Tiểu Công Chúa - Chương 2
7
Mười một giờ đêm, tôi gặp anh ta trong căn nhà mà tôi và Lộ Hoài cùng ở.
Khóe miệng anh ta vẫn còn son môi chưa lau sạch.
Không cần đoán tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn chiếc vali nhỏ tôi đang mang đi.
Anh ta ngẩn người, tiến lên nắm lấy tay tôi: “Anh có thể giải thích.”
Tôi cười lạnh: “Giải thích cái gì? Giải thích việc anh vì muốn bù đắp tiếc nuối của mình mà đem tôi ra làm trò đùa sao?”
“Nếu hôm nay tôi đến muộn một bước, có phải tôi còn được chứng kiến thế hệ tiếp theo của hai người không?”
“Khanh Khanh, không phải như vậy.”
“Là như thế nào? Là hai người muốn xào CP rồi để bạn gái mình mất mặt trước công chúng sao?”
Anh ta nuốt nước bọt: “Không có, hôm nay anh thực sự chỉ muốn kết thúc điều anh tiếc nuối thời thanh xuân, sau này anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em.”
Tôi hất tay anh ta ra: “Anh đúng là thâm tình thật, để cả thế giới chứng kiến anh đạt được nguyện vọng của mình, tôi có cần vỗ tay cho anh không?”
“Anh với Giang Tinh Dao không xảy ra chuyện gì cả.”
“Phải đợi đến khi tôi đích thân bắt gian tại giường, anh mới dám thừa nhận đúng không?”
“Khanh Khanh, em đừng nói khó nghe như vậy.”
Anh ta cau mày: “Anh yêu em, không phải cô ấy.”
“Vậy nên, tôi phải vui mừng vì điều này sao?”
Tôi xách đồ định ném ra ngoài, Lộ Hoài vội vàng nắm chặt tay tôi: “Em đừng đi mà?”
Tôi giằng tay ra, ném vali ra ngoài: “Đây là đồ của anh, là anh phải cút ra ngoài.”
Anh ta đứng đờ người tại chỗ.
Ngay sau đó, Giang Tinh Dao xuất hiện ở ngoài cửa.
Tôi liếc mắt nhìn sang, cô ta mặt đỏ bừng, son môi trên khóe miệng lem luốc.
Cô ta có vẻ không ngờ tôi sẽ ở đây nhưng vẫn nhìn Lộ Hoài yếu ớt nói: “Lộ Hoài, em chỉ muốn hỏi anh, lời hứa đó còn tính không?”
8
Tôi bật cười, thậm chí còn vỗ tay:
“Cá mè một lứa chơi với nhau đúng là vui thật. Em gái, muộn thế này rồi còn chạy đến đây để nhặt rác, em chăm chỉ như vậy, Lộ Hoài sẽ sớm được hưởng cuộc sống ăn bám, em vội vã làm tiểu tam có phải hơi lãng phí không?”
Giang Tinh Dao lập tức đỏ hoe mắt, nhìn tôi đáng thương: “Tôi không nói gì cả, tại sao cô Ôn lại phải sỉ nhục người khác như vậy?”
Nói xong, cô ta còn nhìn Lộ Hoài với vẻ mặt tủi thân.
Tôi cười: “Đây gọi là sỉ nhục sao? Xem ra lòng dạ của cô Giang cũng nhỏ như tâm hồn vậy, tôi đã nể mặt cô rồi nhưng tôi hy vọng cô nên dùng não nhiều hơn, chứ đừng có ruột để ngoài da, học được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. Đến nước này rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện dựa vào đàn ông để chống lưng, tôi chỉ biết rằng trước đây có người bó chân, hôm nay mới thấy có người bó não, tuyệt, thật tuyệt.”
Lúc này, mặt Giang Tinh Dao đỏ bừng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lộ Hoài tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt cô ta.
“Ôn Khanh, Tinh Dao cô ấy vụng về lại nhát gan, chuyện hôm nay là lỗi của anh, anh một mình làm một mình chịu, em không cần phải trút giận lên người khác.”
“Tôi còn tưởng cái đầu của anh mọc ra chỉ để tăng chiều cao, hóa ra anh vẫn biết mình là rác rưởi à?”
Tôi chỉ thẳng vào anh ta và mắng ngay tại chỗ:
“Anh đúng là Shakespeare phiên bản không có chữ sĩ, những việc liên quan đến mình, anh chẳng làm được việc nào. Lấy tiền của tôi đi tán gái, giỏi mượn hoa dâng Phật như vậy, tượng Phật ở núi Lạc Sơn cũng phải nhường chỗ cho anhmới đúng, nếu Vạn Lý Trường Thành dùng da mặt anh để xây thì Mạnh Khương Nữ khóc cũng chẳng đổ được.”
Giang Tinh Dao còn định mở miệng.
Tôi trực tiếp cắt ngang lời cô tôi: “Cô là em gái của Aristotle, tên là Arimneste à?”
Sau đó nhìn Lộ Hoài: “Dắt theo tình nhân nhỏ của anh cút đi cho khuất mắt tôi, nhìn hai người thêm một lần là tôi phải gặp ác mộng cả đêm.”
Lộ Hoài mặt lạnh nhìn tôi: “Khanh Khanh, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh anh yêu em.”
Nói xong, anh ta kéo vali, dắt theo Giang Tinh Dao đi mất.
Tôi còn nghe thấy Giang Tinh Dao nhỏ giọng nói với Lộ Hoài: “A Hoài, anh đã sống thế nào trong suốt những năm qua vậy, em thương anh quá.”
Tôi trợn mắt, thương cái đầu mày.
9
Người đã đi, tôi liếc nhìn ra hành lang: “Đừng trốn nữa, ra đây đi.”
Phó Dư Bạch từ trong bóng tối bước ra.
Tôi liếc anh ta một cái: “Không muốn bị mắng thì cũng cút đi.”
“Anh sợ em buồn nên vội vàng đến tìm em, có chút lương tâm không?”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương: “Em không sao, anh về đi.”
Phó Dư Bạch bĩu môi kiêu ngạo: “Em có phải lại tắt thông báo đối với anh không! Anh nhắn cho em nhiều tin như vậy mà em không xem à?”
Tôi ừ một tiếng: “Anh nói nhiều quá, lãng phí mắt em.”
Anh ta lập tức nổi đóa: “Này này này, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, sao em có thể nói anh như vậy?”
Tôi đóng sầm cửa: “Không tiễn.”
Mở điện thoại ra, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn.
Một nửa là của Phó Dư Bạch.
Tin nhắn trước đó tôi trả lời anh ta là [Cút].
Anh ta trả lời tôi đầy màn hình:
[Sao lại bảo anh cút, sợ anh đi bộ mệt à? Hu hu hu càng yêu em hơn mất bảo bối của anh.]
[Mặc dù tim anh đã vỡ tan thành mã vạch rồi nhưng quét ra vẫn là anh rất thích em hu hu hu.]
[Nửa đêm nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của hai đứa, sau đó anh xem hết vòng tròn bạn bè của em, phát hiện em trả lời người khác mà không trả lời anh, nghĩ đến cách em đối xử với anh khác với người khác, anh nằm trong chăn không nhịn được mà cười trộm.]
[Bạn trai nghèo kiết của em thật đáng ghét, không giống anh, không có người yêu cũ với những người lằng bà lằngnhằng, trong lòng chỉ có một mình em, vậy nên có muốn cân nhắc cho anh một cơ hội không (nếu không cũng không sao, sau này anh sẽ hỏi lại sau) (cún con đáng thương)?]
[Đã cai nghiện rồi à? Sao mà nhịn được không nói chuyện với anh được hay thế (bụng tám múi) (eo thon) (giọng trầm) (ngu ngốc nhiều tiền)?]
…
Tôi tối sầm mặt mày, cân nhắc xem có nên chặn anh ta lại không.
Nhưng nếu chặn anh ta, anh ta lại chạy đến nhà tôi ôm mẹ tôi khóc lóc ba ngày ba đêm.
Nói rằng tôi có bạn trai rồi thì quên mất bạn tốt, đến lúc đó số tin nhắn còn nhiều hơn bây giờ.
Thôi, đừng tự chuốc phiền phức.
Vì vậy, tôi tắt điện thoại, nằm xuống giường là ngủ ngay.
10
Sáng hôm sau, tôi gọi người giúp việc đến dọn dẹp, tôi cũng không muốn ở căn nhà này nữa.
Không ngờ người đến lại là một cô gái trẻ.
Tôi ngáp dài: “Sao thế? Bây giờ tình hình cạnh tranh căng thẳng đến vậy sao, các cô gái trẻ cũng giành giật khách hàng với các bà cô rồi à?”
Cô ấy trực tiếp tháo mũ trên đầu xuống, chỉ vào mặt mình: “Chị Khanh Khanh, chị không nhớ em sao?”
Thấy tôi vẻ mặt nghi ngờ, cô ấy tự giới thiệu: “Em mới ký hợp đồng với công ty chúng ta, em tên là Tang Ninh, em đã nhìn thấy chị ở công ty, chị Khanh Khanh thật ngầu.”
Tang Ninh cười, đôi mắt cong cong, hai má còn có lúm đồng tiền nhỏ.
Được cô ấy khen như vậy, tôi khẽ ho một tiếng.
Cô ấy cười rạng rỡ, tiếp tục nói: “Có lẽ còn một thân phận nữa, những bài báo mà chị nhìn thấy trước đây đều là emviết.”
Tôi nhớ ra rồi, những tiêu đề lá cải của báo lá Hồng Kông đó.
Thảo nào lại dễ dàng nói rõ ràng mọi chuyện giữa chúng tôi như vậy.
Còn nói Lộ Hoài với Giang Tinh Dao thiếu đạo đức nữa chứ.
Tôi nhướng mày.
Cô ấy cười khúc khích, từ sau lưng lấy ra một chiếc máy ảnh: “Em còn làm thêm nghề săn ảnh, hôm qua chụp được một số thứ, em nghĩ chị Khanh Khanh có thể dùng được.”
Tôi liếc nhìn.
Đúng như tôi dự đoán, hôm qua hai người họ đã vụng trộm hôn nhau ở nơi không có camera giám sát trong khu dân cư.
Hơn nữa, tối qua Lộ Hoài còn kéo vali đến nhà Giang Tinh Dao.
“Sau đó họ kéo rèm cửa nên tôi không chụp được nữa.”
“Cô cố ý đến tìm tôi à? Muốn được lợi gì?”
Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Em chỉ là có nhiều món nghề thôi mà chị. Em nói cho chị biết, em biết diễn xuất, biết viết báo, biết dựng video, làm săn ảnh với dọn vệ sinh đều là một trong những nghề tay trái bình thường của em.”
Cô ấy tiến lại gần tôi, đôi mắt cáo xinh đẹp long lanh sáng ngời: “Cho nên, chị Khanh Khanh, có muốn nâng đỡ em không? Em có năng lực, lại ngoan ngoãn, miệng lại ngọt, không quan hệ nam nữ lung tung.”
Cô ấy tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa chị cũng không cần lo có tin đồn với em, tiết kiệm được nhiều phiền phức.”
“Đàn ông sẽ làm chị đau lòng, không giống em, chỉ thích mình chị thôi.”
…
Tôi thừa nhận, tôi thích người miệng ngọt.
Đặc biệt là người vừa đẹp vừa miệng ngọt.
Trước đây ở công ty, ngoài chuyện của Lộ Hoài ra, tôi đều không quan tâm.
Bây giờ, tôi đột nhiên không muốn như vậy nữa.
Một cô gái đáng yêu như vậy, tôi có thể không nâng đỡ sao?
Chị mày đây lại không thiếu tiền.