Tiểu Bạch Thỏ Đến Rồi! - Chương 3
9.
Ta ở ngoài phủ chơi một ngày, hồi phủ đã là giờ Mão. Vốn định trực tiếp trở về phòng, vừa thấy thời gian còn sớm, bước chân rẽ vào trúc viện.
Cũng không biết hôm nay mẫu thân ta đã làm những gì, bụi trúc bốn phía bị cong vài cành. Trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm, ta nhớ tới con chim sẻ kia, dứt khoát sử dụng khinh công trèo lên nóc nhà.
Vén ngói lên nhìn trộm vào trong, mới nghe rõ trong tiếng nói nhỏ còn có tiếng khóc nức nở thê lương.
“Ta không làm nữa có được hay không? Ta là tân thủ, không làm được loại nhiệm vụ khó khăn cấp địa ngục này.”
Lăng Nhược Thủy ngồi ở trên giường mỹ nhân gần cửa sổ vừa khóc vừa nói, nhưng trong phòng ngoại trừ nàng ta thì không có người nào. Chỉ có một con chim sẻ, đứng đối diện nàng ta trên chiếc bàn thấp trước giường.
Với góc nhìn của ta, không có cách nào nhìn thấy miệng của nó để phân tích tiếng chim. Chỉ có thể nghe thấy Lăng Nhược Thủy kích động nói: “Cái gì mà người đầu tiên vào phủ công chúa? Ta mới không tin tên khốn Hứa Thừa Dận kia lại thích ta!”
“Tiếp cận? Ta làm sao tiếp cận! Nàng ta lấy ta làm cầu treo ở trên cây trúc đá đó!”
“Ta làm sao trộm? Nơi đó có cơ quan, các ngươi lại bị suy yếu đến mức ngay cả một ngón tay vàng cũng không cho nổi.”
Không biết chim sẻ nói cái gì, giọng nói của Lăng Nhược Thủy càng kích động hơn: “Nàng ta cũng không phải thứ tốt lành gì! Chỉ là một kỹ nữ thanh lâu, đáng đời nàng ta bị phụ mẫu mình ghét bỏ.”
A, xem ra câu trước chính là nói mẫu thân ta, câu này chính là nói ta.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ là người đầu tiên x//é n//át miệng của nàng ta!”
Ái chà chà, ta hiền lành đáng yêu như vậy, nàng ta làm sao có thể có ác ý lớn đối với ta như vậy chứ? Tiểu bạch thỏ làm tổn thương lòng ta, đáng bị trừng phạt nha.
10.
Trêu chọc động vật nhỏ, cũng chú ý mình bị từ chối hay được hoan nghênh. Ta quyết định trong khoảng thời gian này không để ý tới Lăng Nhược Thủy nữa.
Nàng ta tìm tới cửa, ta liền bảo nha hoàn lấy đủ loại lý do ngăn cản, nhưng không thấy. Bị mẫu thân ta độc chiếm vốn là vinh hạnh của nàng ta, thế nhưng nàng ta lại không chút cảm kích.
Mấy ngày sau mẫu thân ta nói một câu: “Con thỏ kia không nhịn được nữa rồi.”
Quả nhiên, đêm đó, Lăng Nhược Thủy liền cố gắng lẻn vào mật thất ăn trộm. Nàng ta không biết, cửa vào mật thất được thiết lập trận pháp, mỗi ngày đều thay đổi vị trí.
Lăng Nhược Thủy không tìm được mật thất kia, ngược lại còn vào phòng thú cưng của ta và mẫu thân. Mấy con rắn mà thôi, đã dọa nàng ta hôn mê bất tỉnh.
Thanh xà mẫu thân ta nuôi dưỡng cuộn tròn lên thân thể của nàng ta, đưa người đến trước mặt chúng ta.
Thanh xà là một con rắn đ//ộc màu xanh dài chừng ba trượng rộng chừng mười mấy tấc, chỉ một giọt nọc đ//ộc của nó có thể ăn mòn cả một cơ thể người, là một con cự mãng mẫu thân ta yêu thích nhất.
Khi nó đặt Lăng Nhược Thủy đã ngất xỉu xuống đất, còn không nỡ dùng xà tâm liếm liếm mặt nàng ta. Mẫu thân ta ôn nhu nói: “Ngoan, người này vẫn chưa thể ăn được.”
Thanh xa uể oải cúi đầu xuống, yên lặng lui vào chỗ tối. Ta tiến lên, cẩn thận đánh giá Lăng Nhược Thủy đang nằm trên mặt đất.
Mấy ngày không gặp, nàng ta lại trở nên xanh xao vàng vọt, vẻ mặt mệt mỏi cho dù ngủ say cũng không thể che giấu được.
“Mẫu thân, sao người lại hành hạ người ta thành ra như vậy chứ?”
Ta không khỏi trách cứ nói: “Xấu quá.”
11.
Lăng Nhược Thủy sau khi bị đánh thức nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của ta, sợ tới mức hét lên một tiếng suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi thấy mẫu thân ta ngồi ngay ngắn trên giường, nàng ta thất kinh cuộn người quỳ xuống đất, run rẩy hành lễ: “Trưởng…… Trưởng công chúa điện hạ.”
Mẫu thân ta bưng chén trà, dùng nắp chén trà nhẹ nhàng gạt gạt hơi nước, không nói gì “Ừ” một tiếng, Lăng Nhược Thủy đã bị dọa cho run hết cả người.
Ta tốt bụng quỳ xuống bên cạnh nàng ta, nghiêng đầu nháy mắt với nàng ta, ý bảo: “Di nương, có phải người muốn nhìn sủng vật ta nuôi, mới đi tới đó không?”
Lăng Nhược Thủy giống như nắm được cọng rơm, vội vàng đáp: “Vâng, vâng…”
Ta nở nụ cười, quay đầu lại giải thích với mẫu thân ta: “Mẫu thân, di nương tuyệt đối không phải muốn trộm đồ, nàng chỉ là đi xem mà thôi.”
Mẫu thân ta cũng cười, bà chậm rãi buông chén trà xuống: “Muội muội cũng thật là, muốn xem những súc vật kia cần gì lén lút như vậy, nói với ta một tiếng là được rồi.”
Ngón tay bà gõ gõ vài cái lên bàn, Thanh xà không vội vàng từ trong bóng tối thò đầu ra, bò tới bên vai Lăng Nhược Thủy. Lăng Nhược Thủy cúi đầu không phát hiện, ta liền hảo tâm chọc chọc bả vai nàng ta.
“Di nương, người xem!”
“Aaaaa!!” Lăng Nhược Thủy ngẩng đầu lên phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết, nàng ta thét chói tai bò nhanh về phía mẫu thân ta.
“Điện hạ, không cần đâu, ta nói, ta nói hết.”
“Thiếp chỉ là nhất thời bị ma quỷ xui khiến, mới lén đến mật thất trộm viên bảo thạch kia, cầu điện hạ tha cho ta một m//ạng…”
Nàng ta khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, mẫu thân ta ghét bỏ nhíu mày, còn chưa mở miệng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên.
Phụ thân ta từ bên ngoài trở về, bước vào trong phòng, liếc mắt một cái đã thấy rõ cảnh tượng trong phòng. Lăng Nhược Thủy quay đầu lại, giống như nhìn thấy cứu tinh, nhào tới.
“Vương gia, Vương gia cứu thiếp, hu hu hu….”
Lăng Nhược Thủy ôm lấy chân phụ thân ta, phụ thân ta cúi đầu nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng ta, trong mắt dấy lên lửa giận hừng hực.
Ông ta nhìn về phía mẫu thân, giọng nói lạnh lùng trước nay chưa từng có: “Ta mới rời phủ mấy ngày, các ngươi đã dám làm càn như vậy?”
12.
Phụ thân ta tức giận lên, trình độ khủng bố tuyệt không thua gì mẫu thân ta. Mẫu thân lạnh lùng nhìn lại, nheo mắt, không khí giương cung bạt kiếm.
Lăng Nhược Thủy đúng lúc kêu thảm một tiếng, bán thảm: “Vương gia, đều do thiếp không tốt, thiếp thấy trong phủ có một viên bảo thạch rất đẹp, nhịn không được muốn đi xem một chút.”
“Không nghĩ tới…… Không nghĩ tới điện hạ lại cho rắn đ//ộc ra hù dọa thiếp, hu hu hu thiếp không dám nữa.”
Khí tức trên người phụ thân ta càng thấp hơn, mẫu thân ta hoàn toàn bất động.
“Bảo thạch gì lại đáng giá đến mức khiến muội muội nửa đêm canh ba tự tiện xông vào mật thất?”
Lăng Nhược Thủy ngẩng mặt lên từ góc áo phụ thân ta, môi run rẩy: “Quốc bảo Bắc Cương, đá Thiên Não.”
Trong phòng lập tức trở nên quỷ dị, yên tĩnh, mẫu thân ta nhẹ nhàng gõ mặt bàn vài cái, thanh xà lại đột nhiên ló đầu ra, nằm úp sấp bên chân bà.
Mẫu thân ta thờ ơ vỗ vỗ đầu Thanh xà: “Ngươi muốn viên đá kia?”
Bà thản nhiên nói: “Vậy ngươi nên hỏi Vương gia.”
Lăng Nhược Thủy cắn môi, cố gắng ngửa đầu cầu khẩn phụ thân ta: “Vương gia, thiếp muốn…”
Đáy mắt phụ thân ta âm u, ông ta giơ tay nắm lấy cằm nàng ta: “Cho ta một lý do.”
Lăng Nhược Thủy không khống chế được lại run rẩy, nàng ta há miệng mấy lần như do dự, cuối cùng hạ quyết tâm nhắm mắt lại: “Vương gia, thiếp có tội.”
Nàng ta quỳ lạy trên mặt đất, kinh sợ thẳng thắn nói: “Thiếp là đứa trẻ mồ côi của hoàng thất Bắc Cương, từng là công chúa nhỏ nhất Bắc Cương.”
“Nhưng thiếp lớn lên ở Đại Nghiệp, tâm thuộc Đại Nghiệp tuyệt không hai lòng, chỉ là viên thiên não thạch kia từng là lễ vật cập kê mà vong mẫu hứa hẹn cho thiếp, thiếp mới to gan đòi hỏi……”
“Lúc trước thiếp sợ thân phận của mình sẽ khiến cho vương gia hiểu lầm, mới giấu diếm đến nay, xin vương gia tha thứ.”
Nàng ta nói một phen cảm động lòng người, nói đến ta cũng nở nụ cười. Phụ thân ta nhíu mày, nhìn về phía mẫu thân, nặng nề gọi: “Lâm Uyển.”
Trên mặt mẫu thân ta lần đầu tiên không có ý cười, bà mặt không chút thay đổi: “Đó là tín vật đính ước của chúng ta.”
Chân mày phụ thân ta nhíu chặt hơn. Ông ta nói: “Bảo thạch mà thôi, ngươi không thiếu.”
“Nàng ấy muốn, ngươi đưa cho nàng thì có làm sao?”
13.
Mẫu thân đã cố gắng hết sức để theo đuổi phụ thân như thế nào, tất cả những người ở Đại Nghiệp đều biết điều đó.
Mà phụ thân ta từ chối mẫu thân có bao nhiêu vô tình, toàn bộ người Đại Nghiệp cũng đều biết.
Lúc đó mẫu thân ta là trưởng công chúa kiêu ngạo không ai bì nổi, phụ thân ta kinh tài tuyệt diễm, đang ở trên triều đình đại triển kế hoạch lớn.
Mẫu thân ta âm mưu quỷ kế chồng chất, bò lên giường phụ thân ta nháo đến mức mọi người đều biết, mới có được một cơ hội.
Lúc ấy đúng lúc Bắc Cương rục rịch, uy hiếp đối với Đại Nghiệp rất lớn, phụ thân ta tâm hệ nhất thống đưa ra yêu cầu – – nếu mẫu thân ta có thể trong vòng một năm có thể thu phục Bắc Cương, ông ta sẽ làm phò mã của bà.
Không nói quốc lực Bắc Cương sóng vai với Đại Nghiệp, chỉ nói quan hệ hai nước giằng co mấy chục năm, làm sao có thể giải quyết trong vòng một năm? Yêu cầu này chỉ có thể có một mục đích, đó là muốn cho mẫu thân ta biết khó mà lui.
Ai có thể nghĩ tới, mẫu thân ta chưa bao giờ ra tiền tuyến lại mặc giáp ra trận, mang theo năm mươi vạn thiết kỵ một đường từ nam hướng bắc.
Bà dùng thời gian một năm đi khắp nơi thi sơn huyết hải, giet vào hoàng thất Bắc Cương, tự tay lấy viên thiên não thạch trên mão của chúng xuống.
Bà dùng viên thiên não thạch này, đổi lấy phò mã là phụ thân ta. Hôm nay, ông ta lại muốn đưa nó cho Lăng Nhược Thủy.
Mẫu thân ta nhìn chằm chằm ông ta, nhìn vài lần, bà bỗng nhiên nở nụ cười: “Được.”
“Nhưng đây là thứ ta dùng m//ạng đổi lại, nàng ta muốn dễ dàng lấy đi như vậy, có phải quá không để ta vào mắt hay không?”
Phụ thân ta hiểu ý tứ trong lời nói của bà: “Điều kiện gì?”
“Để nàng ta đến biệt viện ngoại ô ba ngày, hầu hạ đám nam sủng của ta thoải mái.”
“Ngươi để cho nàng ta tự mình quyết định.”
Lăng Nhược Thủy bỗng nhiên bị điểm danh, đang ở bên cạnh kiềm nén sự vui mừng lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ. Mẫu thân ta không cho nàng ta thời gian diễn trò: “Ngươi chỉ có một cơ hội.”
Lăng Nhược Thủy lập tức nuốt xuống tiếng kêu sợ hãi vừa muốn thốt ra, nàng ta nhìn thanh xà đang lè lưỡi, lại nhìn phụ thân ta cố nén sự tức giận.
Nàng ta cò kè mặc cả: “Ta nguyện ý. Nhưng ngươi phải đưa Thiên Não Thạch cho ta trước.”
Phụ thân ta tức giận phất tay áo bỏ đi, mẫu thân ta thì cười với ta: “Được thôi.”
14.
Ta theo Lăng Nhược Thủy đến biệt viện ngoại ô. Trên đường, nàng ta nhiều lần cố gắng muốn thoát khỏi ta.
“Muội nhi, ta đi một mình là được rồi.”
“Di nương, không được đâu! Biệt viện rất nguy hiểm.”
Lăng Nhược Thủy chỉ cho là ta muốn đi theo giám thị nàng ta: “Di nương có thể ứng phó, muội nhi không cần lo lắng.”
Ta cúi đầu, ủ rũ nói: “Vậy được rồi, ta đưa di nương đến biệt viện rồi đi.”
Lăng Nhược Thủy âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chờ ta vứt nàng ta cho đám nam sủng trong biệt viện, xoay người còn chưa đi được hai bước, vừa mới vào cửa Lăng Nhược Thủy đã phát ra tiếng hét thảm thiết quen thuộc.
“Aaaaa!!!”
Ta cong môi đứng tại chỗ, không đợi qua mấy hơi thở, phía sau có một trận gió mạnh đánh úp lại. Lăng Nhược Thủy bổ nhào lên người ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Bên trong, bên trong đó là cái gì vậy?!”
Ta xoay người, làm bộ hoang mang: “Đó là nam sủng của mẫu thân ta đó! Di nương làm sao vậy?”
Lăng Nhược Thủy đột nhiên ngây ngốc, không thể tin nhìn ta: “Hắn, bọn hắn còn sống sao?”
“Ừ….Bọn họ tuy rằng lúc trước là tử thi, nhưng có phù chú làm cho bọn họ biến thành x//ác sống có thể hành động, ta cũng không biết đó có được tính là còn sống hay không.”
Ta ném vấn đề trở lại: “Di nương, người cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Lăng Nhược Thủy trắng bệch không ngừng lui về phía sau, tư thế như sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, ta chỉ cho nàng ta nơi ám vệ đang canh giữ.
“Di nương, người tốt nhất mau trở về trong phòng đi, nếu không những ám vệ không biết hạ thủ lưu tình kia, sẽ trực tiếp nhét người cùng x//ác sống vào trong cùng một cái quan tài đó.”
Lăng Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn về phía ám vệ, sau khi giãy dụa một lúc, dứt khoát kiên quyết xoay người lại vào phòng. Ta liếc nhìn con chim sẻ ẩn sau cành cây cách đó không xa, phát ra một tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng.