Tiền Đồ Rực Rỡ - Chương 4
16
Chờ người đi rồi, tay mẹ tôi mềm nhũn, chổi rơi trên mặt đất, tôi vội vàng đến đỡ bà. Hàng xóm hỏi thăm, mẹ tôi kể lại chân tướng.
Tất cả mọi người tức giận bất bình nói: “Mẹ Úc Trúc, cô đừng để bị lừa dối, vừa rồi hai mẹ con kia mang ý xấu, không chừng là có âm mưu gì đó!”
“Đúng vậy! Bảo con người ta đừng thi đại học, cẩn thận bị trời đ//ánh!”
“Đứa nhỏ Úc Trúc này tôi nhìn lớn lên, không có đứa trẻ nào chăm chỉ và hiểu chuyện như vậy, sau này nhất định sẽ có tiềm lực rất lớn!”
Tôi nhìn hàng xóm, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
Thì ra vẫn còn có nhiều người tín nhiệm tôi như vậy, thì ra vẫn còn có nhiều người tin vào sức mạnh của sự cố gắng.
Về đến nhà, mẹ tôi ngồi phịch trên sô pha, khẽ vuốt ngực. Bà ấy vẫn chưa hoàn hồn, thấp thỏm hỏi tôi: “Con nói vừa rồi sẽ không gây ra rắc rối gì chứ? Nhìn bọn họ hình như là người có tiền.”
Ta nằm vào lòng mẹ, nức nở nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, tự bọn họ làm chuyện trái lương tâm, cho dù có xảy ra vấn đề gì cũng không dám lộ ra đâu!”
Bà ấy nhận ra tâm trạng tôi không đúng, lạnh lùng nói: “Có phải bọn họ ở trường bắt nạt con không? Không được, mẹ phải gặp hiệu trưởng của con!”
Tôi lắc đầu, ôm eo bà ấy, hỏi: “Không có bắt nạt con, con chỉ đang nghĩ, chẳng lẽ mẹ không sợ con thi không tốt sao?”
Lần này bà đánh vào mông tôi một cái, oán hận nói: “Nói lời bậy bạ!Thi không tốt chúng ta có thể lại thi, chỉ cần con nguyện ý học, mẹ cũng vui vẻ chu cấp cho con học thêm 10 năm nữa!”
Tôi không kiềm được nước mắt, nằm vào lòng mẹ khóc lớn một trận.
Nhìn xem, đây là mẹ.
Người cho dù không tiền không thế, cũng dám vì bạn mà đối nghịch với cường quyền.
Cho dù bản thân kham khổ, cũng không sợ cung cấp học phí cao ngất ngưởng của bạn.
Cho dù phải thường xuyên khom lưng trước mặt người khác, cũng phải cho bạn thẳng lưng làm người.
Ngay cả khi bạn không tin tưởng chính mình…Bà ấy cũng vẫn luôn tin tưởng bạn.
17
Đếm ngược đến ngày cuối cùng của kỳ thi đại học. Mẹ tôi không đi làm nữa, mỗi ngày ở nhà chăm sóc tôi 24/24.
Tôi ở trong phòng giải đề, cũng có thể nghe được tiếng bước chân nôn nóng bất an của bà ấy ở ngoài phòng, bà ấy so với một thí sinh như tôi còn khẩn trương hơn.
Tôi đi ra ngoài cửa, đặt bà ấy lên sô pha, rồi mở ti vi.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm xem TV đi!”
“Cái này, xem TV không quấy rầy con sao?”
“Yên tâm đi, tri thức đều ở trong đầu con”
Nói thì nói như vậy, nhưng tôi vừa vào phòng, tiếng TV đã nhỏ đến mức không nghe thấy. Tôi lắc đầu buồn cười.
Trường thi đại học ở gần nhà tôi, cho nên tôi cũng bảo mẹ đứng phí công tốn sức thuê khách sạn gần đó, dù sao đi bộ cũng có thể đến trường thi.
Buổi sáng đầu tiên là ngôn ngữ, tôi phát huy rất khá.
Vừa ra khỏi trường thi đã nhìn thấy mẹ đứng chờ ở bên ngoài, tôi bước nhanh về phía bà.
Bà ấy không hỏi tôi thi thế nào, chỉ ra vẻ bình tĩnh hỏi tôi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
Tôi thân mật ôm bà, cười to nói: “Mì sợi là được rồi, thêm hai quả trứng nữa!”
Buổi trưa cơm nước xong, bà cụ hàng xóm đột nhiên mang súp rùa tới.
“Uống súp rùa, xếp vào top ba!”
Nhưng tôi lại không quá muốn ăn đồ ăn bên ngoài, luôn mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Mẹ thấy tôi không ăn cũng không miễn cưỡng, chỉ là bà không muốn lãng phí súp này, tự nếm thử vài miếng.
18
Vừa nếm thử thì không lâu sau dạ dày mẹ tôi quặn đau. Trong lúc nhất thời tôi nhớ tới Lâm Kỳ Kỳ, chẳng lẽ là cô ta vẫn không buông tha, muốn ngăn cản tôi thi đại học?
Có gì trong món súp này? Không phải là đ//ộc dược chứ?
Trong lòng tôi rối bời, hoảng loạn bấm 120, xe cứu thương không bao lâu đã tới. Tôi muốn đi cùng mẹ đến bệnh viện, nhưng mẹ nhịn đau nói: “Con yên tâm, mẹ không sao, con nhất định phải đi thi đúng giờ, nếu không mẹ sẽ tự trách mình cả đời!”
Tôi rưng rưng nước mắt, trên đường đến trường thi tinh thần tôi không yên, sợ chuyến đi này sẽ không bao giờ nhìn thấy mẹ nữa. Lúc đi ngang qua hẻm nhỏ ven đường, đột nhiên có người kéo tôi vào.
Ánh mắt nam sinh kia hung ác nham hiểm, khóe mắt còn có một vết sẹo nhàn nhạt. Hắn bịt chặt miệng toi, phun ra lời nói vô tình, lạnh lẽo: “Tôi cũng không muốn động đến cô, nhưng ai bảo cô cản đường Kỳ Kỳ chứ.”
Đồng tử tôi chấn động, thoáng chốc đã hiểu được, đây chỉ sợ là nam ba nam bốn nào đó trong sách.
Trong lúc nhất thời tuyệt vọng, tôi muốn ra sức phản kháng, nhưng d//ao nhỏ lạnh như băng đang đặt ở thắt lưng của tôi.
Hắn nói: “Cô không cần giãy dụa, tôi sẽ không làm cô bị thương, cô chỉ cần phối hợp chụp mấy tấm ảnh, chờ thời gian thi đại học qua, tôi sẽ thả cô đi.”
Ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt trên cổ áo tôi, tôi hiểu được hắn muốn chụp ảnh gì. Trong khoảnh mắt đó, nước mắt tuy rằng rơi liên tục nhưng tôi lại vô cùng bình tĩnh, tôi chậm rãi gật đầu.
Hắn nhìn tôi, trong mắt nhất thời có chút bối rối, động tác cũng nhẹ hơn một chút.
Tôi nhân cơ hội nói: “Yêu cầu của anh tôi sẽ đáp ứng, anh chỉ cần không gây tổn thương cho tôi là được!”
Hắn dường như không nghĩ tới tôi dễ dàng phối hợp như vậy, động tác ngưng lại trong chớp mắt.
Chính trong chớp mắt này!
Tôi đẩy hắn ra và chạy như đ//iên ra ngoài con hẻm.
“Cháu là một học sinh thi đại học, có người muốn bắt cóc cháu!”
19
Ngay lập tức, người qua đường, tiểu thương xung quanh, ngay cả công nhân vệ sinh môi trường cũng ôm lấy tôi.
Thậm chí còn xách chổi, gậy gộc lên, một đám người vây quanh tôi, bày ra tư thái bảo vệ. Tên nam sinh kia đuổi theo tôi, tôi giơ ngón tay nhỏ chỉ vào hắn: “Chính là hắn!”
Nhất thời, mấy đại ca cao lớn thô kệch tiến lên bắt hắn. Tôi la lên: “Cám ơn, cám ơn mọi người, hãy đưa hắn đến cục công an, cháu đi thi đại học trước đây!”
Mắt thấy thời gian bắt đầu kỳ thi không tới mười phút nữa, tôi một đường chạy như đ//iên.
Đến cổng trường học, không cần nhiều lời, bảo vệ vừa thấy bộ dáng học sinh này của tôi lập tức mở cửa cho qua.
Sau lưng tôi, chú ấy còn hét lên: “Con gái, chạy nhanh lên!”
Chờ tôi thở hồng hộc đến phòng thi, cuộc thi vừa vặn bắt đầu. Tôi vứt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, hết sức chăm chú vào đề thi.
Mẹ chịu đựng ốm đau, mọi người nhiệt tình giúp đỡ, cho dù như thế nào tôi cũng nhất định phải thi thật tốt!
Chờ tất cả câu hỏi được trả lời xong, tôi nghiêm túc kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng mới an tâm bỏ bài thi xuống.
Ra khỏi trường thi, tôi không để ý nhiều, lập tức đón xe đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, mẹ đã không có gì đáng ngại, trong súp rùa bị cho một liều thuốc xổ lớn. Chỉ là bà ấy nhận được điện thoại của đồn công an, cả buổi trưa tinh thần không yên, sợ tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giờ phút này nhìn thấy tôi, bà ấy mới yên lòng, cố gắng chống đỡ thân thể cùng tôi đến đồn công an.
20
Trong đồn công an, tôi mới biết người bắt cóc tôi tên là Bùi Mục. Là tên côn đồ có tiếng trong khu vực, không cha không mẹ, đ//ánh nhau rất á//c.
Miệng hắn rất cứng rắn, nhận mọi tội ác của mình, nhưng nhất định không chịu khai ra đồng lõa.
Mẹ nghe cảnh sát kể lại tình hình lúc đó, biết được lúc đó hắn còn mang theo d//ao găm, dường như muốn hôn mê bất tỉnh.
Ngón tay bà ấy run rẩy chỉ về Bùi Mục trong phòng thẩm vấn, gào thét chất vấn: “Cậu có biết mình đang làm gì không? Con gái của tôi, con gái của tôi ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc vì sao các người phải đối xử với nó như vậy? Cậu có biết con gái của tôi hiểu chuyện như thế nào không? Từ nhỏ đến lớn con bé ngay cả một sợi dây cột tóc xinh đẹp cũng chưa từng mở miệng xin, liều mạng học tập chỉ vì học bổng 500 tệ, con bé khổ học 18 năm chỉ vì kỳ thi đại học này, đứa nhỏ tốt như vậy, sao cậu dám dùng d//ao uy hiếp con bé?! Sao cậu dám ép con tôi từ bỏ kỳ thi đại học?!”
Bùi Mục dường như bị ánh mắt đau đớn của mẹ tôi th//iêu đ//ốt, muốn nói lại thôi, hắn trầm mặc cúi đầu.
Tôi sợ cảm xúc của mẹ quá mức kích động sẽ ảnh hưởng đến thân thể, chỉ nói với cảnh sát chuyện Lâm Kỳ Kỳ quấy rầy tôi lúc trước, bảo bọn họ nhất định phải tra rõ.
Làm xong thủ tục, tôi liền đưa mẹ về nhà.
Cảm xúc của mẹ chỉ bộc lộ mỗi llúc đó, về đến nhà bà lại giả vờ như không có việc gì, sợ ảnh hưởng đến trạng thái của tôi.
Cuối cùng sau khi hỏi thăm, chúng tôi mới biết được chén súp rùa kia không phải bà hàng xóm đưa tới.
Bà ấy chỉ là ở dưới lầu gặp một người giả làm người giao hàng, đối phương lo lắng nói với bà ấy: “Tôi sắp hết giờ giao hàng rồi, bà có thể mang đến cho hộ này giúp tôi được không?”
Bà cụ nhiệt tình chỉ cho rằng mẹ tôi muốn bồi bổ thân thể cho tôi, đặc biệt gọi súp rùa, nên mới mang qua giúp.
Nhớ tới những thủ đoạn á//c đ//ộc này của Lâm Kỳ Kỳ, tôi hận không thể x//é n//át cô ta ra.
Vì sao không thể buông tha tôi? Chẳng lẽ sự ưu tú của người khác nhất định sẽ cản đường cô ta sao?
Tôi nắm chặt tay mẹ tôi.
Tôi không nhận! Tôi nhất định phải thi thật tốt!