Tiểu Bạch Thỏ Đến Rồi! - Chương 2
5.
Ta đã xem nhẹ Lăng Nhược Thủy. Đối mặt với sự vũ nhục ngây thơ như vậy của ta, nàng ta thế mà sau khi thay đổi sắc mặt ban đầu, rất nhanh đã ổn định lại, cười khan: “Phải, phải không…”
Ta còn muốn nhìn bộ dạng tức giận của tiểu bạch thỏ, vô tội nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy, di nương không phải xuất thân từ Hồng lâu, đã từng gặp qua rất nhiều nam nhân sao?”
Lăng Nhược Thủy nghiến răng nặn ra một tiếng: “Đúng vậy.”
Nàng ta không tức giận, nhưng âm thầm rút cánh tay bị ta đỡ ra, suốt dọc đường cũng không hề cố gắng tìm hiểu tin tức từ ta nữa.
Có chút đáng tiếc, hiếm khi có người cùng ta nói chuyện phiếm, ta còn chưa nói đã miệng đâu. Đi tới trước một sương phòng ở thiên viện, ta dừng lại.
“Di nương, người cứ ở nơi này đi, nơi này cách viện của mẫu thân ta xa một chút, tương đối an toàn.”
Tiểu viện này nằm ở góc tây nam phủ công chúa, bốn phía được bao quanh bởi những bụi trúc, cảnh xanh um hợp lòng người. Mặc dù xa xôi, nhưng lại là chỗ an tĩnh khó có được.
Lăng Nhược Thủy đến nơi này, cũng nhẹ nhõm tinh thần: “Cám ơn ngươi.”
“Di nương nghỉ ngơi trước, ban đêm ta lại đến tìm người.”
Lăng Nhược Thủy hiển nhiên không ngờ tới ban đêm ta còn muốn tìm nàng ta, vẻ mặt nàng ta hoang mang. Ta kéo kéo ống tay áo của nàng ta, ý bảo nàng ta cúi người xuống.
Ta ghé sát vào tai nàng ta, nhỏ giọng: “Ban đêm, ta mang di nương đi xem bí mật của phụ mẫu ta.”
Ánh mắt Lăng Nhược Thủy sáng ngời, gật đầu: “Được.”
Rối như nghĩ đến cái gì, Lăng Nhược Thủy cũng nhỏ giọng hỏi ta một câu: “Mẫu thân ngươi nói nam sủng……”
“Di nương yên tâm, phụ thân ta sẽ không để cho nam nhân khác vào trong phủ, mẫu thân ta cũng sẽ không nuôi người ở trong phủ, đám nam sủng kia hiện tại đang ở biệt viện ngoại ô kinh thành.”
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm đứng lên, ta lại bổ sung: “Mẫu thân ta chỉ đưa người qua.”
Lăng Nhược Thủy sửng sốt, ta đã xoay người rời đi.
Đi được hai bước, ta lại quay đầu cười ngọt ngào với nàng ta, nheo mắt lại: “Di nương, người trong phủ này trừ ta ra, người không nên tin ai cả.”
6.
Giờ Hợi ban đêm, ta mang theo đèn lồng đến trúc viện tìm Lăng Nhược Thủy.
Còn chưa đến gần, từ xa đã thấy nàng ta núp dưới tàng cây ngoài cửa viện, hận không thể giấu mình vào trong cây.
“Di nương, chúng ta đi thôi.”
Lăng Nhược Thủy nhìn quanh bốn phía, túm lấy ống tay áo của ta: “Chờ một chút.”
“Muội nhi, chúng ta đi đâu?”
“Đến mật thất của mẫu thân ta.”
Lăng Nhược Thủy còn muốn hỏi tiếp, ta cắt đứt lời nàng ta: “Trong mật thất của mẫu thân ta có cất giấu thứ ghê gớm, di nương, người đi xem sẽ biết.”
Nàng ta quả nhiên ngoan ngoãn đi theo ta. Phủ công chúa ban đêm vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ đèn lồng treo dưới mái hiên cùng tiếng gió yếu ớt, một chút âm thanh của người cũng không có, quỷ dị đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Chưa tới nửa đường, giọng nói tìm tòi nghiên cứu của Lăng Nhược Thủy đã truyền đến.
“Muội nhi, trong phủ không có hộ binh tuần tra sao?”
“Mẫu thân ta không thích có người đi tới đi lui trong phủ, hơn nữa trước kia bà ấy là tướng quân, không sợ có người mưu đồ gây rối.”
“Ám vệ đều ở bốn phía tường hoặc là mép nóc nhà, ta biết vị trí của bọn họ, cố ý đi vòng qua.”
Không biết có phải cả buổi chiều đã bình tĩnh lại hay không, Lăng Nhược Thủy trấn định và thông minh hơn ban ngày không ít.
“Xu nhi, ngươi nếu quen thuộc với nơi này như vậy, vì sao vẫn không thể chạy trốn hả?”
“Ta đã thử chạy trốn, nhưng luôn bị bắt trở lại.”
Ta dừng bước, chỉ về một tòa lầu các trong bóng tối cách đó không xa. Tòa lầu các bốn góc kia hoàn toàn không có ánh sáng, mái hiên trên đỉnh các dưới ánh trăng cũng tối đen như mực.
Lăng Nhược Thủy mở to mắt nhìn hơn nửa ngày: “Nơi đó làm sao vậy?”
Ta chỉ vào đỉnh các kia: “Di nương, người nhìn kỹ đi.”
Lăng Nhược Thủy cau mày nhìn hơn nửa ngày, ngay khi nàng ta muốn đặt câu hỏi lần nữa, đỉnh các kia bỗng nhiên động một chút.
Không phải tầm mắt lắc lư, mà là mũi nhọn trên đỉnh các kia bỗng nhiên bị san bằng trong nháy mắt, sau đó lại được nâng lên.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện các cột hành lang của cả tòa lầu, đều như có sinh mệnh đang chậm rãi nhúc nhích.
Lăng Nhược Thủy khẽ thở ra: “Tòa nhà kia sao lại động đậy được vậy?”
“Đó là một đám dơi, chúng nó nhớ rõ mùi của ta. Cho dù ta chạy trốn tới đâu, đều sẽ bị chúng nó tìm được.”
Trong bóng tối, ta ý vị thâm trường nói: “Ngăn cản ta chạy trốn chưa bao giờ là phụ mẫu ta, mà là một thứ giấu trong bóng tối.”
7.
Ta mang theo Lăng Nhược Thủy đi tới một chỗ hẻo lánh của hoang viện, đồng thời vén một đám cỏ dại trong sân để lộ ra một lối đi bí mật bên trong.
Ta để lại đèn lồng trên mặt đất, kêu Lăng Nhược Thủy đi xuống. Nàng ta đứng ở lối vào bóng tối, do dự không ngừng.
Ta ngửa đầu hỏi: “Di nương, người không muốn biết bí mật của phụ mẫu ta là gì sao?”
Xa xa trên cành cây bỗng nhiên có một con chim sẻ bay tới, dừng lại trên bụi cỏ. Con chim sẻ kia bay đến tựa hồ làm tăng thêm sức mạnh cho Lăng Nhược Thủy, nàng ta hít sâu: “Đi thôi.”
Ánh mắt liếc qua con chim sẻ kia, ta âm thầm nhếch khóe môi, quay người đi xuống lối đi bí mật.
Hai bên đường ngầm đốt đuốc, ta mang theo Lăng Nhược Thủy rẽ trái rẽ phải, trước mắt xuất hiện một gian thạch thất to bằng thư phòng.
Trên giá gỗ thạch thất kia bày đầy châu báu đồ cổ rực rỡ muôn màu, mà ở trên đỉnh một tầng giá gỗ, thì chỉ đặt duy nhất một hộp lưu ly hình vuông.
Trong hộp lưu ly, là một viên đá quý hình thoi đỏ như m//áu. Lăng Nhược Thủy liếc mắt một cái đã thấy được viên bảo thạch kia, hô hấp của nàng ta trong nháy mắt ngừng lại, theo bản năng nhấc chân chạy tới.
Ta giữ chặt nàng ta: “Di nương cẩn thận, nơi này có cơ quan.”
Lăng Nhược Thủy cúi đầu nhìn ta, ánh sáng trong mắt nàng ta thật dọa người.
“Xu nhi… ”
“Bang” một tiếng trầm đục, c//ắt đ//ứt lời nói của nàng ta, ta nâng ngón tay lên môi: “Suỵt.”
Ta lôi kéo nàng ta đi tới cửa sổ nhỏ bên cạnh thạch thất, chuyển một cái rương gỗ qua, dẫn nàng ta đứng lên. Ở đầu kia của cửa sổ nhỏ, một gian phòng được bố trí giống như tẩm điện trong thạch thất, phụ mẫu ta đang ở trong đó.
Bên trong tỏa ra làn khói lượn lờ ngăn cản tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng phụ thân ta đang bị xiềng xích trói ở trên giường. Còn có bóng lưng mẫu thân ta cầm trường tiên đứng ở cuối giường.
Mẫu thân ta vẫn dùng giọng dịu dàng nói: “Phu quân, ngươi không ngoan như vậy, ta nên phạt ngươi như thế nào đây?”
Tiếng nói ôn nhuận như ngọc của phụ thân ta lúc này đã khàn đặc, nghe rất kỳ quái: “Phu nhân, ta sai rồi, cầu xin nàng……”
Lăng Nhược Thủy che miệng, hoảng sợ, cả người từ rương gỗ ngã xuống, phát ra tiếng loảng xoảng. Mặt nàng ta lập tức trắng bệch, xoay người chạy vào trong bóng tối.
Ta đuổi theo, ra vẻ khó hiểu: “Di nương, người chạy cái gì? Người còn chưa thấy trọng điểm đâu.”
“Suỵt!” Lăng Nhược Thủy xoay người lại chặn miệng ta: “Sắp bị bọn họ phát hiện rồi!”
Phát hiện thì sao? Phát hiện có người đang nhìn, phụ mẫu ta chỉ càng thêm hưng phấn mà thôi.
8.
Sau khi chạy ra khỏi mật thất, Lăng Nhược Thủy rõ ràng có chút không yên lòng lại lo lắng.
Nàng ta thậm chí không kịp nói lời tạm biệt với ta, thất tha thất thểu chạy về phía sân viện của mình. Ta dừng tại chỗ, có chút ảo não thở dài.
Mồi nhử được thả ra quá sớm, làm tiểu bạch thỏ hoảng sợ rồi…
Ngày hôm sau, ta và mẫu thân đang dùng bữa sáng, nha hoàn của Lăng Nhược Thủy đến báo: “Lăng cô nương nói thân thể bị bệnh nhẹ, không đến dùng bữa sáng được.”
Mẫu thân ta oán hận nhìn ta một cái: “Muội nhi, hôm qua có phải con chơi quá mức, dọa người ta sợ rồi không?”
“Con mới không có. Chỉ là đã lâu không gặp được tiểu bạch thỏ đáng yêu như vậy, nhất thời cao hứng chút.”
Ta khuấy cơm trong bát, cười mỉa: “Mẫu thân cũng chơi đùa quá đáng đó thôi, phụ thân không phải cũng chưa tới sao?”
“Ta còn chưa tìm con tính toán chuyện rình coi sổ sách đâu, con còn dám nhắc tới!”
Ta cười hì hì cũng không trốn. Chỉ chốc lát sau, nha hoàn lại báo: “Điện hạ, Vương gia mang theo thái y đến trúc viện.”
Ta và mẫu thân đồng thời trầm mặc, nhìn nhau cười: “Muội nhi, xem ra hôm nay nên để ta đến trêu chọc tiểu bạch thỏ này rồi.”
Ta nháy mắt mấy cái, cố ý hỏi: “Vậy phụ thân đâu?”
Mẫu thân ta cười duyên, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Nam nhân không nghe lời, không có cơ hội thứ hai.”
Ta nhún nhún vai, trước khi rời khỏi bàn ăn ta nhớ tới chuyện đêm qua, thuận miệng dặn dò mẫu thân một câu: “Mẫu thân, cẩn thận một chút. Trong nhà còn có một con chim sẻ.”