Tiểu Bạch Liên Của Linh Lăng - Chương 2
04
Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày định thân, ngày diễn ra kế hoạch của Triệu Vân Kỳ. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra và xử lý các chứng cứ giả mà hắn đã cho người cài vào để vu khống phụ thân ta.
Ta kéo theo tỷ tỷ, mất nửa ngày lùng sục, dọn dẹp mọi thứ khả nghi trong phủ không thấy gì, nơi đáng nghi chỉ còn lại thư phòng của phụ thân.
Nhưng thư phòng lại được thân tín của phụ thân canh giữ cẩn trọng, ngay cả ta và tỷ tỷ bình thường cũng không được lại gần. Ta vội vàng kéo tỷ tỷ đi tìm phụ thân, muốn thuyết phục ông cho người tin cậy kiểm tra kỹ lưỡng thư phòng.
Phụ thân nghe xong có chút do dự: “Ngọc Nhĩ, con nghe tin này từ đâu?”
Cố gắng suy nghĩ ra một lý do hợp lý, nếu ta nói sự thật về kiếp trước thì quá hư ảo, trong khi kiếp này mọi chuyện lại chưa xảy ra, ta không có bằng chứng cụ thể, bèn tiếp tục thuyết phục ông: “Phụ thân, cẩn tắc vô áy náy, ít nhất người hãy đồng ý để nữ nhi kiểm tra một lần.”
Thư phòng là nơi quan trọng nhất trong gia phủ, nơi phụ thân cất giữ nhiều tài liệu liên quan đến bí mật quân sự nên người vẫn còn do dự.
Suốt từ nãy đến giờ, tỷ tỷ liên tục liếc nhìn ta nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Tiểu bạch liên, ta thấy ngươi thật sự bị va đầu rồi.”
Sau đó không thèm nghe ta giải thích, tỏ vẻ chán nản rồi bỏ đi. Ta ở lại tiếp tục cố gắng đảm bảo với phụ thân rằng nếu người muốn cẩn thận hơn thì để thân vệ ở lại theo dõi, ta tự mình vào kiểm tra, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì thì người gác cổng đã vội vã chạy đến: “Thưa, Hằng vương điện hạ đang ở ngoài cửa, dẫn theo một đội quan binh đến!”
Chưa kịp dứt lời thì cổng lớn đã bị quân lính thô bao đạp mở, viên quan đứng đầu hét lớn: “Có người tố cáo phủ Tướng quân che giấu thư từ thông địch bán quốc. Người đâu! Lục soát cho ta!”
Ta hoàng hốt, nếu giống trong ký ức thì mọi chuyện phải diễn ra vào ngày mai mới đúng, tại sao hôm nay hắn đã dẫn theo người đến? Hỏng rồi! Giờ không kịp lục soát thư phòng nữa rồi!
Phụ thân tiến lên, đứng chắn trước ta, giận dữ chất vấn: “Hằng vương điện hạ có ý gì đây? Ta, Bạch Danh Phong một đời quang minh lỗi lạc, trung quân ái quốc, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện thông đồng với địch phản quốc!”
Quân lính nhanh chóng bao vây quanh ta và phụ thân. Triệu Vân Kỳ lúc này đã không còn vẻ nhếch nhác như sáng nay, hắn kiêu ngạo nói: “Bạch tướng quân đừng nóng vội, nếu không có bằng chứng xác thực, bổn vương cũng sẽ không dẫn binh đến lục soát phủ đệ của ngài. Đợi bổn vương tìm được chứng cứ dâng lên Hoàng thượng, lúc đó Bạch tướng quân rốt cuộc là trung thần hay nịnh thần sẽ rõ ngay.”
“Người đâu! Canh chừng Bạch tướng quân cẩn thận, đừng để ông ta có cơ hội phá huỷ chứng cứ!”
Sau khi phụ thân bị quan binh ép ngồi xuống ghế canh giữ, không thể cử động, Triệu Vân Kỳ liền tiến về phía ta, bày ra bộ mặt giả tạo, kéo tay ta xin lỗi: “Ngọc Nhĩ, bổn vương thật lòng thích nàng, nhưng nếu cha nàng phạm tội bán nước, bổn vương không thể bao che. Nếu nàng có thể chuộc tội, ra mặt làm chứng Bạch tướng quân từng qua lại gặp gỡ sứ giả địch quốc, thì có lẽ có thể bù đắp tội lỗi, tránh cho bị Bạch gia liên luỵ, giữ lại m//ạng sống.”
Hằng vương đang ám chỉ cho ta biết rằng, chỉ cần ta chịu bôi nhọ phụ thân thì sẽ có thể mua lại được m//ạng sống này. Ta liền giả bộ yếu ớt giãy giụa, vừa khóc vừa tranh thủ đá hắn, tội nghiệp nói: “Phụ thân ta là người quang minh lỗi lạc, trong sạch một đời, ta không cho phép ngươi bôi nhọ ông ấy!”
Ta khóc thê lương đến nỗi không ai phát hiện ta đã “vô tình” đá ba lần vào chỗ hiểm của Triệu Vân Kỳ.
“Đồ ti tiện không biết điều!” Triệu Vân Kỳ bị đá đến xanh cả mặt, xấu hổ giận dữ định giơ tay ra tát ta, không ngờ bị tỷ tỷ – người vừa bị quan binh đưa vào dùng vai hất mạnh sang một bên suýt ngã nhào.
“Điện hạ, hiện tại Bạch gia ta chưa bị kết tội, ngài lại vô cớ muốn đả thương con gái của Tướng quân là có ý gì?”
Hắn ta bị hất ra đau đến nhe răng, nén giận cười nói: “Luật pháp triều ta quy định, tội phản quốc sẽ bị tru di cửu tộc, tất cả nam nhân trong tộc đều bị xử tử, nữ nhân thì bị bán làm kỹ nữ. Các ngươi cứ đợi đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ chăm sóc các ngươi thật chu đáo.”
Ta nhìn hắn, lòng đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ sống lại một kiếp cũng không thể thay đổi số phận sao?
Lúc này, quan binh mang đến một chiếc hộp gỗ hớn hở quay về báo cáo: “Bẩm điện hạ, tìm được một chiếc hộp gỗ trong phòng Tướng quân.”
Triệu Vân Kỳ đầy tự tin mở hộp gỗ, cười lạnh lấy ra bức thư bên trong, nói: “Quả nhiên có bằng chứng, Bạch tướng quân, chứng cứ không biết nói dối.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Đúng lúc này, giọng thái giám vang lên:” Hoàng thượng giá lâm——“
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế. Ta để ý thấy Triệu Vân Kỳ theo bản năng muốn giấu chứng cứ vừa tìm được đi, liền nhướn cổ nhìn qua, cố tình đọc ra thành tiếng: “Thanh điểu bất truyền vân ngoại tín, đinh hương không kết vũ trung sầu.”
Trong hộp gỗ hoá ra toàn là mấy bài thư tình, đều là những bài phụ thân năm xưa theo đuổi mẫu thân viết ra, toàn là những câu sến sẩm, làm ta và Bạch Linh Lăng hồi nhỏ ngán ngẩm không ít.
Ta cầm lấy bài thơ, hơi do dự nói: “Giờ thư từ thông địch cũng mập mờ thế này ư?”
05
Xung quanh im ắng, Hoàng đế bật cười: “Hằng vương, đây là bằng chứng Bạch tướng quân tiết lộ quân tình mà ngươi nói sao?”
Triệu Vân Kỳ vội vàng giật lại bức thư và xem đi xem lại, lẩm bẩm: “Không thể nào? Sao lại như thế này?”
Vật chứng trong thư phòng vốn do chính tay hắn sắp đặt, không chỉ có thư xin hàng giả mạo bút tích của phụ thân, mà còn có vài bản đồ bố trí quân sự.
Một khi bị phát hiện, lập tức có thể hoàn toàn thành công gán tội cho phụ thân, khiến ông bị xử tử tại chỗ, không có cơ hội thanh minh.
Nhưng không hiểu sao, những chứng cứ giả mạo tất cả chỉ còn là những bài thơ tình nực cười.
Sắc mặt Triệu Vân Kỳ trở nên khó coi, hoàn toàn mất đi vẻ ngạo mạn ban nãy. Bạch Linh Lăng lén lút đá phụ thân một cái. Phụ thân sững sờ một lát, may mà ông phản ứng đủ nhanh, vị lão tướng năm mươi tuổi liền khuỵ xuống khóc lóc đầm đìa: “Hoàng thượng, người phải đòi lại công đạo cho lão thần, không biết từ bao giờ thơ tình của lão thần với phu nhân lại bị vu khống thành chứng cứ phản quốc, lão thần oan uổng, thật oan uổng quá mà–––––“
Ta liền phối hợp khóc lớn: “Hoàng thượng–– người xem, phụ thân thần nữ đã trấn giữ biên cương mấy mươi năm, ra chiến trường oai phong, giet địch vô số, quân địch chắc chắn hận không thể ăn thịt uống m//áu phụ thân thần nữ để trả thù, sao có thể có chuyện phụ thân thần nữ thông địch phản quốc chứ? Chắc chắn có kẻ cố ý truyền tin giả, âm mưu ly gián quan hệ giữa Hoàng thượng và thần tử, thần nữ xin Hoàng thượng truy xét–––!!”
Tiếng khóc kêu oan không ngừng vang lên, Hoàng thượng thấy vậy không hài lòng nhìn Triệu Vân Kỳ đầy hàm ý, trên gương mặt hắn mồ hôi lạnh lập tức túa ra, không biết làm sao, đành vội chắp tay thưa: “Phụ hoàng, xin người nghe nhi thần giải thích, chắc chắn là Bạch tướng quân đã biết trước hôm nay nhi thần sẽ đến khám phủ, cố tình hoán đổi chứng cứ phản quốc thành thư tình.”
Nét mặt hắn kinh hãi đầy sự lo lắng, đang định quỳ xuống kêu oan, liền bị ta đọc vị, lập tức ngã nhào ra đất ôm chặt chân hắn, vừa cầu xin vừa lén lút tố cáo hắn: “Điện hạ, người tự mình mang quan binh đột ngột xông vào phủ tướng quân, chúng ta làm sao có thể biết trước được?”
“Hoàng thượng, nếu hôm nay Triệu Vân Kỳ dám dẫn binh s//át h//ại Tướng quân, ngày mai ai đảm bảo hắn sẽ không dám xông vào hoàng cung mưu phản chứ? Thật là tội trời đất không dung!”
Triệu Vân Kỳ cố quỳ mãi lại không thể quỳ xuống, mặt mũi sớm đã tái nhợt.
Hoàng thượng vốn đã nghi ngờ, sắc mặt giờ lại càng thêm u ám: “Nếu hôm nay trẫm không tự mình đến, có phải ngươi thật dám giet sạch trung thần của trẫm không?”
“Hằng Vương, ngươi thật không biết trời cao đất dày!!”
Ta vừa kịp buông tay, Triệu Vân Kỳ đã ngã rạp xuống đất, mặt đầy đau khổ: “Phụ hoàng, nhi thần bị oan…”
“Câm miệng cho ta! Nhà ngươi mau cút ngay đến hộ quốc tự sám hối!”
Quan binh theo lệnh, kéo Triệu Vân Kỳ đứng dậy: “Điện hạ, xin mời.”
Lúc này, Triệu Vân Kỳ mới nhớ đến ta, vội vàng nắm lấy tay ta: “Ngọc Nhĩ, đây đều là hiểu lầm, nàng mau giúp ta giải thích với phụ hoàng, ta thật lòng yêu nàng, làm sao ta có thể cố ý hãm hại Bạch tướng quân chứ?”
Nghe thế ta liền thành tâm cầu xin Hoàng thượng: “Bệ hạ, Hằng vương điện hạ sợ lạnh, thần nữ thỉnh cầu bệ hạ cho phép ngài ấy mang theo áo lông cừu và than bạc, hộ quốc tự lạnh lẽo, ngài ấy ở đó mười ngày thần nữ e rằng sẽ thương tổn đến thân thể của ngài ấy.”
Hoàng thượng cười giận dữ: “Hằng vương tham lam hưởng lạc không chịu hối cải, phải chịu hình phạt thích đáng, là Thiên tử càng phải làm gương cho kẻ khác. Người đâu! Mau giải hắn đi, lấy hết than lửa của hắn, phạt mặc áo vải, ăn chay, cấm túc một tháng, để cho hắn tĩnh tâm lại!”
Nước mắt ta liền rơi như mưa: “Trời ơi! Hằng vương điện hạ thân phận tôn quý, từ nhỏ đã quen hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao có thể chịu khổ như vậy chứ? Huhuhu…”
Dưới sự van nài “thảm thiết” của ta, ánh mắt Hoàng thượng càng ngày càng lộ rõ nộ khí. Triệu Vân Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt, vội vàng thúc giục thị vệ: “Mau, mau dẫn bản vương đi.”
Hắn sợ rằng nếu còn không đi ngay thì sẽ không còn cơ hội để đi nữa. Chờ sau khi Hoàng thượng rời đi, ta liền ôm lấy tỷ tỷ, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, chứng cứ giả kia là do tỷ đổi sao? Nhưng làm thế nào tỷ vào được thư phòng?”