảm thấy quen mắt. Đến khi điều khiển sương đen và định bóp chết Kính Yêu, mới nhớ .
Lẽ ông trở thành một vị kiếm tiên.
tám mươi năm , Tần sư thúc vì thèm tài năng của một thiên tài khác trong môn phái, đã tu luyện tà thuật, giết chết vị sư thúc giỏi bùa chú đó để cướp tu vi của .
Sau đó, ông lần lượt giết thêm hai vị đan tu và mười vị trận pháp sư khác khi rời khỏi môn phái.
Từ đó, ai còn tin tức về ông nữa.
…
Và bây giờ, Tần Hy tự giết chính .
Tần Hy đã giết chết Tần Hy của năm xưa.
Về kiếm đạo, ông đã vứt bỏ nó từ đêm tu luyện tà thuật để cướp đoạt tu vi .
14
Tần Hy chết .
Chết trong tay của chính .
Giống như cách…
Ông từng giết khác.
Giấc mộng Hoàng Lương đã tan biến, nhưng ông vẫn chịu tỉnh.
[Phiên ngoại]
Hệ thống trò chơi thông báo:
“Đinh—”
“Phó bản Khách sạn Quý phi đã thông qua thành công.”
“Phần thưởng trò chơi đã gửi tài khoản chơi, vui lòng kiểm tra.”
“Thông báo phê bình: Người chơi Lý Khả Ái phá hủy khách sạn, phạt 50.000 đồng vàng.”
“Hoàn trả khách sạn cho ! Hoàn trả khách sạn cho ! Hoàn trả khách sạn cho !”
Người chơi và khán giả trong đại sảnh trò chơi đều sững sờ.
Mọi bàn tán xôn xao.
“Chuyện gì ? Phá hủy khách sạn?”
“Dùng từ phá hủy quá đáng ? Trong trò chơi , đập tường, phá bàn ghế chẳng là chuyện bình thường ?”
“ , vài cái bàn ghế đáng bao nhiêu tiền . Hệ thống ngày càng keo kiệt.”
…
Về đến căn hộ, dài chiếc giường êm ái.
Tôi gọi điện cho sư phụ, kể tất cả những gì xảy hôm nay.
Tôi nhắm mắt gật đầu: “Vâng, chính là ông .”
Đầu dây bên rơi im lặng lâu.
Một lúc , sư phụ khẽ thở dài: “Một tài giỏi như , thật đáng tiếc.”
Điện thoại vang lên tiếng thút thít, như thể sư phụ đang lau nước mắt.
Không biết giữa họ đã bao nhiêu quá khứ, bao nhiêu tình cảm và khúc mắc.
Chỉ rằng khi tâm đạo của Tần sư thúc vẫn còn, ông từng giảng giải kiếm pháp cho sư phụ, từng chạm khắc kiếm gỗ, nặn tượng đất, và mua kẹo hồ lô cho sư phụ.
Thời gian trôi qua. Ngoài cửa sổ, chim sẻ bay ngang, rụng một sợi lông vũ.
Sư phụ bắt đầu lải nhải:
“Lý Khả Ái, con chăm chỉ tu hành, đừng như tên khốn , làm mấy trò tà môn ngoại đạo!”
“Người của giới tu hành, điều quan trọng nhất là giữ vững đạo trong lòng.”
“Hãy bảo vệ đạo trong tâm , điều còn quan trọng hơn việc con trở nên vô địch thiên hạ.”
“À đúng , mấy hôm nay bên chỗ con mưa, nhớ mặc quần thu đấy!”
“Nghe rõ ? Mặc quần thu đấy!!!”
– Hết –