Tiểu Bạch Liên Của Linh Lăng - Chương 6
13
Triệu Vân Kỳ lôi kéo ta lên trước cổng hoàng thành. Suốt chặng đường tới đây, hắn đ//iên cuồng giet chóc, ta vô tình bị lưỡi k//iếm của hắn c//ắt một vệt m//áu dài trên cổ.
“Bạch Linh Lăng, nếu ngươi không lui binh, vậy thì hôm nay muội muội ngươi sẽ phải tuẫn táng cùng ta!”
Ta ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt qua những bông tuyết bay lả tả, nhìn thẳng vào tỷ tỷ.
Bạch Linh Lăng đang cưỡi trên lưng ngựa, mũi tên trong tay nhắm thẳng vào Triệu Vân Kỳ:
“Ngươi nghĩ ngươi vẫn là một Hằng vương oai phong được sủng ái sao? Một tên phản tặc mà cũng có thể uy hiếp bổn tướng quân?”
Triệu Vân Kỳ không ngờ tỷ tỷ ta lại dũng mãnh như thế, liền gào lên: “Ta thật sự sẽ giet nàng ta đấy!”
Từ đầu đến giờ, cánh tay giương cung của tỷ tỷ vẫn rất vững chắc, trong ánh mắt không hề có chút dao động: “Ngươi cứ thử xem? Nếu muội muội ta chet, ngươi cũng đừng hòng sống sót.”
Đại quân liên tục công phá cổng hoàng thành, đã có một nhóm lính nhỏ vượt qua vòng tuyến phòng thủ, tiến vào trong nội thành, thuộc hạ thân tín bên cạnh hắn liên tục khuyên hắn mau chạy trốn. Hắn ta tuyệt vọng hét lên: “Ta không cam tâm! Rõ ràng ta mới xứng đáng trở thành Hoàng đế!”
“Không, trong mắt ta ngươi chỉ là một kẻ vô dụng, cả đời chỉ biết lợi dụng nữ tử để tiến thân.”
Trong ánh mắt ngày càng trở nên vặn vẹo của Triệu Vân Kỳ, ta thong thả nói: “Ngươi muốn dựa vào ta để lấy được binh quyền của Bạch gia, cũng muốn dựa vào tiểu thư phủ Thượng thư để tiếp cận nguồn lực tài chính, trong hậu cung ngươi có mẫu phi chống lưng, nếu lúc sa cơ thất thế thì vẫn còn có Minh Ngọc quận chúa để cho ngươi lợi dụng, nàng ta sẽ mù quáng không bỏ rơi ngươi!”
Triệu Vân Kỳ thở hổn hển, hắn muốn phản bác nhưng lại không tìm ra lý lẽ để phản bác.
“Triệu Vân Kỳ, bản thân ngươi vốn chẳng có tài cán gì cả, bảo sao ngươi lại bị Thanh Dương vượt mặt dễ dàng như vậy.”
“Aaaaa! Ta phải giet ngươi!”
Lời còn chưa dứt, mũi tên trên tay tỷ tỷ đã rời dây. Ta nắm bắt được khoảnh khắc, đồng tử co rút lại, ta lập tức cúi đầu xuống tránh né.
Chỉ một giây sau, lưỡi k//iếm rơi xuống đất, m//áu tươi bắn đầy lên mặt ta. Một giây sau nữa, bên cạnh vang lên tiếng hô hào tuyệt vọng của binh lính: “Hằng vương đã chet, mau chạy đi!”
Một mũi tên lông vũ xé gió xuyên thẳng qua cổ họng Triệu Vân Kỳ, trên gương mặt đầy m//áu tươi, hắn vẫn không cam tâm, cố trừng mắt, đưa tay với về phia điện Kim Loan.
“Ta… trẫm mới là Hoàng đế.”
Ta cố gắng cởi dây trói, dứt khoát đạp lên mặt hắn, nghiền xuống: “Đáng tiếc, lời này ngươi giữ lại mà nói với Tiên đế đi.”
“Tiểu bạch liên, muội không sao chứ?”
Tỷ tỷ vội vã bước lên lầu thành, chiến giáp nhuốm máu, sát khí ngút trời. Ta thấy thế liền vội chạy qua, mắt đỏ hoe ấm ức mách tội: “Hu hu, tỷ tỷ, muội sợ lắm.”
“Trên cổ muội bị rạch một vết thật dài, Triệu Vân Kỳ hắn ta thật quá đáng!”
Thanh Dương công chúa ở bên cạnh nhìn ta thở dài: “Ai da, nếu bọn ta tới muộn hơn chút thì e rằng Triệu Vân Kỳ hắn còn th//ảm thương hơn nữa.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không, điện hạ không hiểu đâu. Hu hu..”
Tỷ tỷ cau mày giúp ta băng bó vết thương, hiểu rõ tất cả mọi chuyện liền phối hợp mắng: “Triệu Vân Kỳ chet tiệt, đợi về ta sẽ tìm thuốc trị thương cho muội, chắc chắn không được để lại sẹo.”
Hằng Vương chet rồi, loạn binh không còn chút khí thế. Thanh Dương công chúa điều quân lính đi truy quét tàn binh, nhốt vào đại lao chờ ngày xử trảm.
Sau khi biết tin thất bại, Trịnh tần dùng một sợi dây lụa trắng, tự vẫn trong cung.
Minh Ngọc quận chúa được cứu trở về nhưng đã phát đ//iên, lúc bị áp giải vào đại lao vẫn không ngừng gào khóc: “Ta không tin, các ngươi buông ta ra, ca ca Vân Kỳ là Hoàng đế, ta là Hoàng hậu! Các ngươi cút hết cho ta!”
“Ca ca, bao giờ huynh mới đến đón muội..”
……
Thanh Dương công chúa thuận lợi lên ngôi, trở thành Nữ đế, trong thời gian trị vị rất chú trọng phát triển nữ học, cải cách thuế khoá, bình định chiến loạn, mở rộng giao thương, lần lượt tháo giải hết các rối ren mà triều đại cũ để lại.
Bạch Linh Lăng có công hộ giá, trở thành nữ tướng quân đầu tiên của triều đình. Thân phận của ta theo đó cũng được tăng cao, Nữ đế sắc phong Quận chúa, từ nay chỉ cần yên tâm thoải mái ăn chơi ở nhà.
…..
Lại một mùa đông nữa qua đi, tỷ tỷ nắm lấy tay ta mắng: “Tiểu bạch liên, giữa mùa đông muội lại mặc đồ lụa, ngứa da rồi có phải hay không?”
Ta cười tít mắt để tỷ tỷ quấn ta thành một cục bông to, nhận vài cái lườm rồi để tỷ tỷ dắt tay ta về nhà.
Tuyết vẫn đang rơi, những dấu chân của ta và tỷ tỷ nông sâu hoà vào nhau, in dài theo đoạn đường phía trước.
Cuối con đường, Bạch phủ đã sáng đèn. Phụ thân đang bất lực than phiền với mẫu thân về chuyện không thể quản nổi hai chúng ta, mẫu thân ôm tiểu muội vừa chào đời nhìn mọi người mỉm cười hiền hậu.
Tỷ tỷ vẫn còn đang liên tục lải nhải mắng mỏ ta, thế nhưng hơi ấm từ tỷ tỷ truyền sang lòng bàn tay ta, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đời này nơi đâu là đường về, nơi nào lòng này an yên thì chính là quê hương.
Ngoại truyện: Góc nhìn của Bạch Linh Lăng
Ta có một tiểu muội muội phiền phức nhất trên đời.
Một cục bột nhỏ như thế, ngày ngày lon ton theo sau ta gọi tỷ tỷ, hại ta đến thời gian luyện k//iếm cũng không có.
Tiểu muội chỉ cần ngã một cái liền khóc, bị giành đồ chơi cũng khóc, thật chẳng giống muội muội của ta chút nào.
Lần thứ một trăm giúp nàng lau khô nước mắt, ta nghĩ: Tiểu muội có vẻ ngốc nghếch, có lẽ ta vẫn nên che chở cho nàng! Ai da, Bạch gia không có ta thật chẳng xong.
Thế mà, tên Triệu Vân Kỳ súc sinh đó là cái thá gì mà cũng dám đến bắt nạt tiểu muội nhà ta.
Khi ta đưa Tiểu bạch liên chạy trốn khỏi phủ, nàng liên tục khuyên ta tự mình đi trước.
Thật buồn cười, ta mới là tỷ tỷ, nếu ta bỏ chạy trước chẳng phải là sẽ mất mặt lắm sao?
“Tiểu bạch liên, mau chạy đi, ở lại chỉ làm vướng chân ta!”
Nói xong ta còn mạnh tay nhéo má nàng một cái: “Không được khóc, nuốt nước mắt vào đi.”
Ai da, ta quên mất tay ta toàn m//áu tươi, làm dơ cả mặt tiểu muội rồi. Giet chóc thoả thuê, tiếc nuối duy nhất của ta là không thể tự tay tiễn tên khốn Triệu Vân Kỳ kia xuống mồ.
Hắn muốn bắt sống ta để dụ muội muội quay về, ta liền cười khinh bỉ. Muốn bắt ta? Còn lâu! Sau đó trực tiếp giơ ngang k//iếm t//ự s//át.
Tiểu bạch liên, mau đi đi, đừng quay đầu lại.
Tiểu bạch liên phải sống như một đoá hoa quý giá, châu ngọc lấp lánh.
Nhưng ta không ngờ, hồn phách của ta vẫn lưu lại nhân gian, trôi lơ lửng bên cạnh tiểu bạch liên.
Một người yêu thích cái đẹp như nàng, thế mà lại tìm thuốc đ//ộc huỷ dung, đeo lên một gương mặt mới.
Đau đớn như thế, ta nhìn mà thấy sợ, nàng lại không kêu đau nửa lời.
Ta sốt ruột xoay quanh nó: “Tiểu bạch liên, muội làm gì vậy, phải sống tốt chứ?”
Đáng tiếc nàng không nghe thấy ta, ta chỉ có thể cố gắng chạm vào nàng mỗi khi nàng gặp ác mộng, hết lần này đến lần khác an ủi: “Tỷ tỷ ở đây, đừng sợ.”
Sau này ta theo nàng lẻn vào hoàng cung, nhìn nó bày mưu tính kế với Triệu Vân Kỳ, cuối cùng đ//âm chet Triệu Vân Kỳ.
Lúc nàng ra tay, ta ngồi bên cạnh nói: “Một đ//ao, hai đ//ao,… đủ rồi, tiểu bạch liên, đủ rồi!”
Rồi ta đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, muốn lau sạch vết máu trên mặt nàng. Khi tiểu muội bị Cấm vệ quân ch//ém chet, ta đứng chắn trước nàng, hy vọng có thể chia sẻ bớt phần nào đau đớn, nhưng đ//ao ch//ém qua người ta, ta chẳng hề đau đớn, còn tiểu bạch liên lại rất đau.
Tiểu bạch liên ngã xuống, làm nhảm đứt quãng: “Bạch Linh Lăng, tỷ đúng là đồ lừa đảo, hoá ra trước khi chet tỷ tỷ đã phải chịu đau đớn như vậy…”
“Tỷ tỷ, lần này muội không khóc, lần sau gặp lại tỷ không được mắng muội nữa nhé.”
Ta thở dài, nước mắt sớm đã đầm đìa: “Bạch Linh Lăng đều đã thấy hết, tỷ tỷ muốn nói với muội, tiểu bạch liên là tiểu muội dũng cảm nhất, tỷ tỷ rất yêu thương muội, trước nay chưa bao giờ ghét bỏ muội chút nào.”
Sau đó, khoé môi tiểu bạch liên khẽ nở một nụ cười. Ý thức dần tan biến, ta từ từ nhắm mắt lại.
Tiểu bạch liên, kiếp sau tỷ tỷ sẽ tranh cho muội chức Cáo mệnh, muội hãy làm chiếc áo bông nhỏ để tỷ bảo vệ cả đời, không bao giờ phải chịu đau khổ nữa.
[HẾT]