Tiếng Lòng Của Mèo Cặn Bã - Chương 3
11
“Chị Giang Ý… Chị đi công tác sao?” Lâm Niên Niên ngạc nhiên nhìn tôi, con mèo trong lòng cô tức giận quay đầu, quay mông về phía tôi.
“Không, tôi chuyển nhà.”
“Tôi không thuê nhà nữa, tiền thuê nhà đến cuối tháng này. Nếu em vẫn muốn thuê thì sau này em tự trả tiền thuê nhà, tôi sẽ chuyển cho em wechat của chủ nhà.” Tôi bình tĩnh nói.
Bây giờ tôi không muốn dính líu gì đến cô ta.
“A? Tại sao? Học trưởng biết không?” Lâm Niên Niên vội vàng hỏi.
Tôi nhìn Lâm Niên Niên thật sâu: “Không tại sao cả.”
“Chuyện của tôi không liên quan đến anh ta nữa.”
“Chúng tôi chia tay rồi.”
“Vì vậy, tôi hy vọng tôi và em cũng không gặp lại nhau nữa.”
12
Dường như mọi thứ đều trở nên suôn sẻ.
“Giang Ý, em có muốn đến nhóm của chị không?” Trong phòng trà, trưởng nhóm dự án bên cạnh Lý Linh bưng cà phê hỏi tôi.
Đây là lần thứ ba chị ấy đến tìm tôi.
Sếp nhóm hiện tại của tôi rất thích thúc ép người khác, mở miệng ra là “Thất vọng về em”, bầu không khí trong nhóm cũng rất tệ, chuyện mách lẻo đổ lỗi là chuyện thường xảy ra.
Hơn nữa cũng không phù hợp với kỹ năng chuyên môn với sự phát triển nghề nghiệp của tôi.
Điểm duy nhất tốt hơn so với nhóm dự án bên cạnh là——không phải đi công tác.
Trước đây trong nhà tôi có một chú mèo con yếu ớt, dễ bị bệnh, đường ruột không tốt, thỉnh thoảng còn bị tái phát bệnh viêm cằm.
Mặc dù tôi tăng ca đến muộn nhưng ít nhất tôi có thể về nhà chăm sóc nó.
Tôi thường mua thịt ức gà và nội tạng tươi, nấu chín xé nhỏ thêm dầu ô liu, bột men, bột tảo biển, vitamin D, thức ăn cho mèo như vậy vừa lành mạnh vừa ngon.
Thỉnh thoảng cũng mua vài con tôm lớn để ăn thêm, mèo ăn hai con, tôi ăn một con.
Còn có bệnh viêm cằm ba ngày phải lau một lần.
Phải thường xuyên vệ sinh răng miệng cho nó.
Những điều này đều kìm chân tôi, khiến tôi không thể đi công tác.
Vì vậy, tôi đã từ chối Lý Linh hai lần.
“Được thôi, vậy sau này làm phiền chị Lý nhé.” Tôi cười rạng rỡ với Lý Linh, ai có thể từ chối sự phát triển tốt hơn chứ?
“A?”
“Được rồi! Sao em đột nhiên nghĩ thông vậy?”
“Chị còn tưởng lần này lại phải đến cầu xin em ba lần.”
Lý Linh vui mừng cười, cô ấy vỗ vai tôi, động viên tôi: “Được, vậy bây giờ chị đi nộp đơn xin chuyển công tác của em cho tổng giám đốc Trần. Giang Ý em cứ cố gắng lên, chị biết năng lực của em không chỉ có vậy.”
“Được!”
Tôi gật đầu thật mạnh, bên ngoài, ánh nắng rực rỡ.
13
Đây là ngày thứ ba đến Hải Thành, dự án còn hai ngày nữa là có thể nghiệm thu kết thúc.
Khách hàng rất hài lòng, đặc biệt cho tôi nghỉ một ngày.
“Tiểu Giang là lần đầu đến Hải Thành à?”
“Vâng.”
Mặc dù tôi đã xem rất nhiều hướng dẫn trên các trang web và ứng dụng, tưởng tượng vô số lần sẽ cùng Viên Bác đến đây.
“Vậy chắc chắn phải đi, đảo Bè, đảo Thuyền đánh cá đặc sắc của chúng tôi, còn có đảo tình nhân đều rất đặc sắc, em có thể đi dạo hết.”
Khách hàng vui vẻ giới thiệu với tôi, trong mắt đều là sự hài lòng.
Bởi vì lần này tôi không chỉ giải quyết vấn đề của dự án này, mà còn giải quyết được một số vấn đề khác của các dự án khác.
“Vâng, cảm ơn anh.”
Ngồi trên bãi biển, thổi gió biển mặn mòi, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào đá, một tiếng, rồi lại một tiếng.
Trước đây vẫn luôn nghĩ, đến Hải Thành chắc chắn phải có hai người.
Bây giờ mới phát hiện ra, một mình ngồi đây, cũng đủ bình yên và tươi đẹp.
“Xin chào, vừa nãy tôi thấy cô từ xa, thấy rất đẹp nên tôi không nhịn được chụp một tấm ảnh, cô có phiền không?” Là một cậu thiếu niên đeo máy ảnh trên cổ, cười để lộ hàm răng trắng đều.
Tôi nhìn bức ảnh, thiếu nữ trong đó đang nhìn về phía xa, trên mặt tràn đầy khát vọng tự do.
Đây là điều mà trước đây tôi chưa từng có.
“Tất nhiên là không phiền. Cảm ơn cậu.” Tôi cười với cậu thiếu niên.
“Vậy… Có thể kết bạn trên wechat không?” Trên mặt cậu thiếu niên thoáng hiện lên hai vệt đỏ ửng.
“Ý tôi là, tôi gửi ảnh cho cô.” Cậu thiếu niên dường như sợ tôi từ chối, vội vàng giải thích nhưng tai đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
“Thôi, không cần đâu.” Tôi lắc đầu.
“Tôi chỉ là một du khách thôi mà.”
Cuộc đời như khách trọ, tôi cũng là người lữ hành.
“Tạm biệt.”
14
Tôi lại ngồi trên bãi biển thêm hai giờ.
Mặt trời lặn xuống biển, bầu trời chỉ còn lại những đám mây đỏ rực, chim biển bay qua, thỉnh thoảng để lại một hai tiếng kêu, mọi thứ đẹp đến khó tin.
“Giang Ý à, hôm nay khách hàng đặc biệt gọi điện đến khen em đấy! Em làm tốt lắm!
“Tháng này chắc chắn phải thưởng cho em! Đợi em về rồi nghỉ bù thêm mấy ngày, cuối năm chị sẽ cố gắng thăng chức cho em.”
Gác máy điện thoại của Lý Linh, tôi đứng dậy chuẩn bị về khách sạn.
Điện thoại truyền đến tiếng “tích tắc”, tôi có chút nghi ngờ, đây là âm báo thông báo của ứng dụng nào vậy? Cảm giác như chưa từng nghe thấy.
Là “Thú cưng Miêu Bảo”!
Bên trong liên kết với máy cho mèo ăn chuyên dụng của Nguyên Bảo, máy cho mèo uống nước, còn có nhà vệ sinh tự động cho mèo.
Tin nhắn là do camera của máy cho mèo ăn gửi đến.
Tôi không khỏi sửng sốt, ngón tay hơi run, bấm vào.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt của Nguyên Bảo, hai bên má nó hơi hóp lại, ria mép cũng hơi rũ xuống vô lực, lông hơi rối, bệnh viêm cằm nghiêm trọng hơn.
Nhưng trái ngược với điều đó là, nó không ngừng dùng móng vuốt đập vào cửa lấy thức ăn, mang theo một tia điên cuồng tuyệt vọng.
“Meo~”
Tôi mới phát hiện ra giọng nói của nó đã khàn đặc, giống như gió cọ xát trên sỏi, thô ráp.
“Mình đói quá, đói quá.” Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của nó.
“Đói quá, khát quá.”
“Thức ăn, nước.”
“Mình sắp chết rồi sao? Hu hu.”
Nó liên tục đập mạnh vào hộp đựng thức ăn, cảnh báo màu đỏ trên giao diện ứng dụng hiển thị thức ăn cho mèo bên trong đã hết, cần thêm vào.
Hộp đựng thức ăn đã hết ba ngày rồi.
Máy cho uống nước thì hai ngày.
Khay vệ sinh cho mèo cần phải dọn bảy ngày rồi.
“Phiền không chịu được.” Giọng nói kiêu căng của một cô gái truyền đến, sau đó tôi thấy Lâm Niên Niên đá Nguyên Bảo một cái.
Nguyên Bảo bị đá văng ra, nằm yếu ớt ở một bên.
Tôi không khỏi nhíu mày.
“Ai cho phép mày đi ị bậy ngoài này? Mày dám lắm hả?” Lâm Niên Niên bắt đầu quát mắng Nguyên Bảo.
“Meo~” Nguyên Bảo kêu lên một tiếng yếu ớt.
“Nhưng khay vệ sinh đã đầy rồi, mình đã gần bốn ngày không đi vệ sinh rồi.”
“Mình thực sự rất khó chịu.”
Đây là tiếng lòng của Nguyên Bảo, đáng tiếc Lâm Niên Niên không nghe thấy.
Nhưng ngay cả khi cô ta nghe thấy, có lẽ cô ta cũng sẽ không đi xúc phân và thay thức ăn.
“Đủ rồi! Meo meo cái gì mà meo meo! Phiền chết đi được! Cút sang một bên!
“Tại sao tao phải chăm sóc mày!”
Cô ta tức giận hét vào mặt Nguyên Bảo.
“Meo… hu hu…” Nguyên Bảo ngoan ngoãn khập khiễng đi qua.
“Tức chết mất! Tao nói cho mày biết, cái tên học trưởng thích thầm tao ấy, đúng rồi, chính là Viên Bác. Đầu óc có vấn đề, chia tay với bạn gái rồi, kết quả lại bắt tao nuôi mèo của bạn gái cũ, còn bắt tao phải chăm sóc mèo thật tốt, mày nói xem anh ta ghê tởm ai chứ?
“Anh ta nói anh ta biết tao thích mèo, mèo cũng thích tao, tin rằng tao sẽ đối xử tốt với nó.”
“Anh ta lấy đâu ra cái tự tin như vậy?
“Mày biết bạn gái cũ của anh ta chăm sóc mèo thế nào không? Như tổ tông ấy.”
“Làm sao tao có thể để một con vật cưỡi lên đầu mình!
“Không ngoan thì nhịn đói, không ngoan nữa thì đánh. Vật nuôi thì chỉ là vật nuôi thôi!”
“Còn cả bạn gái cũ của anh ta nữa, tao thực sự phục rồi. Tao căn bản không có ý gì với bạn trai cô ta, chỉ đơn giản là tận hưởng một tên thích thầm mình.”
“Hơn nữa tên thích thầm còn giúp tao tìm được một nơi sạch sẽ, thoải mái, không phải trả tiền thuê nhà, còn vô điều kiện thiên vị tao, vậy thì tao phải nhận hết chứ.”
“Kết quả là con đàn bà đó, sau khi chia tay với Viên Bác, đã chuyển đi!”
“Còn bắt tao tự trả tiền thuê nhà!”
“Tao thực sự hết nói nổi, cái tên ngốc thích thầm đó, tao đã ám chỉ anh ta nhiều lần, không biết là giả vờ ngốc hay thật ngốc, chỉ đưa cho tao một ít tiền nuôi mèo.”
“Còn dùng con số ghê tởm 520 này nữa. Kẹt xỉn lại ích kỷ, thật hết nói nổi.”
Lâm Niên Niên cầm điện thoại gọi điện, sự tức giận và mất kiên nhẫn khiến gương mặt vốn xinh đẹp của cô ta trở nên xấu xí.
“Meo~” Nguyên Bảo nhìn Lâm Niên Niên với vẻ không thể tin nổi.
“Cô ấy đang nói gì vậy?”
“Hóa ra mình là tên ngốc thích thầm sao?
“Hóa ra…”
“Giang Ý…”
“A Ý…”
Lần đầu tiên tôi biết rằng, hóa ra tiếng lòng cũng có thể run rẩy.
Hối hận thật nực cười biết bao.
“Meo cái gì mà meo? Giống hệt cái chủ ngốc xít của mày, đồ da trơ.” Lâm Niên Niên khinh thường nhìn Nguyên Bảo.
“Meo!” Nguyên Bảo đột nhiên lao tới, tức giận cắn vào chân Lâm Niên Niên, còn không ngừng dùng móng vuốt cào cấu.
“Đồ đàn bà xấu xa! Tôi ghét cô!”
“Cô trả Giang Ý lại cho tôi!”
“Tôi là đồ ngốc, vậy mà lại vì cô mà cãi nhau với cô ấy!”
Đúng là đồ ngốc nhưng chúng tôi chia tay, phần lớn nguyên nhân không phải cũng do chính Viên Bác sao?
“Con súc vật chết tiệt! Mày dám cắn tao!”
Lâm Niên Niên tức giận giơ chân định đá Nguyên Bảo ra nhưng Nguyên Bảo vẫn không chịu nhả, ngược lại còn cắn chặt hơn.
Máu chảy ra, Lâm Niên Niên cuối cùng cũng đá Nguyên Bảo ra, Nguyên Bảo đập mạnh xuống đất.
Cuối cùng là cả hai cùng bị thương.
“Mày nhịn đói thêm ba ngày nữa đi.” Lâm Niên Niên nhìn Nguyên Bảo nằm trên đất, cười lạnh lùng.
“Học trưởng, hôm nay em bị con mèo của anh cào bị thương rồi, đau quá. Em còn cố tình làm cơm mèo cho nó, nó không ăn, khó chịu lắm. Hơn nữa tiền sinh hoạt tuần này của em hết rồi, phải làm sao để tiêm vắc-xin phòng dại đây?” Lâm Niên Niên mặt lạnh như băng, giọng nói nũng nịu gửi tin nhắn thoại.
“Meo!” Nguyên Bảo nằm trên đất gầm lên tức giận, cơ thể run rẩy nhẹ.
Có vẻ như sắp chết đến nơi rồi.
“Cô không làm cơm mèo cho tôi!”
“Cô thậm chí còn không muốn đổ thức ăn cho mèo cho tôi! Cô là đồ đàn bà xấu xa! Tôi đói lắm!”
“Người làm cơm mèo, cho tôi uống nước, xúc phân cho tôi, chơi với tôi, chải lông, đánh răng, bôi thuốc cho tôi là Giang Ý.”
“Chỉ có Giang Ý…
“Giang Ý… Anh nhớ em quá…”
“A Ý… Hu hu…”
Tôi buông điện thoại xuống.
Cái gọi là hối hận, cái gọi là tình yêu của nó, chỉ vì tôi đối xử tốt với nó vô điều kiện mà thôi.