Tiến Về Phía Trước - Chương 1
1
Ngày tôi phá thai.
Tôi đã gọi rất nhiều cuộc gọi cho Lâm Hựu Lễ, nhưng không ai bắt máy.
Mãi đến ngày hôm sau, tôi mới gọi được cú điện thoại đầu tiên cho anh ấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, cô ấy nói: “Lâm Hựu Lễ, em đau quá – -”
Giọng nói anh ấy nhỏ nhẹ an ủi lập tức truyền đến.
Giọng nói rất khẽ, tôi chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy.
Chỉ trong vài giây, anh ấy đã thuận tay kết thúc cuộc gọi.
Trong nháy mắt này, trái tim tôi như bị một bàn tay lớn hung hăng nắm chặt đến mức khiến tôi không thở được.
Chuyện xảy ra trong một ngày một đêm này, quả thực rất đặc sắc.
Vốn dĩ tôi đã hẹn Lâm Hựu Lễ cùng nhau đến nhà cha tôi, kết quả tôi gọi mà anh ấy không bắt máy, mãi cho đến khi tôi tìm ra được vị trí của anh ấy.
Lúc tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang ở bên ngoài phòng sinh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Giống như người cha đang chờ đứa con mới chào đời của mình.
Nhưng người đang nằm trong phòng sinh không phải là vợ của anh ấy.
Tôi chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở trước mặt anh ấy.
Còn chưa đợi tôi nói ra chữ đầu tiên, anh ấy đã nói trước: “Niệm Niệm, anh không thể về nhà cùng em.”
Ở đây đều là những người phụ nữ có thai, tôi không tiện cãi nhau với anh ấy.
Tôi yên lặng rời khỏi bệnh viện rồi một mình đến nhà cha tôi.
Người tình không biết tên của cha tôi đã sống chung với ông rồi, thấy tôi bước vào nhà, đối phương lập tức châm chọc, khiêu khích ngay.
Mà tôi chỉ là liếc bà ta một cái rồi phớt lờ đi.
Tôi tự mình đi lên lầu hai, nói với cha tôi mục đích tôi đến đây.
Ông lại nói với tôi rằng: “Con gái gả đi giống như bát nước hắt ra ngoài, làm gì có chuyện về nhà mẹ đẻ đòi tiền cơ chứ.”
Nhưng trước khi tôi kết hôn, ông không nói như vậy.
Ông nói chỉ cần tôi kết hôn trong vòng một tuần nữa ông sẽ cho tôi một nửa cổ phần công ty ông.
Nhìn ông thế này, tôi cúi đầu cười ra tiếng.
Tôi nói rõ từng câu từng chữ một rằng những thứ này đều là do mẹ tôi để lại cho tôi.
Không biết là câu nào đã chọc giận ông, ông cầm ấm trà trên bàn lên rồi ném về phía tôi.
Tôi vô thức lùi lại, để rồi vấp phải đứa con trai của người mà ông yêu.
Thân dưới của tôi chảy máu.
Trong nhà loạn hết cả lên, tôi gọi điện thoại cho Lâm Hựu Lễ, vẫn không có ai trả lời.
Sau đó tôi lại gọi 120.
Lúc bác sĩ bế tôi đi, tôi đã bất tỉnh từ lâu.
Khi tôi tỉnh dậy là lúc y tá đang thay ống truyền nước cho tôi.
Tôi nắm lấy góc áo của cô ấy, thấp giọng hỏi: “Đứa bé còn không ạ?”
Tôi nhìn thấy cô ấy rũ mắt, lắc đầu.
Trong nháy mắt tảng đá lớn treo lơ lửng ở trong lòng tôi bất ngờ rơi mạnh xuống, đập tôi vô cùng đau đớn, làm tôi cực kỳ suy sụp.
Giờ khắc này, tôi nghĩ đến Lâm Hựu Lễ.
Lúc này hẳn là anh ấy đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, đợi cô ta sinh con, mà đứa con của tôi đã không còn nữa.
Nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống, chút đau đớn khiến cho tôi biết rõ một điều.
Lâm Hựu Lễ, anh ấy không yêu tôi.
2
Tôi đã ở trong bệnh viện suốt cả tuần.
Ngoại trừ cuộc gọi hôm đó, Lâm Hựu Lễ không hề gọi lại hay nhắn tin gì cho tôi.
Mà những người gọi là người nhà của tôi cũng chưa từng đến thăm tôi dù chỉ một lần.
Một mình tôi làm thủ tục xuất viện.
Sau đó tôi ở nhà thêm năm ngày nữa.
Cuối cùng Lâm Hựu Lễ cũng trở về nhà.
Anh ấy đẩy cửa phòng ngủ ra và rũ bỏ hết mệt mỏi, xốc chăn lên rồi nằm ở bên cạnh tôi.
Anh ấy ôm tôi vào lòng giống như cách anh ấy đã từng làm vô số lần trước đây.
Nụ hôn của anh ấy liên tục rơi lên trên mặt tôi, khiến tôi tê dại.
Cảm giác buồn nôn truyền đến.
Tôi đưa tay đẩy anh ấy ra rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi dựa lên trên bồn cầu, không ngừng nôn khan.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.
Không biết từ lúc nào, Lâm Hựu Lễ đã đi ra ngoài rót một ly nước.
Nhưng khi tôi vừa nghĩ tới đây là đôi tay đã từng chăm sóc cho người phụ nữ khác.
Nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi không nhận ly nước trong tay anh ấy mà đi vòng qua người đối phương, tôi gấp chăn trên giường lại, muốn ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng rồi tôi lại bị anh ấy vươn tay ra giữ chặt lấy.
Anh ấy hỏi tôi: “Niệm Niệm, em đang quậy gì thế hả?”
“Tôi không quậy.” Tôi thấp giọng trả lời.
Lúc ôm chăn đi ra ngoài, tôi nói: “Lâm Hựu Lễ, chúng ta ly hôn đi.”
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của anh ấy có chút mất kiên nhẫn.
Anh ấy đi tới trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt của tôi, hỏi tôi: “Tại sao? Cuộc sống của chúng ta đang rất tốt mà?”
Nghe anh ấy nói, tôi ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Anh có biết chúng ta đã kết hôn bao nhiêu năm rồi không?”
“Anh có biết mục đích kết hôn của tôi với anh là gì không?”
“Có lẽ anh biết tôi mới là vợ anh, nhỉ?”
Tiếng chất vấn của tôi càng lúc càng lớn.
Nước mắt cũng không kìm được chảy xuống khỏi khóe mắt.
Tôi chờ Lâm Hựu Lễ trả lời, nhưng anh ấy lại mất kiên nhẫn nhíu mày, muốn lấy chăn của tôi lại.
Thấy tôi lùi về phía sau, anh ấy mới lên tiếng: “Em đừng có quậy nữa, bây giờ đã khuya rồi, có chuyện gì để ngày mai nói tiếp được không?”
“Là tôi khiến anh mệt mỏi đến vậy sao? Anh có biết tôi đang làm gì lúc anh đi chung với người khác khi họ sinh con hay không?”
Anh ấy im lặng nhìn tôi, không trả lời tôi.
Tôi cúi đầu rồi cười ra tiếng, cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Nhưng trái tim tôi lại giống như bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, khiến cho tôi hoàn toàn không thở nổi.
Tôi không nhìn anh ấy nữa, tự mình đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc vừa muốn đi vào phòng ngủ phụ, tôi đã bị anh ấy ôm lấy.
Anh ấy nói: “Anh xin lỗi em, Niệm Niệm, chúng ta đừng ly hôn được không?”
Trong bóng tối, tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng Lâm Hựu Lễ, tôi không phải Thẩm Niệm Niệm.”
Tôi và bạch nguyệt quang của anh ấy chỉ giống chữ cuối cùng trong tên, cả hai đều được đọc là nian.
Nhưng anh ấy vẫn không phân biệt được, tên của tôi là Niên Niên, hay là Niệm Niệm.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là anh ấy nói lớn quá.
Cho nên tôi chưa từng sửa cách gọi của anh ấy.
Cho đến ngày đó, tôi ở đầu dây bên kia nghe thấy anh ấy nói: “Niệm Niệm, không đau nữa…”
Giọng điệu dịu dàng và triền miên.
Giống như là mỗi lần anh ấy hứng tình đều kề sát bên tai tôi, gọi tên của tôi.
Sự thật này khiến tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Cái tên này giống như một con dao đang không ngừng lăng trì tôi ở trong lòng, đau đến mức khiến cho tôi thở không ra hơi.
Trước kia khi tôi không biết, cũng không thèm để ý đến việc âm điệu lúc anh ấy gọi tên tôi cao hay thấp.
Nhưng bây giờ, tôi đột nhiên để ý hơn.
“Lâm Hựu Lễ, buông tôi ra.”
Anh ấy buông tôi ra, tôi mở cửa phòng ngủ phụ rồi chặn anh ấy ở ngoài cửa.
Mấy năm nay giống như là một giấc mơ, hôm nay giấc mơ đẹp này đã kết thúc rồi.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Ta đã không khóc nổi nữa, cũng không muốn cãi nhau với anh ấy.
Vốn dĩ tôi tưởng rằng cuộc sống hiện tại rất êm đềm.
Nhưng cuối cùng hôm nay tôi đã nhận ra, tôi không thể tiếp tục cuộc sống này được nữa.
Anh ấy chưa từng buông bỏ bạch nguyệt quang của mình, cũng dần dần cạn kiệt lòng kiên nhẫn với tôi.
Tôi cũng nhận ra rằng trong 3 năm qua, không có một khắc nào anh ấy đặt tôi ở trong lòng, càng chưa bao giờ quan tâm tới tôi.
Chưa bao giờ…