Tiền Đồ Rực Rỡ - Chương 1
1.
Trong giờ giải lao, tôi chăm chỉ ngồi tại bàn để giải thêm bộ đề.
Mà trước bàn Lâm Kỳ Kỳ ngồi phía trước đầy người vây quanh, các nữ sinh líu ríu thảo luận: “Trời ạ Kỳ Kỳ, trang sức mới này của cậu thật đẹp, là Hoắc Cảnh tặng đúng không? Thật hâm mộ cậu quá, thành tích tốt lại xinh đẹp, còn có bạn trai yêu cậu như vậy.”
Lâm Kỳ Kỳ cười duyên: “Nếu các cậu thích, lần sau tớ sẽ tặng cho các cậu, mỗi người một phần~”
Đám đông reo hò, cắt ngang dòng suy nghĩ làm bài của tôi, tôi bực bội ném bút của mình lên bàn.
Động tĩnh này khiến cho bọn họ bất mãn, có người nhỏ giọng than thở: “Giữa giờ còn phải học tập, tích cực như vậy cũng mãi mãi đứng thứ hai mà thôi.”
Tôi ngước mắt lên, còn chưa lên tiếng, Lâm Kỳ Kỳ đã tới làm người hòa giải.
“Úc Trúc, các cậu ấy chỉ là vô tình, cậu không cần lo, cuộc thi lần sau cậu nhất định có thể vượt qua tôi.”
Mỗi ngày tôi ngủ lúc một giờ, dậy lúc năm giờ, thắp đèn ban đêm làm đề nhưng vĩnh viễn thi không lại Lâm Kỳ Kỳ. Lời này của cô ta khiến tôi thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: “Ừ.”
Có lẽ là tôi phản ứng không đủ nhiệt tình, nhưng tôi thấy rõ sự khinh thường và thương hại trong mắt cô ta. Chỉ thoáng qua, sau đó cô ta xoay người đi, tiếp tục nhận lời khen ngợi của các nữ sinh.
“Kỳ Kỳ, cậu quá khiêm tốn rồi, dù cậu ta có thi thế nào cũng chỉ có thể bị cậu đè đầu.”
“Đúng vậy, dáng vẻ học tập của cậu ta trông rất quyết tâm.”
“Thành tích tốt có ích lợi gì, cũng không biết cách làm người.”
Giữa đám đông đang chỉ trỏ, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói trào phúng khác.
【 Đúng vậy, học tập tốt như vậy thì có ích lợi gì? Tôi vẫn là nữ chính, đã định sẵn là sẽ đậu đại học Thanh Hoa, cô cũng chỉ có thể dựa theo nội dung vở kịch thi rớt đại học, trở thành trợ thủ đắc lực của tôi.】
Đây rõ ràng là giọng nói của Lâm Kỳ Kỳ.
2.
Ta nhìn chằm chằm vào người ở bàn trước kia, nhưng cô ta rõ ràng không nói gì cả. Chẳng lẽ bởi vì mãi ở vị trí thứ hai, nên tôi nổi lòng ghen tị sao?
Tôi buộc mình phải điều chỉnh tâm trạng, một lần nữa lao vào biển đề. Dù sao, nỗ lực vẫn luôn luôn đúng.
Đến giờ ăn tối, Lâm Kỳ Kỳ lại tới mời tôi cùng đến căn tin.
Mỗi ngày cô ta đều đến mời tôi, đối với tôi vô cùng nhiệt tình, cũng khiến cho những người khác vô cùng ghen tị, dù sao cô ta cũng là một “nhân vật phong vân”.
Ngay cả “Thái tử gia liếm chó” thường qua lại với cô ta cũng từng cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng có cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, phụ lòng ý tốt của Kỳ Kỳ.
Tôi theo thường lệ từ chối, chưa kể Lâm Kỳ Kỳ mỗi lần đến căn tin đều phải kết bè kết đội, hơn nữa còn gọi một bàn đầy thức ăn phô trương lãng phí.
Gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, tôi nén thời gian của mình đến mức tối đa, có lúc không có hứng ăn cơm tối không có khẩu vị liền ở trong phòng học giải quyết.
Cô ta theo quán tính quan tâm tôi vài câu: “Vậy cậu cũng không thể khiến bản thân kiệt sức, dù sao học tập cũng không thể cứng nhắc như vậy sẽ mệt óc lắm đấy, cái này cũng phải dựa vào thiên phú nữa~”
Sau đó cô ta nháy mắt mấy cái với tôi, rồi xoay người rời đi. Lúc cô ta rời đi, tôi lại nghe được giọng nói kia.
【 Chờ cô thi rớt đại học, sẽ biết sự quan tâm lúc này của tôi vĩ đại cỡ nào, đến lúc đó còn không phải giống như một con chó cảm tạ tôi đã cho cô một công việc à?】
Đây không phải ảo giác, mà đúng là âm thanh Lâm Kỳ Kỳ phát ra!
Tôi sững sờ ngồi trên ghế, móng tay vô thức đ//âm vào da.
Khó trách cô ta không học tập gì cũng có thể thoải mái thi được hạng nhất, khó trách tất cả mọi người không tự chủ được bị cô ta hấp dẫn.
Thì ra trên thế giới này, thật sự không có công bằng.
3
Giờ tự học buổi tối kết thúc, trời đã tối. Ngoài cửa phòng học, thái tử gia Hoắc Cảnh đang đợi Lâm Kỳ Kỳ tan học.
“Bảo bối nhanh lên, buổi tối anh ở quán bar mở tiệc sinh nhật cho em, có bất ngờ đó.”
Lâm Kỳ Kỳ ngọt ngào đáp: “Biết rồi mà.”
Khi cô ta đi qua tôi, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái.
Giọng nói châm chọc lại lần nữa vang lên: 【 Thật buồn cười, còn đang đọc sách sao? Đêm nay mẹ cô sẽ ngộ đ//ộc khí gas phải nằm viện, bắt đầu từ ngày mai cái đầu hay ngẩng cao của cô sẽ vĩnh viễn phải cúi xuống, đến lúc đó tôi sẽ cao thượng bố thí một một chút khiến cô phải mang ơn tôi.】
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt dọa người. Cô ta vội vàng lảng tránh ánh mắt của tôi, làm như không có gì đi tìm Hoắc Cảnh.
Tôi không kịp cầm cặp sách, chạy như đ//iên ra khỏi phòng học, đụng ngã Hoắc Cảnh. Phía sau tiếng mắng truyền đến không dứt, nhưng tôi không để ý nhiều như vậy.
Ngày thường phải mất mười lăm phút, nhưng bây giờ tôi chạy về nhà chỉ mất 7 8 phút.
Trong nhà, mẹ đang mệt mỏi còng lưng chuẩn bị đồ ăn khuya cho tôi, thấy tôi thở hồng hộc đứng ở cửa, bà trêu chọc nói: “Đứa nhỏ này, sao hôm nay về sớm vậy? Mẹ vừa mới làm đồ ăn khuya cho con này.”
Tôi đi thẳng vào bếp, kiểm tra một vòng, quả nhiên công tắc bình gas vẫn chưa tắt. Tôi siết chặt chốt mở, đỏ hốc mắt hét lớn: “Van gas còn chưa tắt! Mẹ không cần m//ạng nữa à?”
Tôi hiếm khi nói chuyện với mẹ như vậy, bà sững sờ tại chỗ, nghi hoặc nói: “Hả? Bình thường mẹ luôn nhớ rõ, có thể hôm nay hơi mệt nên quên, vẫn là con gái của mẹ cẩn thận.”
Tôi nhìn mẹ mới qua bốn mươi đã có tóc bạc, trên người mặc tạp dề dính đầy dầu mỡ, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
Một tay tiến lên ôm lấy bà, kiếm chế cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Mẹ, sau này nhất định không thể quên nữa.”
4
Buổi tối, tôi nhìn ảnh chụp trên vòng bạn bè của Lâm Kỳ Kỳ mới đăng.
Trong ảnh, cô ta đang ở trong phòng bao tráng lệ, ôm một bó hoa hồng lớn cười duyên, là dáng vẻ thuần khiết không tỳ vết.
Chú thích: [Cảm ơn ai đó vì món quà sinh nhật bất ngờ~]
Mẹ tôi ở bên này đang trên bờ vực sống chet, mà cô ta ở bên kia ăn chơi đáng điếm mà không hề có chút gánh nặng.
Rõ ràng cô ta đã sớm biết nội dung tiểu thuyết, rõ ràng cô ta có thể cứu một m//ạng người!
Lâm Kỳ Kỳ chắc hẳn là sợ nội dung truyện thay đổi, ảnh hưởng đến con đường làm nữ chính của cô ta sau này.
Dùng m//ạng người để làm nền cho con đường trở thành nữ chính của mình, vậy mà cô ta vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận, thật đúng là một linh hồn á//c đ//ộc ẩn sâu dưới lớp vỏ ngây thơ vô tội.
Tôi không tin người tổn hại m//ạng người như vậy có thể có được tương lai tươi sáng. Tôi không tin tôi khổ học suốt 18 năm vẫn không sánh bằng cái gọi là hào quang của nữ chính.
Tôi không tin nỗ lực của tôi chỉ là phiên bản đối chiếu của nữ chính. Tôi không tin, tôi không tin trên đời này có loại đạo lý này!
Nội dung tiểu thuyết phải không, vậy hãy để tôi phá vỡ nó đi!
Các người rồi sẽ biết, nhân định thắng thiên, 100% cố gắng mới là vô địch.
Ngày hôm sau, tôi vừa tới phòng học, Lâm Kỳ Kỳ liền đỏ hốc mắt đi tới trước mặt tôi, bộ dáng lã chã muốn khóc.
“Úc Trúc, nghe nói hôm qua mẹ cậu ngộ độc khí gas phải nằm viện, nhất định là rất nghiêm trọng.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Hả? Mẹ cậu ngộ đ//ộc khí gas sao? Có nghiêm trọng không? Chet rồi hả? Có muốn tôi giới thiệu nghĩa trang tốt cho cậu không?”
Mặt Lâm Kỳ Kỳ đỏ lên, oán hận nói: “Tôi nói mẹ cậu!”
Tôi lùi lại một bước khỏi ghế và nói: “Cậu mắng chửi người làm gì?”
Cô ta nhịn không được, quát: “Tôi nói mẹ cậu ngộ đ//ộc khí gas!”
Tôi cười nhạo: “Cậu khóc thành như vậy, tôi còn tưởng là mẹ cậu chet rồi, cậu yên tâm, mẹ tôi thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi!”
5
Các bạn học thấy tôi và Lâm Kỳ nổi lên tranh chấp, nhao nhao xúm lại, không phân biệt tốt xấu chuẩn bị chỉ trích tôi.
Tôi ngồi phịch xuống dưới đất, khóc lớn nói: “Mọi người đến xem đi, Lâm Kỳ Kỳ thật đ//ộc miệng, sáng sớm đã nguyền rủa người nhà tôi. Mẹ tôi là một người mẹ đơn thân, bà ấy chọc giận gì cậu mà cậu lại nguyền rủa bà ấy bị ngộ độc khí gas chứ? Cậu nói lời nhẫn tâm như vậy là vì cậu không có mẹ sao? Hu hu hu.”
Có lẽ là bởi vì tôi bình thường là người lạnh lùng ít nói, lúc này lại làm loạn lên, các học sinh ngược lại hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời.
Lâm Kỳ Kỳ ngẩn người nói: “Mẹ cậu rõ ràng hẳn là đã ngộ đ//ộc khí gas chet rồi mới đúng…”
Cảnh tượng rất yên tĩnh, cho nên câu này của cô ta đặc biệt vang dội. Các bạn học sợ hãi.
“Cậu ta sao lại nguyền rủa người khác chứ?”
“Bình thường nhìn không ra cậu ta lại là loại người này.”
“Kỳ Kỳ, cậu mau nói lời xin lỗi Úc Trúc đi.”
Cuối cùng, náo loạn đến mức giáo viên chủ nhiệm cũng tới.
Trong phòng làm việc, tôi khóc rống lên: “Chủ nhiệm, thầy cũng biết tình trạng gia đình em không tốt mà, mẹ em nuôi em lớn không dễ dàng gì, cậu ta vậy mà lại nguyền rủa mẹ em, đây là chuyện gì thế này!”
Chủ nhiệm nhìn tôi trong mắt lộ vẻ đau lòng, ông thường cổ vũ tôi “chăm chỉ học tập, thay đổi xuất thân”. Lập tức nghiêm khắc nói với Lâm Kỳ Kỳ: “Thật uổng cho danh hiệu đứng đầu của em, vậy mà làm ra loại chuyện này, mau xin lỗi Úc Trúc đi!”
Lâm Kỳ Kỳ như vừa tỉnh mộng nói: “Không nên như vậy, nội dung tiểu thuyết không nên như vậy…”
Vậy phải làm sao? Mẹ tôi nên qua đời để dọn đường cho cậu à? Hay là tôi nên từ bỏ cuộc sống và trở thành cái đuôi của cô?
Giáo viên chủ nhiệm nghe nói như thế, hung hăng giáo huấn cô ta một trận. Cuối cùng Lâm Kỳ Kỳ với vẻ mặt ấm ức, không tình không nguyện nói lời xin lỗi với tôi.
Chỉ mới như vậy đã cảm thấy ấm ức sao? Vậy những chuyện tiếp theo cô càng phải chuẩn bị sẵn sàng.